Trình Khanh Khanh sợ hãi nhìn anh, anh lại đưa tay nâng cằm của cô lên, con mắt có chút nheo lại, chậm rãi cúi đầu, mang theo hơi thở nam tính phả lên mặt cô.
Trình Khanh Khanh thân thể như bị đông cứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tới gần, nhìn anh đặt đôi môi mềm mại lên môi cô ở khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy tựa như đỉnh đầu nổ tung một mảnh pháo hoa, lốp bốp, làm người ta kinh ngạc, chói mắt.
Anh chống một khuỷu tay xuống giường để ổn định trọng tâm, tránh toàn bộ sức nặng đè lên người cô, tay còn lại đỡ đầu cô ấn chặt cô vào môi anh.
Anh hôn dịu dàng và lại tỉ mỉ, nhưng Trình Khanh Khanh vẫn nghe thấy anh nuốt nước bọt vội vàng, hoảng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Sự căng thẳng ban đầu cũng từ từ biến mất trong nụ hôn của anh như Xuân Phong Hóa Vũ, cô nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận cảm giác được anh hôn, theo bản năng bám chặt lấy cổ anh, chủ động đáp lại anh.
Được cô đáp lại anh không nỡ buông ra, cảm thấy như thế nào cũng không đủ, không ngừng yêu cầu trong miệng cô, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào, cũng không biết qua bao lâu, đến lúc cảm giác được cô không thở nổi nữa mới buông ra.
Hai má cô đỏ bừng, đôi môi ửng hồng vì anh hôn, cô giống như trái cây chín mọng, tỏa hương thơm bốn phía, khiến anh muốn nuốt cô vào bụng, du͙© vọиɠ trong cơ thể anh như đã muốn bùng phát, nhưng anh biết rằng anh không thể nôn nóng như thế.
Anh lật người nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, thân thể của cô mềm mại như không xương, dùng một tay đã có thể ôm hết, cô gái nhỏ này đã nhiều năm như vậy, thân hình vẫn nhỏ bé như thế, anh hôn lên trán cô một cái, mang theo tiếng khàn khàn nói nói: "Đền bù xong rồi, đi ngủ."
Trình Khanh Khanh ngoan ngoãn nép vào trong tay anh, đỏ mặt gật đầu, sau đó vươn tay ôm lấy vòng eo hào phóng của anh, cười xoa xoa trong lòng, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Trình Khanh Khanh đem nộp tác phẩm dự thi, hai ngày chiến đấu thật sự rất vất vả đối với cô, Bạch Duyên Đình đã gọi điện cho cô trước khi tan sở vào buổi chiều..
"Công ty có cuộc họp quan trọng. Anh không đi đón em được. Anh đưa Tiểu Cảnh đi họp với cùng. Lát nữa em đi đón Tiểu Nhã nhé."
Bạch Duyên Đình hiện tại đã bắt đầu để cho Tiểu Cảnh tìm hiểu một số chuyện liên quan đến công ty, cô cũng chưa từng can thiệp vào chuyện học hành của con anh, lúc này cô vẫn hỏi: "Anh đừng đòi hỏi quá nhiều ở Tiểu Cảnh, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Đầu bên kia điện thoại thấp giọng cười, "Được rồi, anh sẽ có chừng mực."
Trình Khanh Khanh đi thẳng đến nhà trẻ nơi Tiểu Nhã sau khi tan làm, nhưng lại nghe Tiểu Nhã đã được đón.
"Tiểu Nhã được ông nội đón bởi vì Bạch lão tiên sinh đích thân tới, cho nên tôi không dám..."
Trình Khanh Khanh không muốn làm khó giáo viên nên cười với cô, "Không sao đâu."
Trình Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu tại sao Bạch lão tiên sinh lại đón đứa nhỏ mà không nói lời nào, nghĩ đến mâu thuẫn giữa Bạch Duyên Đình và Bạch lão tiên sinh, cô gọi điện thoại cho Bạch Duyên Đình, đem tình huống kể lại.
Đây là việc vượt qua dự liệu của anh, nhưng Bạch Duyên Đình cư xử rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói với cô: "Em đến Tử Kính Viên trước, thử xem có thể đưa Tiểu Nhã đi không. Nếu không chiếm được thì ăn cơm ở đó đi. Người bên kia đối xử với mẹ con em không đến nỗi quá tệ. Họp xong anh sẽ đến đón em. "
Trình Khanh Khanh gật gật đầu, "Được."
Ngồi xe đến Tử Kinh Viên, đã thấy có người đơi ở cửa, nhìn thấy cô từ trên xe xuống liền nói: "Thiếu phu nhân, mời vào." Người bên này chắc biết cô sẽ đến, nên mới cho người đợi ở đây.
Trình Khanh Khanh vào phòng, nhưng chỉ thấy Bạch lão tiên sinh, dì Văn cùng Tiểu Nhã, Tiểu Nhã và Bạch lão tiên sinh ở cùng một chỗ, bé ngồi một bên viết chữ, còn Bạch lão tiên sinh ngồi ở bên xem, thỉnh thoảng chỉ dạy bé một chút, gương mặt nghiêm túc cứng nhắc cũng lộ ra một chút từ ái. Nhìn có vẻ là thật tâm yêu thương tiểu Nhã.
Tiểu Nhã nhìn thấy cô ở cửa, liền vội vàng ném đồ trong tay xuống ghế sô pha, cao hứng chạy tới, Trình Khánh Khanh sợ bé té xỉu, vội vàng chạy tới.
Dì Văn giờ nãy cũng nhẹ nhàng tới, cười nói: "Đang chuẩn bị điện thoại cho con thì con lại đến, Tiểu Nhã rất ngoan, con không cần lo lắng."
Trình Khanh Khanh ôm Tiểu Nhã, vội vàng cười nói: "Làm phiền dì Văn."
Dì Văn giận dỗi nói, "Người một nhà, phiền phức cái gì?"
Trình Khanh Khanh lúng túng cười cười, nhìn về Bạch lão tiên sinh, ông đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, Trình Khanh Khanh cũng cẩn thận, do dự trong chốc lát vẫn là gọi một tiếng: "Ba."
"Ừm." Ông như có như không nói một câu.
Trình Khanh Khanh cảm thấy ông đối với ai cũng là dáng vẻ này, ngược lại cũng không để ý, chỉ muốn tìm lý do gì đưa Tiểu Nhã về, dì Văn a di giống như nhìn ra tâm tư của cô, vội vàng nói: "Khanh Khanh, chúng ta đến hậu viện trò chuyện một chút được không? Để tiểu Nhã chơi cùng ông nội ở đây."
Trình Khanh Khanh nghĩ nghĩ, "Được."
Đặt Tiểu Nhã xuống, dỗ dành một hồi, Trình Khanh Khanh cùng dì Văn đi ra sân sau, vừa đi ra ngoài liền thấy Lương San đi xuống lầu, Trình Khanh Khanh nhíu mày, Lương San nhìn thấy cô hai mắt sáng lên, sốt sắng bước xuống chào hỏi: "Khanh Khanh, cô tới rồi!"
Trình Khanh Khanh lại chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nhiều lời, theo dì Văn đi vào hậu viện.
"Khanh Khanh, ta cùng mẹ con là bạn tốt 20 30 năm, con phải biết ta sẽ không hại con."
Trình Khanh Khanh khϊếp sợ, "Dì Văn, người nói quá rồi"
Văn a di trùng điệp thở dài, "Cha con khi còn trẻ tính tình nóng nảy, khó tránh khỏi có một chút sai lầm, làm cho Bạch Duyên Đình lưu lại bóng ma, bóng ma này vẫn luôn ở trong lòng, từ từ thành oán hận, ba cũng biết mình làm chuyện sai lầm, bây giờ cũng đã già, chỉ hi vọng người một nhà hòa thuận, cố ý muốn cùng Duyên Đình làm dịu quan hệ, thế nhưng đứa bé kia lại vẫn một mực không buông bỏ được, một mực có thái độ đó với ba. Dì không có ý tứ gì khác, cũng không cần con đi khuyên Duyên đình, có một số việc người khác khuyên như thế nào cũng vô dụng, dì chỉ hi vọng con đừng quá xa lánh chúng ta, dù sao vẫn là người một nhà, ăn một bữa cơm cũng không có gì, bây giờ con cũng coi như là cầu nối giữa chúng ta với Duyên Đình."
Trình Khanh Khanh ngược lại rất là hiếu kỳ Bạch Duyên Đình cùng ba xảy ra chuyện gì, "Duyên Đình cùng ba trước kia. . ."
"Chuyện trước kia ta cũng không rõ ràng lắm. . ."
Trình Khanh Khanh thấy dì Văn có vẻ không muốn nói nhiều, lập tức cũng biết ý không hỏi thêm nữa, chỉ cười cười, "Con sẽ cố gắng làm cầu nối."
"Khanh Khanh!"
Thanh âm phía sau làm cho hai người dừng lại, quay đầu nhìn chung quanh, đã thấy Bạch Tuệ Nhiễm đang đi về phía mình, dì Văn vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười: "Con đến thật đúng lúc, người tuổi trẻ nói cái gì người trẻ tuổi nói đi, lão bà như ta vẫn là thích hợp với cháu gái nhỏ hơn, con nói chuyện với Khanh Khanh đi."
"Được được được, mẹ đi chơi với tiểu Nhã đi."
Dì Văn giận dỗi một chút, quay người rời đi.
"Khanh Khanh, tớ đưa cậu đến một nơi."
Trình Khanh Khanh ngẩn người, "Chỗ nào?"
"Đi theo tớ liền biết."
Bạch Tuệ Nhiễm đưa cô đi qua khu vườn đến một biệt thự, dùng chìa khóa mở cửa và ra hiệu "mời" với cô.
Trình Khanh Khanh vào phòng, thấy gian ngăn nắp chỉnh tề, bên trong tủ là mấy cái mô hình tinh xảo, Trình Khanh Khanh đi tới cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, Nhìn thấy mô hình bên trong được thực hiện một cách sống động và mọi chi tiết đều tinh tế.
Nàng quay đầu kinh ngạc nhìn Bạch Tuệ Nhiễm: "Những thứ này. . ."
"Đây là nơi đại ca đã từng ở, đây cũng là do đại ca làm."
Trình Khanh Khanh không ngờ chồng cô lại khéo tay như vậy, càng thêm bội phục với anh.
Bạch Tuệ Nhiễm cùng cô đi dạo quanh phòng vài vòng, một người giúp việc đi tới, nói nhị gia đã trở về, cô vội vàng chạy tới bên cạnh Trình Khanh Khanh nói: "Tớ có chuyện muốn nói với anh hai, cậu cứ ở đây nhìn xem, lát nữa tớ tới tìm cậu "
Bạch Tuệ Nhiễm khi nói lời này có chút ngượng ngùng, không biết cô có phải đang quan tâm đến quan hệ của mình với Bạch Hạo Hiên hay không, Trình Khanh Khanh ôn hòa cười, "Không sao, cậu đi đi."
Trình Khanh Khanh tiếp tục ngắm nhìn thành quả của chồng mình, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lên, thấy là Bạch Duyên Đình gọi, Trình Khanh Khanh vội vàng cầm lấy.
"Tình huống bên kia thế nào?"
Trình Khanh Khanh không nói cho anh biết dì Văn nói chuyện gì với cô, chỉ nói: "Em sợ không thể rời đi."
Bạch Duyên Đình cũng không nói gì, " Vậy ăn cơm ở đó đi, lát nữa anh qua đón."
"Ừm." Thấy anh sắp cúp máy, Trình Khanh Khanh lại nói: "Đúng rồi, Tuệ Nhiễm đưa em đến chỗ anh từng ở, nói những mô hình này đều là do anh làm, em thật sự không nghĩ anh lại giỏi như vậy! Anh đúng là thiên tài!" Cũng không phải là bởi vì anh là chồng của cô nên mới cố ý nói để anh vui vẻ, mà là thật sự cảm thấy anh lợi hại.
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh hồi lâu, Trình Khanh Khanh nhướng mày, không biết có phải mình nói sai lời gì hay không, vội vàng cẩn thận từng li từng tí gọi một câu: "Duyên Đình."
"Ừm, anh đây."
Trình Khanh Khanh thở dài một hơi, đang muốn lại nói tiếp lại đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, nhớ tới hiện tại anh cũng vội, nhân tiện nói: "Bên ngoài có người tìm em, anh tắt điện thoại đi."
Đầu bên kia điện thoại không có trả lời, Trình Khanh Khanh liền đem điện thoại cất vào túi, không có quản nhiều như vậy, đi mở cửa.
Cô tưởng Bạch Tuệ Nhiễm quay lại, lại không nghĩ rằng đứng ngoài cửa chính là Lương San, trên tay bưng một cái khay, bên trong là một cốc sữa bò.
"Mang cho cậu một cốc sữa, uống trước cho ấm bụng đi."
Mặc dù Trình Khanh Khanh một đã sớm biết Lương San đối với cô cũng không thật lòng, tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, người ta vì cô bưng sữa bò, nên cô vẫn nên lễ phép.
"Cảm ơn."
Trình Khanh Khanh đang muốn nhận cốc sữa, nhưng Lương San đã bỏ khay ra trước khi cô đưa tay ra, Trình Khanh Khanh cau mày nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Lương San vẫn đang cười, nhưng ánh mắt đang nhìn cô bỗng trở nên giễu cợt, "Khanh Khanh, cô có biết không? Cho dù cô có trở thành gì đi nữa, cô cũng sẽ không bao giờ là đối thủ của tôi."
Trình Khanh Khanh trong lòng xiết chặt, không trả lời, chỉ là hơi hơi híp mắt lẳng lặng nhìn qua cô ta.
Lương San tiến lên một bước, nhìn chằm chằm cô thật chặt, "Nếu người của Bạch gia biết được, cô làm đổ sữa nóng lên người tôi, đẩy ngã khiến tôi suýt sẩy thai, họ sẽ nghĩ gì về cô? Chúng ta có nên đánh cược hay không? Xem Hạo Hiên quan tâm đến cô hơn hay là đứa con trong bụng của tôi. "