Báo Ân

Chương 9

Đoàn người đi đi dừng dừng cũng nửa tháng sau mới vào bộ phận của Lê Châu. Trên đường đi, khi ngang qua Lương Châu, Tần Yến lại sai người thuê thêm mười chiếc xe ngựa, mua không ít sản vật địa phương, lúc rời khỏi Lương Châu, Kinh Dao nhìn Tần Yến viết những thứ cần mua xuống giấy thì ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia mua những hoa hoa thảo thảo (hoa cỏ) này để làm gì? Làm trang sức cho tiểu thư sao?”

“Ngươi nhận được mặt chữ?” Tần Yến rất kinh ngạc: “Trong nhà học qua?”

Kinh Dao lắc đầu: “Đại nương ở nhà không cho ta đến lớp học của dòng tộc, thời điểm nương ta còn sống chỉ qua một ít, biết không nhiều.”

Tần Yến trong lòng vừa động, nhẹ giọng nói: “Đợi đến Lê Châu phải tìm sư phụ cho ngươi, ngươi tuổi không lớn, hiện tại học cũng còn kịp.”

Kinh Dao trong mắt sáng ngời: “Thiếu gia…… tìm sư phụ cho ta?”

“Đương nhiên.” Tần Yến cầm giấy nhìn nhìn, sau đó nói: “Những đồ vật này về sau cần cùng, ở Lương Châu những thứ này rẻ, có thể tiết kiệm không ít bạc.”

Kinh Dao vẫn là không rõ: “Kia cũng không cần mua nhiều như vậy a, hương liệu, hoa lan đỏ, hạt giống hoa…… tìm đủ một vạn lượng bạc, tiểu thư một đời cũng dùng không hết.”

Tần Yến cười khẽ: “Này không phải để tiểu thư dùng, biết ngoại tổ gia của ta trước kia là làm cái gì không?”

Kinh Dao gật gật đầu:“Nghe Phúc quản gia nói qua, cả nhà Lệ phủ làm trâm anh (trâm cài tóc), tại Lê Châu rất là hiển hách.”

Tần Yến lắc đầu: “Ta không phải nói việc này, ngoại tổ gia trăm năm trước chia làm hai chi, một chi làm qua, một chi làm thương nhân, hai chi giúp đỡ lẫn nhau, chi làm thương nghiệp kia của ngoại tổ gia suy sụp, bây giờ đã cắt đứt, nhưng kỹ thuật vẫn còn giữ lại.”

Kinh Dao nháy mắt mấy cái: “Kỹ thuật gì?”

“Kỹ thuật chế bột làm yên chi (son môi).” Tần Yến tự giễu cười: “Cầm đi theo tổng cộng có hai vạn lượng bạc, sống như thế nào? Vẫn phải tìm một chút biện pháp đi, không thì thật bán ngươi để nuôi gia đình?”

Kinh Dao đỏ mặt, hắn lúc này đã hiểu được là Tần Yến đang giỡn với hắn , Kinh Dao nghĩ nghĩ có điểm không thể tin: “Thiếu gia muốn làm son phấn?”

“Đương nhiên không phải ta làm.” Tần Yến không biết sao đối với Kinh Dao rất có kiên nhẫn: “Trở về còn phải tìm hậu nhân của vài thợ thủ công già dặn kinh nghiệm năm đó, cho bọn hắn công thức cùng vài thứ, chậm rãi nghiên cứu chế tạo.”

Tần Yến còn nhớ rõ trước đây mẫu thân y không có dùng yên chi hương phấn (phấn sáp) được bán ở bên ngoài, đều là tự tay mình làm, xem ra cũng không phức tạp.

Kinh Dao nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu bán thì phải đi ra ngoài sao?”

“Trước cử thử treo bảng hiệu, phỏng chừng còn có người muốn mua.” Tần Yến cười nhẹ: “Lê Châu Mười dặm sắc đỏ (Lê Châu mười dặm toàn màu đỏ), nghe nói qua chưa?”

Tần Yến chỉ là muốn chọc hắn, không nghĩ tới hai mắt Kinh Dao lập tức trừng lớn, hắn thực sự đã nghe nói qua.

Lê Châu Mười dặm sắc đỏ nổi danh trăm năm, vài thập niên trước khi xuống dốc đều mang hoàng thương bài tử (nhãn hiệu thương nghiệp của hoàng gia), khi hưng thịnh đều không cần phải bán trên thị trường, chuyên dùng để tiến cống, nương của Kinh Dao từng qua người khác mà mua được một hạp (hộp) yên chi của Mười dặm sắc đỏ, khi đó Kinh Dao nghe nương hắn nói qua, Lê Châu Mười dặm sắc đỏ là dùng thuyền lớn theo hướng sông Tần Hoài mà đi, trực tiếp đến Ô Y hạng* để không bị cướp giữa đường, có thể thấy được giàu có bao nhiêu, Kinh Dao không nghĩ tới đây là sản nghiệp của ngoại tổ gia Tần Yến, Kinh Dao đầu tiên là kích động sau lập tức nhíu mày nói: “Thiếu gia thân có công danh, tương lai là chiết quế (công thành danh toại), sao có thể làm thương nghiệp đây?”

*Ô Y Hạng (ngõ áo đen): là con đường nhỏ ở phía nam sông Tần Hoài thuộc huyện Giang Ninh (Nam Kinh ngày nay). Thời Đông Tấn (TK IV), Tại một ngõ ở đây, có hai gia tộc lớn cư trú, đó là dòng họ Vương Đạo và Tạ An, đều là những quan to trong triều. Người trong hai gia tộc thường mặc áo đen, do đó người ta gọi cái ngõ này là Ô Y hạng (ngõ áo đen).

Tần Yến cười: “Đương nhiên không phải ta làm, đến lúc đó treo tên người khác, nhìn lại đi, còn chưa chắc có thể được như trước.”

Kinh Dao ngược lại rất tin tưởng, cười: “Việc thiếu gia muốn làm tất nhiên sẽ có thể làm tốt.” Kinh Dao cười rộ lên khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ, Tần Yến trước kia không để ý, lúc này mới phát hiện, nhịn không được trêu ghẹo nói: “Quả thật giống nha đầu, cười rộ lên rất ngọt ngào.”

Lúc Tần Yến vừa gặp Kinh Dao, khi ấy Kinh Dao toàn da bọc xương, mấy ngày ở Tần phủ kia bởi vì lo lắng cho Tần Yến, vắt óc nghĩ mưu kế thạch tín để náo loạn một lần, sau lại ngồi xe mệt nhọc, những người khác đều gầy, ngược lại Kinh Dao bởi vì không có tâm sự, lại có thể đi theo bên người Tần Yến nên vui vẻ không ít, cơm ăn nhiều hơn, trên mặt trên người đều hơn một tầng thịt, nhìn càng tuấn tú, Tần Yến nâng tay ở trên mặt Kinh Dao mà nhéo nhéo, thầm nghĩ đáng tiếc, Kinh Dao niên kỉ quá nhỏ, không thì kéo về nhà làm phu quân của Tần Tư ngược lại không tệ, diện mạo tốt, tính khí rất trung tâm, thật thích hợp.

Kinh Dao không biết nỗi lòng của Tần Yến tâm, bị nhéo mặt có chút đỏ lên, hắn có điểm ngượng ngùng, nghiêng mặt đi không nói, Tần Yến tâm tình rất tốt, lại chọc hắn trong chốc lát, giờ Thân (15h-17h) cuối cùng cũng vào thành Lê Châu, lại đi một canh giờ mới đến Nghệ phủ, mọi người xuống ngựa, chỉ thấy bài biển (bảng hiệu) trước cửa vốn là Nghệ phủ đã bị đổi thành Phùng phủ, sau khi hỏi thăm mới biết được người trong Nghệ phủ đã sớm chuyển vào phía sau phố rồi, vài lão bộc Nghệ phủ theo đến vừa thấy tình hình này không khỏi rơi lệ, Nghệ phủ hiển hách gần trăm năm, không ngờ lại tàn bại đến như vậy, Tần Yến nhắm chặt mắt, thấp giọng nói: “Về phía sau phố.”

Tần Yến không có lên xe ngựa, cưỡi ngựa mà đi lên trước đoàn xe, y khi còn bé từng cùng mẫu thân trở về, còn nhớ mang máng năm đó Nghệ phủ đường đường khí phái chiếm một con phố, nay trải qua lại một hồi, toàn bộ đã bán cho người khác, cũng là, trạch viện lớn như vậy, ngoại tổ gia ở Lê Châu trừ y ra còn ai có thể trụ khởi (bùng dậy)?

Nay Nghệ phủ chuyển đến tận sau phố, Tần Yến đã tính toán tốt xấu, nếu thật sự suy tàn đến cùng thì liền bán một phần giá trang của mẫu thân, ngày sau chuộc lại cũng được, tuyệt đối không thể để cho ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu lại phải chịu khổ .

Người trong Nghệ phủ sớm nghe được tiếng gió (lời đồn), Nghệ Văn Gia xa xa đi ra đón, Tần Yến thấy cữu cữu vội vàng xuống ngựa, Nghệ Văn Gia vừa qua ba mươi, thân mình rắn chắc cường tráng, khuôn mặt có vài phần giống Tần Yến, chỉ là không tuấn tú như Tần Yến, Nghệ Văn Gia đi đến ôm chặt Tần Yến một lúc, vừa mừng vừa sợ: “Sao ngươi lại đến đây?! cũng không sai người sớm thông báo một tiếng! trong nhà đi tiếp đón các ngươi!”

Tần Yến trong lòng cười khổ, y quyết nghị đến tìm nơi nương tựa cũng là ý tưởng nhất thời, làm sao kịp báo trước cho mọi người? Nghệ Văn Gia quay đầu nhìn nhìn đoàn xe đi chuyến này mà nheo mắt, lại hướng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Yến, nếu là chỉ trở về thăm người thân, không đến mức mang nhiều hành lý như vậy đi?

Trước mặt hạ nhân này đó Nghệ Văn Gia hỏi nhiều cũng không tốt, vỗ vỗ vai Tần Yến nói: “Mau vào đi, ngoại tổ mẫu ngươi nghe tin ngươi đến rồi thật cao hứng, mau vào nhà……”

Tần Yến miễn cưỡng nở nụ cười: “Đợi chút……cữu cữu trước để Tư nhi xuống xe vào nhà thôi, Tư nhi nàng…… cũng đến đây.”

Nghệ Văn Gia nghe vậy trên mặt không còn tiếu ý (ý cười), quay đầu phân phó quản gia để nhóm người nâng kiệu nhỏ đến, Nghệ Văn Gia lôi kéo Tần Yến đi vào bên trong, trầm giọng nói: “Vào nhà lại nói.”

Vào đại môn (cửa lớn) Tần Yến trước mắt sáng lên, y vốn cho rằng trong phủ đã tàn bại kinh khủng, không nghĩ tới bên trong phủ lại là tình hình khác, phủ đệ (nơi ở của quan lại hoặc địa chủ) tuy không lớn nhưng khắp nơi đều tinh xảo, ngoài cửa thuỳ hoa quét tước sạch sẽ, tường phong thuỷ gieo trồng một hàng phượng tiên (cây bóng nước), thật xinh đẹp, lại đi vào hướng bên trong hành lang có vài tiểu nha đầu ăn mặc nhiều màu sắc đang ngồi, đang từ từ cho cá trong hồ ăn, gặp người đến liền đứng dậy quy củ hành lễ, điệu bộ đồng nhất.

Qua hành lang hai người đi qua nguyệt lượng môn (cửa mặt trăng), lại hướng vào bên trong là chính phòng của Nghệ lão phu nhân, bên trong cũng bố trí cực kỳ thỏa đáng, Tần Tư là được người theo dũng đạo (đường lát gạch giữa sân) nâng vào, so với Tần Yến đến sớm hơn một chút, đang nằm ở trong lòng Nghệ lão thái thái khóc lớn, Nghệ lão thái thái cũng không kiềm được mà rơi lệ, phu nhân của Nghệ Văn Gia Liễu thị ở một bên không ngừng khuyên giải an ủi, trong mắt Tần Yến đau xót, tiến lên hướng Nghệ lão phu nhân dập đầu, Nghệ lão phu nhân vừa thấy Tần Yến trong lòng càng khó chịu, khóc lớn nói: “Tâm can nhi (đứa nhỏ yêu quý) của ta a……”

Nghệ lão phu nhân mỗi tay ôm một người, khóc lớn nửa ngày mới thôi, lau nước mắt nức nở nói: “Nói đi, đến cùng là sao thế này, đang yên đang lành như thế nào đến Lê Châu đây?”

Tần Yến sợ Nghệ lão phu nhân biết chuyện thân mình sẽ chịu không nổi, thanh âm không vội cười nói: “Còn có thể như thế nào? Nhớ ngoại tổ mẫu ……”

“Đừng gạt ta.” Nghệ lão phu nhân nâng khăn che trán thấp giọng nói: “Một nha đầu chờ gả đi, một tiểu tử còn chưa thú tức phụ (cưới vợ), cả đám lại về ngoại tổ gia, ngươi cho ta là lão hồ đồ sao? Trong kinh xảy ra chuyện gì?”

Tần Yến không thể làm khác, liền phải đem chuyện từ đầu đến cuối kể qua, quả nhiên, Nghệ lão phu nhân cả người tức giận, lòng dạ rối bời, giận dữ nói: “Hảo một Tần Liễm! Hắn chẳng lẽ là quên ngày đó mặt dày mày dạn như đến nào đến cầu thú (xin cưới) Thiến nhi sao? Thiến nhi đi, ta cũng không trông cậy vào hắn như thế nào mà yêu thương hai người các ngươi, không nghĩ tới hắn không thương tiếc thì thôi, lại còn đưa vào đường chết! Thật sự cho rằng Nghệ gia chúng ta không còn ai sao?!”

Nghệ Văn Gia tức xanh cả mặt, hung hãn nói: “Như thế nào không có ai ? Ta hôm nay sẽ lên đường đi kinh thành, hảo hảo hỏi Tần Liễm một chút ngoại sanh (cháu ngoại trai) ngoại sanh nữ (cháu ngoài gái) phạm vào sai lầm gì mà để hắn chà đạp như thế?! Liều mạng không cần mệnh mà gϊếŧ chết người này, vừa lúc tế vong linh của Thiến nhi trên trời!”

Tần Tư vội vàng an ủi khuyên giải: “Không sao cả, nếu không phải bởi vì chuyện này chúng ta cũng không thể rời đi, ngoại tổ mẫu…… sau khi rời khỏi trong lòng ta kỳ thật rất cao hứng, về sau mặc kệ qua ngày bằng cách nào, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác, có thể được được bầu bạn bên người ngoại tổ mẫu, này kỳ thật là một việc tốt……”

“Nha đầu ngốc của ta……” Nghệ lão thái thái ôm Tần Tư không ngừng vuốt nhẹ, nức nở nói: “Thiến nhi đáng thương của ta a……”

Tần Yến nhẹ giọng nói: “Cữu cữu không cần tức giận, kỳ thật…… ta sớm đã có ý chuyển đi, chỉ là còn lo lắng Tư nhi, nay đi ra cũng tốt, dùng vài món giá trang của nương trợ giúp trong nhà, cũng không thể chậm trễ hôn sự của Tư nhi.”

Nghệ Văn Gia nghe vậy khoát tay: “Không cần, gì đó của Thiến nhi ngươi cứ giữ tốt, về sau dùng tiền nơi đây, quý phủ tuy không bằng trước kia nhưng cũng có thể duy trì.”

“Đang muốn hỏi cữu cữu đây.” Tần Yến đắn do, hạ giọng nói: “Ta nguyên bản cho rằng trong nhà……”

Nghệ Văn Gia hiểu được, cười: “Coi thường cữu cữu? Mấy năm trước đúng là khó khăn một chút, sau này từ từ cũng đỡ hơn, mấy thứ lúc đầu đem bán kia mấy năm nay đề lấy về được, chỉ còn khoảng ba trăm mẫu đất, qua năm không sai biệt lắm liền có thể lấy lại, lại đợi thêm vài năm…… ta lại đem tổ trạch (nhà tổ tiên) thu về.”

Nghệ Văn Gia trong mắt bỗng nhiên đỏ, thấp giọng nói: “Ngươi cũng thấy …… năm đó thật sự duy trì không nổi, cũng không thể để một nhà già trẻ không cơm ăn, không thì đánh chết ta cũng không đem bán tổ trạch, lại đợi vài năm…… ta nhất định có thể mua trở về.”

Tần Yến trong lòng chấn động, năm đó y cùng mẫu thân về thăm nhà thì tiểu cữu cữu vẫn là Lê Châu hoàn khố (quần áo lụa là), khi Nghệ phủ gặp chuyện không may Nghệ Văn Gia chưa đến hai mươi, trong nhà một đêm thay đổi, là Nghệ Văn Gia cắn răng đảm đương toàn bộ gánh nặng của Nghệ tộc, hiện tại bất quá chỉ tốn mười năm, tiểu thiếu gia năm đó đã trưởng thành là một hán tử đầu đội trời chân đạp đất, từng chút từng chút, không ngừng cố gắng mà chuộc lại gia sản của tổ tiên, gây dựng lại quang vinh cùng uy nghiêm của Nghệ thị.

*hoàn khố: Chỉ quần áo đẹp của con cháu nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con cháu nhà giàu sang.

Nghệ lão thái thái cười: “Cữu cữu khác không làm được, vẫn có chút biện pháp để quản lý gia nghiệp, các ngươi nếu đã đến đây thì cứ ổn định mà sống, đừng nghĩ những việc không đáng, thiếu cái gì không cần khách khí mà nói, có ngoại tổ mẫu và cữu cữu ngươi ở đây, cái gì cũng không cần sợ .”

Tần Yến trong lòng cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) không thôi, từ lúc Nghệ Giang Thiến ra đi, về sau Tần Yến rốt cũng không nhận được một phần ôn nhu, nay cách xa nhau vạn dặm, trở về lại ngoại tổ gia, tâm Tần Yến cuối cùng cũng nhẹ nhõm, Liễu thị tinh tế, nhìn ra Tần Yến Tần Tư đi đường mệt mỏi, ôn nhu cười nói: “Lão thái thái đau lòng ngoại tôn (cháu ngoại), chờ đến buổi tối lại thân thiết, trước hãy để hai hài tử tạm nghỉ ngơi một lát đi, tắm rửa một lượt, thay đổi xiên y, được không ạ?”

Dực lão thái thái vội vàng gật đầu: “Tư nhi đi với cữu mẫu ngươi thôi, chút nữa lại đến nơi này của ngoại tổ mẫu.” Tần Tư nghe lời đi cùng Liễu thị, Liễu thị ôn nhu lôi kéo tay Tần Tư, nhẹ giọng khẽ hỏi nàng ngày thường thích ăn cái gì, mặc cái gì, đoàn người chậm rãi đi ra ngoài, Nghệ Văn Gia quay đầu phân phó quản gia an bài đoàn người Tần Yến mang đến, Tần Yến đang muốn vào bên trong thăm hỏi lão phu nhân, vừa nghe thấy được, quay ra lại, cười nói: “Cữu cữu, có hài tử gọi là Kinh Dao, hắn là nghĩa đệ ta thu nhận, ngươi đem hắn an bài trong gian của ta là được.”

*phượng tiên: cây bóng nước*nguyệt lượng môn: cửa mặt trăng*dũng đạo: đường lát gạch giữa sân