Nghệ Văn Gia đáp ứng rời đi, Tần Yến cùng Nghệ lão phu nhân vào bên trong viện tắm rửa thay quần áo thường, Tần Yến chỉnh đốn nhanh, đổi xiêm y tốt liền đi ra, Nghệ lão phu nhân ôm Tần Yến từ ái nói: “Nay trong phủ còn có hai nơi trống, một chỗ là Mai Hoa uyển, gần nơi này của ta, bên trong viện có nhiều chủng loại mai, cảnh vật vẫn được chăm sóc tốt, còn một nơi là Tùng Đào uyển, nơi này cũng thoải mái, chính là có hơi yên tĩnh một chút, theo lý thì nên để ngươi ở Mai hoa uyển, nhưng…… tính tình Tư nhi ngươi cũng rõ ràng, nếu để nằng ở nơi thanh tĩnh nàng càng không dám đi ra khỏi cửa, nói không chừng, ngươi thân làm đại ca chịu ủy khuất một chút đi.”
Tần Yến cười: “Này có cái gì, vốn nên như thế, ngoại tổ mẫu cấp cho tất nhiên đều là tốt, nơi nào cũng như nhau.”
“Hài tử ngoan.” Nghệ lão phu nhân ôm Tần Yến cười nói: “Từ nhỏ đã hiểu chuyện, đúng rồi, người dạy ngươi đọc sách đâu? Trần tiên sinh trước kia dạy ngươi đâu?”
Tần Yến trong mắt tối sầm, nhẹ giọng nói: “Hai tháng trước đã mất, tôn nhi đích thân đưa tang.”
Nghệ lão phu nhân “Ai u” một tiếng, thở dài không thôi: “Mới bao nhiêu tuổi a, như thế nào nói đi lại đi, ai……vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi dù sao cũng phải tìm một tiên sinh đáng tin a, cữu cữu ngươi về ta nói với hắn một tiếng, để hắn giúp ngươi để ý một chút, tiền đồ của người là quan trọng nhất, mọi giá không thể chậm trễ.”
Tần Yến đáp ứng, nghĩ nghĩ nhẹ giọng nói: “So với điều này tôn nhi có việc khác càng lo lắng…… Ngoại tổ mẫu, nay tiền thu vào nhà không nhiều, ở đây cần chi tiêu lại không ít, cữu cữu hắn…… có hay không đã từng tính toán gây dựng lại Mười dặm sắc đỏ?”
Nghệ Văn Gia ở bên ngoài an bài tốt vừa tiến vào phòng liền nghe được một câu này, vỗ tay một cái cười nói: “Đúng là ngoại san (cháu ngoại trai) của ta! Có suy nghĩ giống ta a!”
Tần Yến cười: “Mới vừa rời khỏi phủ tôn nhi liền có ý tưởng này, ngoại tổ mẫu cảm thấy như thế nào?”
Nghệ lão phu nhân khẽ nhíu mày, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói: “Mười dặm sắc đỏ…… ta vào Nghệ gia là nó xuống dốc, lúc ấy trong triều đình có ngoại tổ đắc lực, có hoàng thương bài tử (nhãn hiệu thương nghiệp của hoàng gia) chấn tọa, có nhiều bạc khai thông từ trên xuống dưới, dù là nhiều như vậy cũng không trụ được, đâu phải dễ kinh thương tốt?”
* đắc lực: có được lợi ích, có tài, có năng lực
Nghệ Văn Gia lắc đầu nói: “Không phải, ta tra qua sổ sách trước kia, lúc ấy chịu trách nhiệm Mười dặm sắc đỏ là Ngũ đường thúc*, đường thúc làm người như thế nào mẫu thân so với ta càng rõ ràng, ta lật lại sổ sách trước kia, hai ngày chi một khoản nhỏ, ba ngày chi một khoản lớn, tất cả đều là dùng việc tư, những khoản trên còn chưa đủ để Ngũ đường thúc dưỡng hí tử (con hát) ở bên ngoài, kia……”
*đường thúc: xưng hô đối với anh em chú bác ruột với cha mình
“Nói cái gì thế?!” Nghệ lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn Nghệ Văn Gia, lạnh lùng nói: “Trước mặt hài tử mặt mà nói bừa cái gì? Lời này có thể nói cho y nghe?”
Nghệ Văn Gia tự biết lỡ lời, cười gượng: “Mẫu thân đừng giận…… Ai, ngoại sanh lớn như vậy, việc này y sớm hiểu được.”
Nghệ Văn Gia thấy Nghệ lão phu nhân lại muốn tức giận vội vàng khoát tay chuyển hướng câu chuyện: “Dù sao chuyện xưa mẫu thân cùng ta đều rõ ràng, Ngũ đường thúc năm đó kinh doanh ra sao, từ sau khi thái gia (ông nội) ra đi, trong tộc liền không liếc qua thu chi của Mười dặm sắc đỏ, khoản mục được ghi rõ ràng trong sổ sách, mỗi quý đi Lương Châu chọn mua này nọ đều là dựa vào tiền ở thôn trang đưa tới, thiếu hụt đều có thể thấy rõ, trong tộc tự thân thái gia gia (ông cố) gây dựng Mười dặm sắc đỏ để lo chi tiêu cho cả nhà, sau lại đó thành mọi người duy trì Mười dặm sắc đỏ, cuối cùng Ngũ đường thúc vì mua một nha đầu, mơ hồ đem hoa điền (đồ trang sức cài đầu phụ nữ) thếp vàng trong cửa hàng bán hết, lúc này mới chậm trễ việc trong cung, bị hoàng thượng tước danh hào, về sau không thể cứu trở lại, nơi này chỗ nào kinh thương không tốt? Rõ ràng là đường thúc không có khả năng……”
Nghệ lão phu nhân gia phong rất nghiêm, Nghệ Văn Gia không lớn dám nói trưởng bối không dúng, chậm rãi nói: “Không nên oán trách trời đất, việc đã rõ ràng, này nếu giao vào tay ta…… tất nhiên sẽ không có quang cảnh hôm nay.”
Tần Yến tâm cảm thấy động, Nghệ Văn Gia biết rõ ràng như vậy, đương nhiên đã sớm nghĩ ra quyết định này, nhưng vẫn không động thủ lo liệu một nửa là sợ Nghệ lão phu nhân ngăn cản, sau chính là không có đủ bạc, Tần Yến dừng một lúc, nhẹ giọng nói: “Không dối gạt cữu cữu, ta sau khi rời phủ liền tìm biện pháp mưu sinh, lúc ấy liền nghĩ đến Mười dặm sắc đỏ, cho nên khi ngang qua Lương Châu ta đã tự mình mua một vạn nguyên liệu, nếu là mở một cửa hiệu ngay đường lớn, này đó ước chừng có thể dùng trong một năm.”
Nghệ Văn Gia nghe vậy hai mắt đều sáng, lôi kéo tay Tần Yến cười nói: “Thật vậy? Ta nói chứ, như thế nào mang nhiều thứ đến như vậy, đã mua cái gì ?”
“Các hương liệu tạo màu, cánh hoa khô, hoa lan đỏ, ti miên (bông tơ).” Tần Yến cười: “Còn có ba tráp trân châu, không phải loại tốt, nhưng làm thành phấn cũng được.”
Nghệ Văn Gia càng nghe trong lòng càng phát ra ánh sáng, cười nói: “Chính là những thứ này! Mẫu thân, Yến nhi đồ này nọ đã mua hết, ngươi có thể đáp ứng?”
Nghệ lão phu nhân bưng tách trà lên chậm rãi phẩm trà, sau một lúc lâu thở dài: “Mà thôi, vốn cũng không thể yên lòng ngươi, nếu Yến nhi cũng có tâm……liền bắt tay làm đi.”
Nghệ Văn Gia trong lòng thật hoan hỉ (sung sướиɠ), đứng dậy cười nói: “Nếu như thế, ta liền đi khố phòng tìm phương thức làm yên chi đi.”
“Chậm đã!” Nghệ lão phu nhân cắt ngang liếc nhìn Nghệ Văn Gia: “Đều đã là phụ thân, làm việc còn hấp tấp nóng nảy như vậy, ngồi xuống !”
Nghệ Văn Gia vội vàng ngồi xuống, Nghệ lão phu nhân nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Yến nhi là muốn làm quan, việc này ngươi xử lý chu toàn cho ta một chút, nếu như có người ngoài nào biết được ta liền lột da của ngươi! Nếu muốn làm, thì phải quang minh chính đại mà làm, không cần nương tựa vào ai, chính ngươi ra mặt cũng tốt.”
Tần Yến trong lòng rùng mình, vội vàng nói: “Sao vậy được? Thương nhân không được coi trọng……”
“Nghệ gia vốn không phải chưa chừng kinh thương, này sợ cái gì?” Nghệ lão phu nhân khóe miệng lộ ra một tia cười khổ: “Cữu cữu ngươi không có số làm quan, đời này cũng muốn phục khởi lại quá khứ đã qua, hắn vốn đã muốn làm việc này, nên thôi, để cữu cữu ngươi ra tay so với người khác tốt hơn.”
Nghệ Văn Gia vừa nghe có thể chính mình trực tiếp ra mặt quả nhiên cao hứng, liên tục gật đầu: “Phải phải, nên như thế.”
Nghệ lão phu nhân đỡ Tần Yến đứng dậy, vào bên trong phòng mình cầm một hộp gỗ đi ra, Nghệ lão phu nhân khẽ khàng vuốt vuốt cái tráp kia, nhẹ giọng nói: “Nếu muốn mở cửa tiệm ngay phố, chỉ dựa vào phương thức kia không đủ? Năm ấy xảy ra cố sự…… nương ngươi còn có những người ngoại tổ (ông ngoại) người qua lại tốt trong kinh thành vụиɠ ŧяộʍ đưa không ít bạc đến, đã dùng rất nhiều, còn dư lại một vạn hai, ta sợ trong nhà lại có chuyện nên vẫn luôn giấu đi, nay cái này cũng giao lại cho các ngươi đi.”
Đây đương nhiên chút bạc còn sót lại của Nghệ lão phu nhân, Tần Yến trong lòng một trận khó chịu, chối từ nói: “Ngoại tổ mẫu mau mau cất đi, lần này tôn nhi đến có mang theo một ít bạc, trước không cần dùng đến cái này.”
“Một vạn bạc của ngươi không thể dùng nữa!” Nghệ lão phu nhân đè lại tay Tần Yến, nghiêm mặt nói: “Năm sau chính là kì thi mùa xuân, đến lúc ấy cần dùng tiền hơn, xử lý chuyện Mười dặm sắc đỏ có thể thành công hay không còn chưa biết, ngươi chung quy vẫn phải có chút bạc bên người.”
Nghệ lão phu nhân không đợi Tần Yến lên tiếng đã nói: “Nghe ngoại tổ mẫu không sai đâu, lại nói sau này phân chia bạc cũng dễ…… mua này nọ ngươi cứ dùng một vạn hai, một vạn hai này xem như cữu cữu ngươi ra, ngày sau nếu có thể xây lên được, cửa hiệu này liền xem như là của hai người các ngươi, mỗi người một nửa, sau trăm năm…… chỉ cần Mười dặm sắc đỏ không thất bại, thì xem như tài sản riêng của hai nhà, khoản thu vào luôn là một nửa một nửa, như thế nào?”
Tần Yến vội vàng chống đẩy: “Như vậy sao được? Tôn nhi cùng Tư nhi không còn đường nào mới tìm đến đây nương tựa, may mắn được ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu không ghét bỏ mà nguyện ý tiếp nhận, nên ra một phần lực trong nhà, nơi nào còn dám thu thêm tiền thu vào của cửa hàng? Ngoại tổ mẫu yêu thương, cho tôn nhi một phần là được.”
Nghệ Văn Gia cười ngắt lời nói: “Một nửa một nửa, thật sự là minh bạch, Yến nhi đừng chối từ, về sau ngươi là đại quan còn cần phải dựa vào ngươi để chiếu cố đây, chờ đến lúc chúng ta quan thương (quan trường + thương nghiệp) hợp tác, nhất định phải đem cửa hàng vào tới tận kinh thành đi.”
Nghệ lão phu nhân nhịn không được mà nở nụ cười, hung hăng đấm Nghệ Văn Gia một cái: “Lời này là nói bậy đi?! Vài năm về sau là thời điểm trọng yếu nhất của Yến nhi, ngươi để ý một chút cho ta, khi ở bên ngoài uống rượu giữ mồm giữ miệng, nếu để cho người khác biết ta trước sẽ xé xác ngươi! Còn đòi chạy đến kinh thành hả, không sợ trúng gió méo miệng à, có thể mở khai trương một cửa hiệu ngay mặt tiền phố đã là không dễ dàng!”
Nghệ Văn Gia cười cười: “Chẳng qua là nói đến nghiện, chọc mẫu thân cười mà thôi, ta đâu ra chí khí lớn như vậy, có thể nhanh chống chuộc tổ trạch (nhà tổ tiên) là được.”
Tần Yến trong lòng cảm động, nghiêm mặt nói: “Ngoại tổ mẫu là yêu thương tôn nhi cùng Tư nhi, tôn nhi hiểu được, chỉ là Yến nhi có một thỉnh cầu…… Nếu cửa hiệu này ngày sau có thu nhập, trước không cần chia lợi nhuận cho tôn nhi, tích góp trước…… chờ chuộc tổ trạch về thì hãy nói đến chuyện chia lợi nhuận, không thì Yến nhi không dám nhúng tay vào chuyện của Mười dặm sắc đỏ.”
Nghệ lão thái thái trong lòng tê tái, ánh mắt đỏ, giọng nói khàn khàn: “Ngươi đứa nhỏ này……”
“Vài năm này của tôn nhi còn có giá trang (đồ cưới) mẫu thân trợ giúp, trước không cần vội dùng bạc.” Tần Yến nhẹ giọng nói: “Mẫu thân…… tất nhiên cũng hi vọng cữu cữu sớm ngày chuộc về tổ trạch .”
Giá trị tổ trạch đối với mọi người mà nói không chỉ là những gian phòng, mà đại biểu cho huy hoàng của tổ tiên, vinh quang của ngày hôm nay, Nghệ gia đối với Tần Yến tình thâm ý trọng, Tần Yến nguyện ý chịu bận rộn.
Nghệ Văn Gia cũng thu lại ý cười, vỗ vài cái thật mạnh trên vai Tần Yến, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Khác không nói, phần tâm ý này của ngươi cữu cữu nhớ kỹ.”
Tần Yến cười:“Ta tin cữu cữu không mất vài năm liền có thể kiếm được bồn mãn bát mãn*, sớm thu về tổ trạch.”
*bồn mãn bát mãn: chậu, bát đều đầy, ý chỉ rất nhiều tiền
Dực lão phu nhân cười: “Mượn lời nói vàng của Yến nhi đi” mọi người nở nụ cười, trong chốc lát lại tiếp tục thương nghị việc khai trương cửa hiệu, lúc này Dực lão phu nhân và Văn Gia còn có Tần Yến đều không nghĩ đến, đúng năm năm sau, chi nhánh của Mười dặm sắc đỏ đã mở khắp vùng nam bắc, phía nam Nghệ Văn Gia ôm hết sinh ý hai bên bờ sông Tần Hoài, phương bắc Kinh Dao độc quyền mua bán phấn hồng của hoàng thành, thiên hạ rất lớn, nhưng không người nào không biết Mười dặm sắc đỏ.
(Mười dặm sắc đỏ chính là cái tên cửa hiệu của nhà anh Yến, chuyên về trang sức và mỹ phẩm )