Báo Ân

Chương 8

Vưu phu nhân nói xong thì đứng dậy đi Liễm Diễm uyển, đóng cửa lại lôi Tần Tư thủ thỉ nửa ngày, Vưu phu nhân đối với Tần Tư thật ôn hòa, tinh tế đem những việc trì gia (chăm lo việc nhà) quan trọng nói một chút, cuối cùng dặn dò: “Muội muội lại định thân (đính ước) trước ngươi, bên ngoài tất nhiên sẽ có không ít tin đồn, các ngươi cũng không cần bịa ra lời nói dối rằng thân mình không tốt nên chậm trễ hôn sự, ai làm mai mối mà không đem mọi chuyện trong nhà tra rõ ràng? Khi mọi người minh bạch tự nhiên sẽ có thể thông cảm những chuyện khó xử của huynh muội các ngươi, muốn náo loạn thì cứ để bọn họ náo loạn đi.”

Nói đến việc hôn sự là mắt Tần Tư chuyển đỏ, lập tức gật đầu không hề lên tiếng, Vưu phu nhân chậm rãi nói: “Ở bên ngoài khi cân nhân (lấy chồng), nói chuyện với người khác trăm ngàn đừng nên nói phụ thân cùng kế mẫu người có lỗi không đúng, ngươi càng ẩn nhẫn, càng che dấu cho bọn họ mọi người mới càng nhìn ra sự việc, mấy ngày nay ta sẽ thả ra tiếng gió, người ngoài có thể nhìn ra là các ngươi đang chịu ủy khuất đi, ai…… Ngươi tính tình rất giống nương ngươi, ngươi nương có chỗ tốt, chỉ là quá mức dịu dàng nên phải chịu tủi thân, may mà tính tình Yến nhi cương liệt, về sau mọi việc cứ nghe y an bài, y sẽ không để ngươi chịu thiệ .”

Nhắc tới Tần Yến nước mắt Tần Tư liền rơi xuống, nghẹn ngào nức nở nói: “Nếu không phải bởi vì ta, ca ca đâu đến nỗi vậy, ta không phải cái gì cũng không hiểu, ca ca trên người đã có công danh, hiện tại ở kinh thành có phụ thân trợ lực kết giao với nhiều nhà quyền quý mới tốt, nay vì ta mà đi địa phương xa như Lê Châu vậy, với tiền đồ của y không nửa phần có lợi……”

“Kia cũng không hẳn.” Vưu phu nhân cười nhẹ: “Có kế mẫu ngươi ở đây, quý phủ các ngươi có thể để cho Yến nhi ra được mấy phần lực? Không hại y đã là tốt lắm rồi, Yến nhi nếu như làm quan, không thể thỉnh cầu người Mai phủ và Chương phủ, phải chịu đựng rất nhiều, sau này một thân một mình vào triều, không bằng lui một bước để có thể làm nên sự nghiệp, trí chi tử địa nhi hậu sinh*, ca ca ngươi chính là tính như vậy .”

*Trí chi tử địa nhi hậu sinh (置之死地而後生): lúc đầu câu này dùng để chỉ cách tác chiến: đem quân bố trí ở nơi không thể rút lui; dưới hoàn cảnh một là ra trận hai là chết, binh lính sẽ anh dũng hơn, cố gắng gϊếŧ địch. Sau này được dùng với ý: đoạn tuyệt đường lui, chỉ có thể hạ quyết tâm thành công không được phép thất bại.

Vưu phu nhân thay Tần Tư lau lau nước mắt, thấp giọng nói: “Được rồi, ngày sau phải ít khóc, về sau ở bên ngoài ngươi chính là đương gia cô nãi nãi (cô chủ nhà), không ai có thể khi dễ ngươi, hảo hảo xây dựng uy thế của người, phải có khí thế đích nữ của nhà quyền quý, như vậy người khác mới có thể xem trọng ngươi, đau khổ ngày đó của nương ngươi, ngươi không thể chịu lại.”

Tần Tư gật gật đầu nghe lời, Vưu phu nhân lại dặn vài câu liền cùng Vưu Bạch Nguyên hồi phủ, Tần Yến vẫn ra cửa để tiễn, khi quay trở về Tần Liễm nhịn không được, cười lạnh: “Ngươi thật sự là đã trưởng thành, cả Vưu tướng quân Vưu lão thái thái đều ra mặt, trước kia vi phụ xem nhẹ ngươi .”

Tần Yến cười nhẹ: “Nghịch cảnh (hoàn cảnh không may) thôi thúc con người thôi, nhi tử cũng là bất đắc dĩ.”

Tần Liễm hung hăng cắn răng, nay Tần Yến đã muốn đi, lại nháo ra thêm cái gì thì càng không dễ nghe, cái Tần Liễm quan tâm nhất là thanh danh, trải qua khắc chế mới không phát tác, phất tay áo trở về Thọ An Đường.

Tần Yến tìm Phúc quản gia lệnh hắn chuyển hết giá trang về viện của y, chủ tớ cùng tư trang đứng và chất đầy phòng, trừ mấy thứ này còn có vài thôn trang, Tần Yến cùng Phúc quản gia thương nghị xong đưa ra quyết định để Phúc quản gia lưu lại trong kinh thành, trước là để trông coi thôn trang, sau là để đi lại thông tri một ít tin tức trong phủ, Phúc quản gia liên tục nhận lời rồi lui xuống: “Lão nô sẽ ở những thông trang này vài tháng cho thiếu gia, nhất định giúp thiếu gia trông coi thật tốt, chỉ là…… không thể đi theo Lê Châu hầu hạ, không quá yên tâm thiếu gia a.”

Tần Yến lắc đầu: “Không có sao, niên kỉ ngươi cũng lớn, lại còn có một nhi tử trong nhà, không dễ dàng di chuyển.”

“Đa tạ thiếu gia thông cảm.” Phúc quản gia thở dài: “Đáng tiếc tiểu tử kia của ta chân có tật, không thì để hắn phục vụ thiếu gia thì quá thích hợp, này cũng là do hắn không có phúc…… Thiếu gia mang Kinh Dao kia theo đi, hài tử này tuy tuổi có hơi nhỏ một chút, nhưng rất nặng tình nghĩa, trước vì thiếu gia mà không hề tiếc mệnh, hiển nhiên là người có ơn phải trả, để hắn hầu hạ ngược lại càng tốt.”

Tần Yến gật đầu, Kinh Dao y tất nhiên là phải mang đi, còn lại …… Tần Yến nghĩ nghĩ nói: “Lại mang theo nguyên gia đình nãi nương (bà vυ') của Tần Tư, còn có những lão nhân trước kia từ nương gia (nhà mẹ đẻ) của mẫu thân, còn lại tính sau, thiếu người nào thì đến Lê Châu mua thêm.”

Phúc quản gia gật đầu: “Đều nghe thiếu gia, thiếu gia định khi nào xuất phát? Giá trang trước kia của phu nhân quá nhiều, được thì trước thuê thêm mấy chiếc xe đi.”

“Ngày mai.” Tần Yến thản nhiên nói: “Đi sớm bớt lo, mau kiếm xe đi, thuận đường đem Kinh Dao thả ra, để hắn lại đây gặp ta.”

Phúc quản gia khom người làm lễ, không bao lâu Kinh Dao đến đây, Phúc quản gia không biết đã đem hắn nhốt ở chỗ nào, một đầu tóc thì rối tung, quần áo cũng rách nát, đột nhiên lại cảm thấy như một tiểu khất cái.

Kinh Dao có chút thẹn thùng, cúi đầu tiến lên cấp Tần Yến khái đầu (cúi lạy sát đất), chậm chậm không biết nói gì cho tốt, Tần Yến nhìn bộ dạng này của hắn nhịn không được mà bật cười: “Làm sao? Ngày hôm qua còn cố gắng tìm cái chết mà, lúc này sao không náo loạn?”

Kinh Dao nghe vậy mặt có chút đỏ, chuyện hôm nay hắn đã nghe Phúc quản gia nói qua, Tần Yến không phí bao nhiêu sức lực liền gạt bỏ hôn sự của Tần Tư, còn đem giá trang của nguyên phu nhân lấy lại đây, Kinh Dao ngẫm lại thì cảm thấy thủ đoạn nhỏ bé của chính mình thật ngây thơ, trong lòng thật xấu hổ, cúi đầu không nói lời nào, Tần Yến tại cái đầu rối tung của hắn xoa nhẹ một cái, thấp giọng nói: “Tâm ý của ngươi ta nhận, ngày mai ngươi theo ta lên đường đi Lê Châu…… về sau ta sẽ không bao giờ bạc đãi ngươi .”

Kinh Dao ánh mắt có chút đỏ, thấp giọng nói: “Thiếu gia đối với Kinh Dao rất tốt, Kinh Dao không tài năng gì…… cái gì cũng không giúp được.”

“Ngươi mới lớn bao nhiêu.” Tần Yến cười: “Mà thôi, như thế nào lại khóc? Giống nha đầu (bé gái) như đúc, ngươi trở về hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Kinh Dao sợ Tần Yến bực mình vội vàng lau nước mắt, hắn trong lòng rất muốn nói vài câu cùng Tần Yến, lại sợ Tần Yến không kiên nhẫn, đứng lên muốn đi ra ngoài, trong mắt lại lưu luyến không rời, Tần Yến trong lòng ấm áp, trầm giọng nói: “Phúc quản gia không đi theo, dọc đường đi này ngươi liền theo ta lên xe ngựa để hầu hạ đi.”

Kinh Dao nghe lời này ánh mắt lập tức sáng bừng, cười gật gật đầu đi ra ngoài, Tần Yến cười, quay đầu đi Liễm Diễm uyển.

Hôm sau Tần Yến mang theo Tần Tư sớm từ biệt Tần Liễm cùng Mai phu nhân, Mai phu nhân tối hôm qua đau lòng một đêm không ngủ êm giấc, vừa nghĩ đến giá trang kia của Nghệ Giang Thiến nàng hận không thể đi theo cùng, hôn sự của Tần Trân sắp đến ngày định ra, Mai phu nhân vốn tính toán chuẩn bị tốt cho nhi tử một phen, cũng có thể kiếm thêm cho chính mình, ai ngờ hiện tại cái gì cũng không có, Mai phu nhân nghe nói Phúc quản gia ở bên ngoài thuê hai mươi chiếc xe, nhưng mà vẫn phải nhét chỗ này chỗ kia mới sắp đủ hết hành trang, sắc mặt Mai phu nhân lúc xanh lúc trắng, dù là nàng đã quen sắm vai từ mẫu cũng không chống đỡ được trong trường hợp này, mặt đầy căm giận, một câu cũng không nói.

Tần Liễm nhìn Tần Yến cùng Tần Tư cũng không có mang ý tốt gì, nhưng trước mặt Tần Nhã cùng thê thϊếp thì cũng không làm quá mức, kìm nén dặn Tần Yến vài câu, để y gửi lời hỏi thăm đến lão phu nhân và cữu cữu ở ngoại tổ gia (nhà ngoại), thê thϊếp cũng nói vài lời khách sáo mà thôi, duy nhất mình Tần Nhã tiến lên dặn dò Tần Yến vài câu, lại đưa cho y một tráp (hộp đựng) bạc để y dùng trên đường, Tần Yến vội vàng từ chối, Tần Nhã cười khổ nói: “Cùng cô xa cách làm gì? Này không giống như ra ngoài bình thường, mang theo Tư nhi, mọi việc đều phải cẩn thận một chút, không được hồ đồ, đến địa phương cũng cần phải tiêu bạc nhiều hơn, chính mình để ý chút.”

Tần Yến từ chối nữa cũng không tốt, cúi người nhận lấy, mọi người còn nói vài câu, Tần Yến cùng Tần Tư hướng trưởng bối khái đầu liền ra đi .

Mai phu nhân lấy cớ đau đầu không đi ra, Tần Liễm tại đại môn (cổng chính) nhìn nhìn liền trở về, chỉ có Tần Nhã trước sau giúp đỡ sắp xếp, sau khi xe đều chuẩn bị tốt, Tần Yến hướng Tần Nhã hành lễ, thấp giọng nói: “Lần này đi không biết khi nào trở về, cô…… tự mình bảo trọng.”

“Biết.” ánh mắt Tần Nhã có chút đỏ, chỉnh lý vạt áo của Tần Yến nhẹ giọng nói: “Chiếu cố Tư nhi cho tốt, cô ở kinh thành cũng giúp các ngươi lo việc hôn sự, không riêng của Tư nhi, còn có của ngươi.”

Tần Yến cười: “Ta không vội.”

“Đã mười bảy, như thế nào có thể không gấp.” Tần Nhã khoát tay: “Được rồi, trong lòng ngươi biết liền tốt, nhanh lên xe đi.”

Tần Yến đỡ Kinh Dao lên xe ngựa, xốc màn xe nhìn Tần Nhã vào phủ mới yên tâm, qua một chút xa phu phía trước đến báo hai mươi mấy xe ngựa đều chuẩn bị tốt, Tần Yến gật gật đầu: “Đi thôi, nói tiểu tư đánh xe phía sau, cẩn thật một chút.”

Mã phu (người chăn ngựa) đáp ứng rời đi, không bao lâu xe ngựa chuyển động, chậm rãi đứng lên, Kinh Dao vươn người đem màn xe khép lại tốt, đem lá trá trong ống trúc bỏ vào ấm, đem thư tráp (thùng đựng sách) của Tần Yến lấy ra sắp xếp, lại lấy nhuyễn chẩm (gối mềm) đặt sau lưng Tần Yến, Tần Yến mỉm cười nhìn Kinh Dao hầu hạ, Kinh Dao bị Tần Yến nhìn có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia?”

“Không có việc gì, xem ngươi chịu khó.” Tần Yến dựa vào trên nhuyễn chẩm, thấp giọng nói: “Chuyện thạch tín ta vẫn chưa nói, bên người ta……người hại ta rất nhiều, lại thiếu người đối tốt với ta, ngươi lại vì ta mà đánh đổi sinh mệnh, ta thực biết ơn.”

Kinh Dao nhấp nhấp môi thấp giọng nói: “Kinh Dao lớn như vậy…… Trừ nương ra không ai tốt với ta, chỉ có thiếu gia, Kinh Dao vì thiếu gia cái gì cũng có thể làm.”

Tần Yến trong lòng ấm áp, khẽ cười nói: “Là bởi vì lúc ấy ta cho ngươi một bữa cơm?”

Kinh Dao mặt lập tức đỏ, lắc lắc đầu không nói lời nào, trong lòng hắn kỳ thật cũng không minh bạch lắm, ngay từ đầu là vì báo ân, ai ngờ về sau dính dáng càng nhiều, Kinh Dao cũng không biết vì cái gì, không chịu được cảnh Tần Yến không vui, vắt óc tìm mưu kế muốn giúp Tần Yến còn bị người ta nhìn thấu, thật doạ người.

Tần Yến nhìn hài tử trước mắt này trong lòng cũng hoang mang, y là một người lạnh lùng và toan tính, lại không có biện pháp gì đối với vật nhỏ này, trừ Tần Tư, chỉ có Kinh Dao khiến y đau lòng qua, Tần Yến tuy không lý giải được dũng khí nào làm Kinh Dao được ăn cả ngã về không* vì y nhưng vẫn là nhịn không được mà cảm động, hiện tại Tần Yến cũng không hiểu rõ trong lòng y bị làm sao, Kinh Dao im lặng sau một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia…… Chúng ta là đi nhà cữu cữu sao?”

* được ăn cả ngã về không: dốc hết lòng

Tần Yến gật gật đầu: “Ngoại tổ gia ta còn lại ngoại tổ mẫu và một cữu cữu, trong phủ mười mấy năm trước liền suy tàn, nay chỉ là một nhà phú quý tầm thường, so với Tần phủ kém rất nhiều.”

Kinh Dao hơi hơi nhíu mi: “Thiếu gia chịu khổ qua ngày được sao?”

Tần Yến bật cười: “Ngươi cho là ta rất cao quý? Cái gì mà không qua ngày được, ngày sau chậm rãi kinh doanh là được, nếu không thành công thì bán ngươi, cũng có thể đổi chút bạc đi.”

Kinh Dao vừa nghe lời này nháy mắt sắc mặt trắng bệch, Tần Yến không nghĩ hắn lại không biết đùa như vậy, cười nói: “Lừa ngươi thôi, bán ngươi ta đi nơi nào tìm được hài tử nghe lời như vậy?”

“Thiếu gia…… đợi ta vài năm, ta cũng có thể kiếm tiền.” Kinh Dao thật khó chịu, tâm đều thắt lại: “Ta ăn không nhiều, việc gì cũng có thể làm, ta cũng không muốn tiền tiêu vặt hàng tháng, thiếu gia đừng bán ta……”

Tần Yến trong lòng ấm áp, nhịn không được xoa nhẹ đầu Kinh Dao một chút: “Cố ý khiến ta đau lòng đây? Đùa ngươi chơi, làm sao lại khổ sở như vậy.” trong lòng Kinh Dao còn sợ hãi, trên đường đi hầu hạ Tần Yến càng tận tâm, sợ ngày đó không chịu nổi cuộc sống khó khăn bị bán đi sẽ không gặp được Tần Yến nữa.