“Bảo bối con đừng sợ, có mẫu thân ở đây, mẫu thân bảo hô con!” Hồng Linh đau lòng gần chết, ánh mắt loé lên, giống như đao rơi vào trên người nữ tử đang đẩy cửa đi ra ngoài.
Áo trong trắng như tuyết theo gió cuồng vũ, sau khi Hạ Tử Thường bị đánh thức, còn chưa kịp mặc quần áo, tóc xoã dài, rõ ràng là không khác cách ăn mặc của Hồng Linh là mấy, lại như một yêu tinh biến ra từ ánh trăng, đôi mắt lộ ra tia sáng lạnh khiến người sợ hãi
Rất rõ ràng, người vừa mới xuất thủ công kích, chính là nàng!
Trong tay nàng còn nắm hai đạo diệt bùa, Hạ Tử Thường hết sức hài lòng.
Không hổ là diệt bùa do Thái Thượng lão quân luyện chế, nàng lần này dùng bất quá là sơ cấp mà thôi, đã hiệu quả như thế.
“Gâu gâu gâu!” âm thanh nãi thanh nãi khí của Nhị Bạch truyền tới, vẫn còn chưa kịp đi ra đã bị Hạ Tử Thường ngăn cản.
“Ngươi đừng loạn động, ngoan ngoãn đi bảo vệ ba đứa nhỏ.” Hướng về phía Nhị Bạch nói, nàng biết vật nhỏ này đúng là có thực lực, bảo hộ ba đứa nhỏ an toàn là không thành vấn đề.
“Mẫu thân, người phải cẩn thận !” Thanh Mặc cùng Vân Dục không yên lòng nói.
“Mẫu thân cố lên!” Khuynh THành cũng liền nói gấp.
Bọn hắn đều bị đánh thức, chỉ là bất quá, vì không để cho bọn nhỏ thấy được bộ dạng đáng sợ của Hồng Linh, Hạ Tử Thường mới không cho bọn nhỏ ra ngoài.
Con của nàng, tự nhiên muốn che chở thật tốt.
Hồng Linh bởi vì con của mình bị thương mà giận dữ không thôi, nàng gắt gao che chở tiểu anh hài, cảnh giác phòng bị mà căm tức nhìn nữ nhân cực kỳ xinh đẹp trước mắt.
Nàng khi còn sống cũng xinh đẹp, nam nhân trong thôn đều vì nàng mà thần hồn điên đảo, thế nhưng dung mạo của nàng so với nữ tử trước mặt, nữ tử này là thành nhật nguyệt chi quang, còn nàng chỉ là trân châu nho nhỏ, căn bản không có năn so sánh được.
“Ta liền biết nữ nhân chết tiệt nhà ngươi không đơn giản!” hung tợn phun ra một câu nói như vậy, Hồng Linh sớm đã nhận ra Hạ Tử Thường không phải là người đơn giản, cho nên dù cho bảo bảo cực đói, nàng cũng không muốn ra ta với bốn mẫu tử này.
Bây giờ xem ra, quả thật là thế, nữ nhân này mặc dù không có linh lực, lại có phù chú lợi hại như vậy, đem bảo bảo làm cho bị thương!
“Ta cũng biết toà nhà này không đơn giản, chỉ là bất quá, ngươi lại một mực không hề lộ diện, ta ngược lại thật sự là tò mò, ngươi là núp ở chỗ nào?” Hạ Tử THường cảm thấy toà nhà này có dị thường, chỉ là Hồng Linh cũng là một người đáng thương, cùng là làm mẹ, nàng cũng không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, cũng bởi vì Hồng Linh một mực cũng không chịu lộ diện, cho nên vẫn không có hạ sát thủ.
Nhưng nàng cũng thật tò mò, Hồng Linh rốt cuộc là trốn chỗ nào, mà nhiều ngày như vậy ngay cả khí tức cũng không lộ diện.
Hồng Linh nghe xong vấn đề của Hạ Tử Thường, ánh mắt lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng dao động một phen, tiếp đó nói sang chuyện khác, “ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Hai tên cẩu nam nhân này là nghĩ đến đây hại ngươi và trộm hài tử của ngươi, ta gϊếŧ bọn chúng, là giúp ngươi, ngươi ngược lại là ngu ngốc chạy tới cứu kẻ thù của chính mình, thực sự là buồn cười.”
“chuyện của ta tự ta có thể giải quyết, nói cần ngươi giúp lúc nào? Ngươi ngược lại là chó lại bắt chuộc, thật biết xen vào việc của người khác.” Hạ Tử Thường miệng nói trước giờ không tha người, đồng dạng giễu cợt nói.
Hai người Hạ Gia Cường lẻn vào nhà, nàng đã lập tức phát hiện.
Mặc kệ hắn làm càn, là vì muốn hung hăn giáo huấn hắn một trận.
Nàng trước đây đã từng là người trừ yêu, tự nhiên sẽ không tuỳ ý để Hồng Linh tiếp tục hại người.
“Hồng Linh, ta cứu bọn họ, cũng chính là muốn cứu ngươi.” Nhìn chằm chằm Hồng Linh, Hạ Tử Thường tiếp tục nói, “ngươi khi còn sống là bị chết oan, chỉ là do oán khí quá lớn, cho nên mới không thể luân hồi, chỉ cần ngươi buông bỏ xuống chấp niệm, ta có thể giúp ngươi chuyển thế, tìm một nhà khá giả đầu thai..”