“Ta bỏ qua cho ngươi?” Ông ta không nói những lời đó còn tốt, nói những lời kia, giống như đâm vào ký ức đau đớn nhất của Hồng Linh, khiến cho sát khí quanh thân nàng tăng vọt, cả khuôn mặt vặn vẹo, tóc dài đen nhánh không gió mà bay, đuôi tóc nhọn như ngân châm, loé lên hàn quang, “ngươi cầu xin ta bỏ qua cho ngươi! Thế nhưng có ai buông tha cho ta! Buông tha cho con của ta!”
Tức giận gào thét, dường như từ bốn phương tám hướng mà truyền đến, chấn động đến mức màng nhĩ cha con Hạ Quang Khánh đau đớn như bị kim đâm, ngực vô cùng khó thở.
Giống như oán khí âm ưu tản ra từ quanh thân của Hồng Linh, bảo phủ cả hai cha con vào bên trong.
Hạ Quang Khánh ngừng động tác phá cửa, Hạ Gia Cường cũng từ dưới đất đứng lên.
Sát khí màu đen không ngừng xâm nhập vào thân thể bọn họ, biểu lộ của hai người dần dần ngốc trệ, hai mắt giống như cá chết mà không có tiêu cự.
“Đáng chết, tất cả các người đều đáng chết, đáng chết….” Cha con Hạ Quang Khánh cùng mở miệng nói ra, ngữ khí trầm thấp cứng nhắc.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều đáng chết.!” Hồng Linh nở nụ cười vặn vẹo nói, “như vậy hai người các ngươi, còn sống làm gì? Không bằng các ngươi cũng đi chết đi?”
“Đi chết đi chết…” Hai cha con rất ăn ý một mực lập đi lập lại hai chữ, tiếp đó hai người trực tiếp đi về hướng của Hồng Linh.
Đứa trẻ trong ngực Hồng Linh vốn dĩ đang nhắm mắt, bỗng nhiên mở mắt.
Con mắt đỏ ngầu giống như là thấm huyết, ánh sáng tham lam quỷ dị lưu động, nhìn trừng trừng hai cha con Hạ Quang Khánh.
Dường như là thấy được thức ăn ngon, tiểu anh hài tham lam mà mở miệng nhỏ, rõ ràng vẫn chưa tới tuổi mọc răng, thế nhưng tiểu oa nhi này lại một ngụm răng nhọn chỉnh tề.
Hai cho con bước chân cứng ngắc đi đến trước mặt Hồng Linh.
“Bảo bảo, hai người họ chính là thức ăn tối nay của con, con đói bụng lâu như vậy, mau đi ăn đi.” Trong nháy mắt cuối đầu nhìn hài tử trong ngực, biểu lộ của Hồng Linh liền trở nên ôn nhu.
Tiểu anh hài nuốt một ngụm nước bọt, không kịp chờ đợi từ trên thân HỒng Linh nhảy xuống, lao thẳng tới Hạ Gia Cường.
Hạ Gia Cường trẻ tuổi, trên người hắn tản mắt ra khí tức người sống càng thêm dày đặc, cũng liền càng thêm hả năng hấp dẫn đến tiểu anh hài.
Trơ mắt nhìn tiểu anh hài giương nanh múa vuốt nhào về phía mình, Hạ Gia Cường một chút phản ứng cũng không có, giống hệt như bức tượng sáp đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thời điểm ngay khi tiểu anh hài sắp rơi vào trên người của hắn, một đạo ngân quang nhanh chóng hướng về tiểu anh hài mà bay vυ't qua.
Bị mỹ vị nhân loại trước mắt hấp dẫn hoàn toàn sự chú ý, tiểu anh hài căn bản không ý thức được nguy hiểm, bây giờ ngạc nhiên nhìn lại, ngân quang đã bay vụt đến trên người nó.
“A---!” phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiểu anh hài trong nháy mắt bị bao trong ngọn lửa màu bạc, thê thảm lăn lộn trên mặt đất, cả da thịt tren người bị ngọn lửa đốt cháy phát ra âm thanh xèo xèo, sau đó lại toả ra một mùi hôi thối khiến người ta chán ghét!
“Bảo bảo, con của ta!” Hồng Linh tuyệt đối không ngờ rằng lại xảy ra biến cố lớn như vậy, nhanh chóng không để ý đến an nguy của chính mình mà xông lên, dùng bàn tay dập tắc hoả diễm.
“A!” Chỉ tiếp xúc ngọn lửa trong nháy mắt, Hồng Linh bị nóng kêu lên thảm thiết, thân hình tuỳ thời trở nên hư ảo rất nhiều, nàng vẫn có thể kiên trì che chở hài tử, thẳng đến khí hoả diễm quanh thân đứa nhỏ hoàn toàn biến mất, hai cánh tay của nàng cũng bị trọng thương trở thành một vết thương nhứt mắt!
Tình huống của bảo bảo còn thảm hại hơn, bây giờ ô ô nằm trong ngực của Hồng Linh, nhìn rất đáng thương, đáy mắt lại nổi lên sát khí ác độc muốn gϊếŧ sạch.