Thủy Vân cố ý chọc giận anh: “Không tin.”
Trương Cảnh Sơ nghe một cái lập tức nổi giận, làm gì có người đàn ông nào có thể nhịn được chuyện này chứ?
Anh lập tức lật người cô lại, ôm cô từ phía sau lưng, sau đó đặt dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng vào giữa hai chân cô, nơi đó vốn đã rất ẩm ướt nên càng thuận tiện để anh cọ xát.
Trương Cảnh Sơ ôm cô rất chặt, gần như toàn thân đều dính chặt vào cơ thể cô, mình, dươиɠ ѵậŧ cọ sát vào khe hở một cách mãnh liệt. Cái miệng nhỏ ấm áp nơi đó nhẹ nhàng hút lấy, dụ dỗ anh tiến vào trong.
“A... đừng kẹp nữa, anh sẽ không vào trong đâu.” Anh xoa nắn hai miếng thịt mềm mại, khiến cho nơi đó ngậm lại. Còn chưa làm đến lần thứ hai, cô đã run rẩy phun nước ra, dội lên qυყ đầυ của anh.
“A...” Trương Cảnh Sơ không nhịn được rên lên một tiếng, không thể nhịn thêm được nữa, anh mạnh bạo cọ xát, tay thì xoa nắn âʍ ѵậŧ của cô, khi thì dịu dàng khi lại từng chút một kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
Khác với khi còn niên thiếu, kinh nghiệm rèn luyện khiến eo Trương Cảnh Sơ càng thêm mạnh mẽ hơn. Sức của anh khi đâm vào vừa dẻo dai vừa mãnh liệt, một giọt mồ hôi từ xương quai xanh chảy xuống, chảy dọc xuống tuyến nhân ngư rồi từ từ bốc hơi, tràn đầy du͙© vọиɠ. Cơ thể hai người dán vào nhau, gần đến mức các tế bào thậm chí có thể trao đổi chất cho nhau, trên cơ thể hai người đã không thể phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước nữa.
Khi phía dưới hai người cọ xát vào nhau, Thủy Vân nhanh chóng hét lên một tiếng, cơ thể co giật, cong mình lên, muốn né tránh sự sung sướиɠ đến tột cùng này. Nhưng anh vẫn không buông tha cho cô, ngón tay ở âʍ ѵậŧ của cô vẫn không ngừng chuyển động, cuối cùng dùng sức nhéo nó một cái.
Như có một thứ màu sắc sặc sỡ nổ tung trước mắt.
“Aaaaaaa...” Cô hét lên một tiếng dài, bị anh đưa lêи đỉиɦ một cách miễn cưỡng.
Cô thở hổn hển hưởng thụ dư vị của kɧoáı ©ảʍ, cảm thấy thoải mái. Nhưng Trương Cảnh Sơ mới chỉ bắn một lần, vẫn cảm thấy chưa thể thỏa mãn, giữa tiếng la hét, tiếng thở, tiếng rên của cô, anh vẫn tiếp tục đẩy eo của mình, càng lúc càng mạnh bạo hơn, khiến cô không thể trốn tránh.
Vì để quyến rũ và khiến cô nghe lời, Trương Cảnh Sơ thở hổn hển bên tai Thủy Vân, dùng hơi thể như muốn nói rất muốn cô để cô kẹp lại chặt hơn. Anh lại lật người cô lại, bầu ngực mềm mại áp vào cơ thể anh, bị anh ép chặt đến mức biến dạng, thoải mái đặt hai chân của cô vào tư thế, từ chính diện nhét vào giữa hai chân của cô, quan sát từng sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của cô.
Anh thích nhìn thấy biểu cảm của cô thay đổi từ thản nhiên trở nên vặn vẹo, cuối cùng là không nhịn được mà giúp anh bắn ra, khoảnh khắc đó khiến anh vui vẻ như vừa chinh phục được một bí ẩn. Anh đút vào càng lúc càng mạnh, mỗi lần đều bị cái huyệt nhỏ có hơi mở ra hút dươиɠ ѵậŧ vào trong, đầu nấm sưng tấy chảy ra chất lỏng trong suốt, nhỏ giọt lên phần đùi mịn màng của cô. Anh cực kỳ thích cảm giác trơn trượt ở chỗ đó, nó rất khác so với tay của chính anh. Lần thứ hai là trút ra hết nỗi lòng, lần đầu tiên thì khiến anh phải thở hổn hển muốn nói không ít những lời thô tục cho cô nghe.
“Thật trơn… thật mềm, kẹp chặt đến mức khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn…” Anh tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cô.
Trong lòng Thủy Vân chợt lóe lên một ý nghĩ, vừa rồi không hề sai chút nào, anh thực sự có khả năng làm như vậy.
Thật ra Trương Cảnh Sơ còn lâu mới buông thả như cô, nhưng nếu anh chỉ cần hư hỏng một chút thì cô sẽ không thể nào chống đỡ được.
“A... đừng nói nữa.” Tai cô đỏ bừng lên.
Trương Cảnh Sơ khẽ cười một tiếng, dỗ dành bên tai cô: “Ngoan, anh sẽ không nói lung tung nữa.”
Anh cẩn thận cắn lấy vành tai cô, dùng đầu lưỡi tiến vào trong tai thăm dò, khiến toàn thân cô nổi da gà, không ngừng run rẩy.
Câu nói đó rõ ràng càng thêm gợϊ ȶìиᏂ hơn.
Kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể hai người không ngừng dâng lên, một luồng sóng lại ập tới, Thủy Vân lại lêи đỉиɦ rồi. Nhưng anh vẫn không để cô đi, một mực làm tiếp một cách mãnh liệt.
“Không, không được nữa đâu...” Cô đau xót cầu xin anh, nhưng Trương Cảnh Sơ vẫn không hề bị lay động.
Ngược lại cô càng cầu xin anh thì anh lại càng hưng phấn, càng mạnh bạo hơn.
Không bao lâu sau cô lại bị hắn làm cho lêи đỉиɦ một lần nữa. Cơ thể Thủy Vân mềm đến mức không chịu được nữa, khóe mắt long lanh nước, cầu xin anh buông tha cho mình. Trương Cảnh Sơ cũng dần thỏa mãn, cảm thấy có chút muốn bắn ra, hỏi cô: “Anh trai làm em khóc rồi sao?”
Cô run rẩy hướng đôi mắt đầy nước nhìn về phía anh, thở không ra hơi: “Làm, làm em khóc rồi... anh trai thực sự lợi hại, mau bắn ra nhanh cho em, hu hu...”
Cuối cùng Trương Cảnh Sơ cũng hài lòng, vuốt ve lưng cô, nói: “Cô gái ngoan, như em mong muốn.”
Anh mạnh mẽ đâm thêm mấy lần nữa, cảm giác nhanh đến mức sắp không nhịn được nữa, sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ bắn vào giữa hai chân cô, không cẩn thận sẽ rơi vào trong, anh nhanh chóng rút ra, dùng tay ra sức vuốt mạnh. Anh không nhịn nữa mà thỏa mãn rên lên: “Ưʍ... a... muốn ra ngoài rồi...” vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.
Kɧoáı ©ảʍ truyền từ dưới lên trên, lúc định bắn ra ngoài thì đột nhiên cô gái nói: “Anh trai không được lén lút bắn ra như vậy...” Sau đó cúi người xuống, dùng cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy qυყ đầυ của anh.
Bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, anh lập tức xoa túi tinh hoàn của mình rồi bắn vào cái miệng nhỏ của cô, vừa đặc vừa nhiều bắn vào cổ họng của cô. Một giọt cô cũng không để sót.
Thủy Vân sững sờ nuốt một cái, nuốt hết tất cả sau đó cau mày nói khó nuốt.
Trương Cảnh Sơ vẫn còn đang thở hổn hển, nhưng ý thức duy nhất còn sót lại khiến anh vỗ lưng cô để mau nôn ra. Thủy Vân không muốn, ngược lại dùng sức hút lấy mắt ngựa của anh, hút đến khi không còn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào sót lại.
“A...” Từ cổ họng Trương Cảnh Sơ lại truyền đến một tiếng rên gợi cảm.
Đúng là yêu tinh, anh sắp tan chảy trên người cô rồi.
Cuối cùng Thủy Vân cũng liếʍ sạch sẽ toàn bộ dươиɠ ѵậŧ của anh, nuốt xuống từng ngụm nhỏ, cười ngọt ngào với anh: “Tất cả đều là mùi vị của anh.”
Cô lại bám chặt lấy Trương Cảnh Sơ, cọ cọ vào người anh không muốn rời xa, dựa vào đó mà ngủ thϊếp đi, phát ra hơi thở đều đều.
Trương Cảnh Sơ: “...”
*** 45 ***