Nhuộm Sắc Tình

Chương 44: Không cần vào trong cũng có thể chơi cho cậu bật khóc

Trương Cảnh Sơ lập tức cảm nhận được sự ướŧ áŧ của cô.

Cô cọ xát với gậy thịt của anh qua lớp qυầи ɭóŧ, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ một cách mơ hồ, nhưng cũng khó mà có thể thỏa mãn, cô tỏ ra không vừa ý. Độ tuổi hai mươi là thời điểm đàn ông có ham muốn nhiều nhất. Sau một thời gian ngắn vừa mới trốn thoát, thì đã nhanh chóng bị du͙© vọиɠ tóm lấy. Lúc Trương Cảnh Sơ mười sáu tuổi cũng không ngờ rằng ngày hôm đó gặp được cô, cả đời này sẽ không thể trốn thoát được nữa.

Thực sự là hoàn toàn không có cách nào cả.

Làm sao anh có thể nghĩ tới, ngày trước còn đang khổ sở giãy dụa trong vực thẳm nhớ nhung, hôm nay bản thân lại có thể ôm cô nằm ở trên giường, làm chuyện thân mật như thế này được chứ?

Cô bắt đầu dùng mặt dưới của khe thịt khiến dươиɠ ѵậŧ của anh cương lên một lần nữa. Côn ŧᏂịŧ khẽ đâm vào lớp qυầи ɭóŧ, chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ được không bao lâu thì lại mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu hơn.

Dáng vẻ xuất tinh của anh từ từ lặp lại trong tâm trí cô từng chút một, mỗi lần nghĩ tới, dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên dưới lại chảy ra, nhanh chóng chảy lênh láng ra ngoài. Cô thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng rằng cô kẹp chặt anh đến mức không thể ngừng được, vây lấy dươиɠ ѵậŧ của anh ở trong hoa huyệt của mình, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn vào từng chút một sau đó bị cô hút sạch sẽ.

Dù sao cũng chỉ là mơ thôi mà, Thủy Vân nghĩ. Mặc dù bình thường cô không tin vào chuyện ông cụ Freud cứ mỗi lần mở miệng là sεメ, nhưng chuyện “giấc mơ phản ánh những du͙© vọиɠ chân thật nhất của con người” lại hợp lý một cách kỳ lạ, nếu không sao cô có thể ôm Trương Cảnh Sơ rồi muốn làm gì thì làm như vậy được?

Thấy anh không di chuyển, Thủy Vân có chút nôn nóng, cô cởϊ qυầи lót đã ướt đẫm, nóng lòng dùng khe hoa hơi mở của mình cọ sát vào dươиɠ ѵậŧ của anh. Cơ thể được tiếp xúc trực tiếp khiến cô vô cùng sung sướиɠ, cô kêu “a” một tiếng, muốn anh đưa vào trong. Trương Cảnh Sơ vẫn giữ lấy chút lý trí cuối cùng, khó khăn rút lui.

Dù không biết có phải lần đầu của cô hay không, có đau hay không. Nhưng mà, ở đây anh không hề có bất kỳ công cụ nào để tránh thai, từ trước đến nay cũng chưa từng dùng bαo ©αo sυ, thật sự không thể nhét vào rồi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong được. Nếu không nó sẽ khiến cơ thể cô bị tổn thương.

Thấy anh tránh né mình, Thủy Vân càng gấp hơn, dùng ngón tay mở phần thịt trắng nõn ở miệng huyệt ra, để lộ ra âʍ đa͙σ đã sẵn sàng đón nhận anh, giọng nói nũng nịu mê hoặc anh: “Mau vào trong em đi...”

Cho dù là trước đây, cô cũng chưa từng thể hiện dáng vẻ lẳиɠ ɭơ như thế này trước mặt anh. Hai mắt Trương Cảnh Sơ đỏ ngầu, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mà trước kia mình luôn không đành lòng.

Rốt cuộc cô coi anh là gì chứ?

Anh dùng tay chạm vào gương mặt cô, hướng khuôn mặt cô về phía anh, hai người nhìn nhau.

“Anh là ai?” Anh hỏi cô, trong giọng nói có chút run rẩy khó phát hiện ra được. Mặc dù anh không nghĩ rằng trong sáu năm qua cô chưa từng có bạn trai, nhưng anh vẫn sợ phải nghe một câu trả lời mà mình không thể chấp nhận được.

Thủy Vân thấy anh hỏi một câu kỳ là như vậy, bật cười thành tiếng, tưởng rằng anh bị ngốc: “Anh là anh chứ ai.”

“Vậy thì em muốn để cho ai... chơi em?” Trương Cảnh Sơ từ nhỏ đến lớn chưa từng nói ra một lời thô tục nào, trừ cô ra cũng chưa có bất kỳ người bạn gái nào khác. Hai mươi ba tuổi, anh vẫn còn trong sáng như vậy, đến cả chuyện nói ra những câu tràn đầy tình thú như vậy cũng không dám nói ra khỏi miệng. Thế nhưng khi nói ra được những lời này, lại khiến anh có cảm giác giống như thoát khỏi một sự giam cầm nào đó.

Không ai nói với anh rằng dáng vẻ bị du͙© vọиɠ chiếm lấy của anh, giống như công tử bột giàu có lại có chút phong lưu phóng đãng.

Thủy Vân bị câu này lấy lòng, cô dùng đầu ngón tay cảm nhận từng đường vân môi trên môi anh, nói ra một câu chí mạng: “Luôn luôn chỉ muốn mình anh trai chơi em thôi.”

Mắt anh càng đỏ hơn. Anh nhớ lúc động tình trước đây, cô cũng liên tục gọi anh là anh trai. Nhưng không biết trong sáu năm qua, cô có còn làm vậy với ai khác hay không. Nhưng lúc này, anh không còn muốn nghĩ đến khả năng này nữa, nó sẽ khiến anh phát điên mất.

Cho tới bây giờ Trương Cảnh Sơ vẫn luôn là một người tỉnh táo, anh muốn mỗi bước đi phải thật vững vàng, chưa bao giờ lừa mình dối người, đây cũng chính là lý do giúp anh có thể đi đến ngày hôm nay.

Nhưng vào giờ phút này, anh sẵn sàng lừa dối chính mình. Anh tự lừa mình rằng đây chỉ là một giấc mơ, anh tự lừa rằng cô luôn thuộc về anh, chưa từng rời xa anh. Biến mất trong khoảng thời gian sáu năm khiến sự suy đoán không còn được an toàn nữa.

Anh hung hăng cọ vào âʍ ѵậŧ của cô, xoa nắn vài lần đã khiến cô hét lên đạt được chút kɧoáı ©ảʍ, dâʍ ŧᏂủy̠ sung sướиɠ chảy xuống tay anh. Trương Cảnh Sơ dùng bàn tay bị cô làm cho ướt nhẹp xoa nắn bầu ngực của cô, khiến cơ thể cô dính đầy chất nhầy của bản thân, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Bị anh xoa ngực, cô lại bắt đầu muốn, không ngừng nói anh hãy mau tiến vào trong.

Trương Cảnh Sơ ghi nhớ cơ thể cô, dùng ý chí kiên cường nhất từ

chối sự ấm áp mê người của chỗ đó, nghiến răng tức giận nói bên tai cô: “Không cần vào trong cũng có thể chơi cho em bật khóc.”

Không hề sợ hãi trước giọng điệu hù dọa của anh, Thủy Vân chỉ cảm thấy càng muốn ở trên anh, một dòng chất lỏng lại trào ra từ bên dưới đã chứng minh cho anh thấy điều này.

*** 44 ***