Vừa Vặn

Chương 8: Bôi thuốc

Đột nhiên La Gia Hứa cảm nhận được hơi thở nóng ấm phả lên cổ cô. Cô vừa quay đầu thì phát hiện Thẩm Hân Nhiên đã tỉnh, con ngươi thâm thúy yên lặng nhìn cô từ phía sau.

Nhìn tới ánh mắt của anh, trái tim nhỏ bé của La Gia Hứa đập mạnh, dường như cô có thể thấy được du͙© vọиɠ mạnh mẽ của anh thông qua cái nhìn này vậy.

Khuôn mặt của La Gia Hứa nóng lên, nhìn qua có chút phức tạp. Cô đã từng nghĩ tới việc phát sinh quan hệ thân mật với Thẩm Hân Nhiên, nhưng mà từ trước đến giờ lại chưa từng nghĩ tới cảnh tưởng sau khi hai người họ tỉnh dậy.

“Anh… Anh tỉnh từ khi nào vậy?”

“Lúc em cựa quậy lộn xộn.”

Anh vùi mặt vào cần cổ của La Gia Hứa cười nhẹ một tiếng. Hơi thở nóng ấm của người đàn ông phả vào da thịt ở cổ khiến cô không nhịn được mà rụt cổ.

Thẩm Hân Nhiên vui vẻ ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của cô gái nhỏ, thấy cô mẫn cảm như vậy, người đàn ông xấu tính nghịch nghịch tóc của cô. Loại hương thơm này rất dễ ngửi, thậm chí còn khiến anh trầm mê. Anh nhịn không được mà cắn nhẹ lên cần cổ trắng nõn mịn màng của La Gia Hứa, lưu lại một dấu vết ái muội. Anh vừa lòng nhìn cái dấu hồng hồng xanh xanh, cảm thấy tâm tình rất tốt.

La Gia Hứa cảm nhận được hơi thở và cả nụ hôn ướŧ áŧ của anh dừng lại ở cổ mình, trên xương quai xanh và cả bộ ngực sữa của mình.

“Ư… A…”

Người đàn ông ôm lấy cô, khiến cô chẳng thể nào tránh né, chỉ có thể để anh làm loạn, tiếng rêи ɾỉ không nhịn được mà miệng nhỏ khẽ thốt ra. Cô nghe được âm thanh ấy thì khuôn mặt đỏ ửng lên, vội vàng cắn môi, ngăn mình phát ra loại âm thanh xấu hổ ấy.

Thẩm Hân Nhiên nghe được hơi thở rối loạn và tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của cô thì thoáng sửng sốt. Anh lật người, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, đầu lưỡi đi vào trong khoang miệng của cô mà dây dưa. La Gia Hứa cũng vươn đầu lưỡi đáp trả, khiến anh càng nhiệt tình, khi thì hút đầu lưỡi cô, khi thì liếʍ lên hàm răng của cô, hai người họ cùng nhau trao đổi nước bọt. Tốc độ đánh chiếm của Thẩm Hân Nhiên dần dần ngừng lại, anh khẽ cắn cánh môi cô, sau đó dịch chuyển xuống phía dưới, cắn nhẹ vao cằm cô. Ý muốn nói rằng anh muốn thân mật cùng cô.

Nhưng mà anh không có tiếp tục hôn sâu nữa, chỉ hôn nhẹ bên má cô, nhẹ giọng nói:

“Anh vừa mới ra ngoài mua thuốc, để anh đi lấy đã.” Nói xong thì bật đèn lên, rồi xoay người đi ra cửa.

La Gia Hứa thấy anh không mảnh vải che thân cứ thế mà xuống giường, thì khuôn mặt đỏ ửng lên. Ban nãy anh vừa đứng dậy, cô nhìn thấy “người anh em” đã đứng thẳng của anh, nó cứ thế đập vào mắt cô, hơn nữa còn nảy nảy. Dáng người Thẩm Hân Nhiên thật sự rất đẹp, eo không có một chút thịt thừa nào cả, trên bụng còn có cả cơ bụng nữa. Cơ bắp của anh có lực nhưng lại không hề khoa trương chút nào.

Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, anh có thói quen chạy thể dục, làm như vậy có thể rèn luyện chức năng của tim và phổi. Những ngày được nghỉ ngơi, Thẩm Hân Nhiên cũng sẽ đến phòng tập thể hình.

Thẩm Hân Nhiên đã từng nói với cô, anh không muốn cơ thể ở tuổi 25 lại mập mạp giống như người 45 tuổi. Nghe anh nói nghiêm túc như vậy, La Gia Hứa vô cùng vui mừng. Cô cảm thấy kể cả khi Thẩm Hân Nhiên đã bốn, năm mươi tuổi thì cũng là một ông chú vô cùng đẹp trai.

Thẩm Hân Nhiên đã lấy thuốc mỡ xong, anh kéo La Gia Hứa từ trong đống chăn ra, sau đó mở hai chân cô ra. La Gia Hứa có chút ngượng ngùng, hai chân mở rộng trước mặt người đàn ông như thế này khiến cô cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô đưa tay xuống che đi nơi ấy, lại bị người đàn ông đặt lại bên hông.

“Làm cũng đã làm rồi, em xấu hổ gì nữa? Anh không chỉ xem qua mà còn sờ qua rồi.” La Gia Hứa thật sự muốn anh ngậm miệng lại, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đầy ý trên chọc của anh thì thân thể lại nóng lên.

“Thế sao anh không nhân lúc em ngủ mà bôi?” La Gia Hứa có chút nghi hoặc.

“Quên mất.” Người đàn ông sờ mũi, tỏ vẻ vô tội.

Đùa nhau à? Lúc cô ngủ mà bôi thuốc thì sao anh có thể nhìn thấy nhiều biểu cảm đáng yêu của La Gia Hứa được chứ? Đây là phúc lợi độc quyền của anh đấy, được không?

Thẩm Hân Nhiên bóp thuốc mỡ ra tay, nhẹ nhàng bôi lên cửa huyệt của cô. Cái miệng nhỏ này của cô thật sự quá xinh đẹp. Rõ ràng đã bị côn ŧᏂịŧ của anh làm qua rất lâu mà lúc này lại vẫn giống như một xử nữ. Anh đã rửa sạch cho cô, nhưng mà cánh hoa có chút sưng. Anh thu hồi ánh mắt vui đùa, nghiêm túc bôi thuốc cho cô. Tay thật sự sự rất mềm mại và dịu dàng, rõ ràng thuốc mỡ là dạng mát lạnh nhưng mà La Gia Hứa lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Giống như có con kiến nhẹ nhàng cắn cô. Bụng nhỏ của cô căng chặt, ngay cả ngón chân cũng cong lên, cuộn lại. Tựa như chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế được loại ngứa ngáy này.

Chỉ là mười phút thôi nhưng cảm giấc giống như trôi qua một giờ vậy. Thẩm Hân Nhiên thu tay lại, lúc này trên cơ thể cả hai người đã phủ một tầng mồ hôi mỏng. Cũng chẳng biết là ai đang tra tấn ai nữa.

La Gia Hứa khép hai chân lại, kéo chăn lên che đậy thân thể của mình.

“Vẫn là còn hơi sưng, nhưng mà bôi thuốc rồi nên lát nữa sẽ tốt hơn thôi.”

Thẩm Hân Nhiên đặt tuýp thuốc mỡ lên tủ ở đầu giường, sau đó xoay người, nghiêm túc nói với cô.

Anh nằm lên giường, ôm La Gia Hứa vào l*иg ngực mình một lần nữa, hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này. Chỉ là con mèo nhỏ trong ngực lại không thành thật chút nào, cứ xoay qua xoay lại. Thẩm Hân Nhiên nhíu mày nhìn cô, nghĩ rằng thân thể cô run rẩy là vì không thoải mái. Anh hỏi:

“Làm sao vậy, thân thể không thoải mái à?”

La Gia Hứa thành thật gật đầu, giọng nói mang theo chút tủi thân:

“Em đói.”

Thẩm Hân Nhiên bật cười, bây giờ là buổi tối, cô đói bụng cũng là đúng thôi. Ban ngày cũng mới chỉ ăn có bữa sáng, từ trưa tới chiều không có cơm ăn mà ngược lại còn bị anh ăn.

Anh gật đầu, đứng dậy đi về phòng chứa quần áo, lấy một bộ quần áo ở nhà còn mới cho La Gia Hứa. Sau đó thay quần áo xong xuôi rồi mới bế cô đi tới phòng ăn. La Gia Hứa ngồi trên ghế, nhìn Thẩm Hân Nhiên lấy bánh kem hạt dẻ từ tủ lạnh ra. Khuôn mặt cô hiện lên hai chữ “kinh ngạc”, cô hỏi:

“Anh mua từ lúc nào vậy?” Anh đã biết trước là cô sẽ đói sao?

“Lúc em đang ngủ.”

Anh vừa nói vừa mở hộp bánh ra, cắt cho cô một miếng.

“Không phải đói bụng à? Ăn nhanh đi. Nhưng mà cũng không được ăn nhiều, nếu không buổi tối đi ngủ sẽ không thoải mái.”

La Gia Hứa không để ý xem anh nói cái gì nữa, cô chỉ gật đầu. Hai mắt nhìn bánh kem như phát sáng. Cô ăn thử một miếng, trong khoang miệng lập tức tràn đầy vị kem ngầy ngậy cùng bơ.

Thẩm Hân Nhiên híp mắt nhìn cô, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua. Cô gái nhỏ của anh vốn là người như thế này mà, rất dễ dàng thỏa mãn.

La Gia Hứa xúc một miếng đến trước mặt Thẩm Hân Nhiên, khóe miệng cô còn dính chút bơ. Thẩm Hân Nhiên cười, lau bơ đi giúp cô, sau đó há miệng ăn miếng bánh đó.

“Ăn ngon không?” La Gia Hứa nhìn anh, giống như vừa cống hiến một vật vô cùng quý giá vậy.

“Rất ngon.” Thẩm Hân Nhiên bóp mặt cô, sau đó nhìn cô gái lại tiếp tục cắm mặt vào ăn. Như vậy cũng khá tốt, anh nghĩ, thích ai thì ở bên người đó, hình bóng của cô đã thật sự in sâu vào tâm trí và xương cốt của anh rồi.

Bởi vì vừa mới ngủ dậy, sau khi ăn xong, cả hai người đều không buồn ngủ. Thẩm Hân Nhiên ôm cô ngồi trên ghế sofa, đầu cô đặt trên vai anh, anh nhịn không được mà khẽ vuốt ve. La Gia Hứa ngứa đến không chịu nổi, cười khanh khách ra tiếng:

“Ha ha, anh làm gì thế?” Thật giống một con chó lớn, vô cùng dính người vậy.

Thẩm Hân Nhiên xoay người cô lại, để hai người đối mặt với nhau, hai cái trán cũng áp vào nhau. Ánh mắt thâm thúy nói:

“Tiểu Gia Hứa, anh thật sự rất yêu em. Dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, từ ngày bắt đầu hôm ấy rồi. Nhưng mà anh rất tham lam, anh muốn đổi một thân phận khác để chăm sóc em cả đời.”

La Gia Hứa cười ra tiếng, hai ngày nay Thẩm Hân Nhiên đặc biệt dịu dàng, lời âu yếm nói cũng thuận miệng lắm rồi. Cô ôm Thẩm Hân Nhiên, đôi mắt cười cong lên thành vầng trăng khuyết nhỏ. Nhưng mà còn chưa cảm động được bao lâu, bàn tay người đàn ông đã không thành thật mà luồn vào trong quần áo, vuốt ve hai khoảng tròn trịa đẫy đà trước ngực cô. Cô có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ của người đàn ông đã cứng rắn, bởi vì nó đang chọc vào người cô.

La Gia Hứa cọ cọ, có chút khó nhịn, nhưng mà nghĩ tới vừa mới bôi thuốc không. Vì thế liền nói nhỏ bên tai người đàn ông, thanh âm kiều mị:

“Ngày mai cho anh, được không?”

“Được.” Người đàn ông đồng ý vô cùng dễ dàng như vậy khiến La Gia Hứa cảm thấy có chút kỳ quái.

Quả nhiên, người đàn ông nắm lấy tay cô đặt vào du͙© vọиɠ đã thức tỉnh giữa hai chân. Cô đang muốn rút tay về thì bị anh giữ chặt, sau đó là tiếng nói khàn khàn của Thẩm Hân Nhiên:

“Đêm nay giải quyết giúp anh một chút?”