Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 136: Ba ba, bên trong ngứa ~H

Ánh mắt Lôi Hách dừng ở đóa kiều hoa nhỏ ngây ngô trước mặt này, là thật sự kiều, cũng nhỏ nữa, nhuỵ hoa nho nhỏ màu hồng hồng.

Lôi Hách cúi đầu xuống, một lần nữa hút lấy mật dịch tràn ra từ khe hở, sền sệt, ngọt lành.

Đôi môi mỏng gợi cảm toát lên vẻ lạnh lùng thường ngày của người đàn ông bịt kín cửa huyệt của Hoa Tưởng, hoa môi xinh xắn con con cũng bị bao lấy. Hoa Tưởng sướиɠ đến ngu người, nằm trên chiếc bàn làm việc màu đen, nũng nịu vô thức rêи ɾỉ: “Ba ơi… Thêm nữa…” Còn muốn, sướиɠ quá.

Cô bé mười tuổi gần như bị lột sạch hoàn toàn, thân thể mềm mại trắng như ngọc khẽ run rẩy.

Lôi Hách rê nhẹ đầu lưỡi trong khe hở của cô, rê mở hai cánh hoa non nớt, để lộ phần thịt da^ʍ bên trong.

Tìm không thấy cửa động, nhưng mật dịch vẫn không ngừng tiết ra.

Lôi Hách cũng là lần đầu tiên được nhìn bức người ta, ăn bức người ta, không có kỹ xảo gì, nhưng chỗ này của cô gái, nơi nào cũng là điểm mẫn cảm, hắn chỉ cần liếʍ liếʍ, mυ'ŧ mυ'ŧ, là có thể dẫn tới một trận rêи ɾỉ khiến người ta mất khống chế của cô gái.

“Nữa đi… Nữa đi…”

“Ba ơi… A, a ~ ưm ~~ ư~”

Thần kinh não bộ Lôi Hách căng chặt, đầu lưỡi mấy lần muốn chọc vào lớp thịt non chồng chất ở khe thịt non nớt của cô gái, nhưng lý trí còn sót lại đã kéo hắn trở về.

Chờ một chút.

Cô còn nhỏ.

“Ba ơi, tè… tè… A, a!” Cùng với tiếng kêu cao vυ't của Hoa Tưởng, một luồng nước da^ʍ cao trào phun lên cằm Lôi Hách trong khi người đàn ông đang bú ʍúŧ âm hạch phồng to cưng cứng của cô.

Nước phun đến cằm hắn, lại phun ra từ giữa cằm và huyệt cô.

Lôi Hách nhả hoa hạch bị hút một cách đáng thương kia của Hoa Tưởng ra, nhìn cô phun nước lên trời.

Cửa huyệt mở ra một cái động nho nhỏ, trên vách động có một lỗ nhỏ, nước da^ʍ phun ra chính là từ cái miệng nhỏ kia.

Cằm Lôi Hách còn đang nhỏ giọt, vạt áo cũng hơi ướt. Hắn liếʍ môi dưới, đứng dậy, động tác gấp gáp, nhưng trên mặt lại không chút hoảng loạn cởi cúc quần của mình ra, kéo khóa xuống, phóng thích con cự long trong qυầи ɭóŧ của mình ra.

Hắn phủ lên người Hoa Tưởng, mở cà vạt trói cổ tay cô ra, cây gậy nóng thô to chắn ở cửa huyệt Hoa Tưởng: “Kiều Kiều, cho ba cọ cọ đi.”

Sắp phát điên rồi.

Cái miệng nhỏ nhắn hấp dẫn như vậy nhưng lại không cho hắn tiến vào.

Thân thể Lôi Hách vẫn luôn kéo căng dây cảnh giới, du͙© vọиɠ đυ.ng phải âm huyệt của Hoa Tưởng, cọ xát vài cái ở bên ngoài, khiến cho cái loại cảm giác loại điên cuồng muốn không màng tất cả chiếm hữu cô trong cơ thể hắn mới chậm rãi biến mất, mà lúc này Hoa Tưởng đã từ trong dư vị lấy lại tinh thần.

Cô nhìn vầng trán đang đổ mồ hôi vì kiềm chế của Lôi Hách, rất đau lòng.

Cô sợ hãi rụt rè nói: “Ba ơi… Bên trong ngứa quá…”

Anh muốn vào thì vào đi, chỉ cần không làm chết cô, cô có thể cố nhịn.

Động tác cọ huyệt cô của Lôi Hách dừng lại, một khuỷu tay chống vào bên hông cô, tay kia câu lấy bắp chân cô, thân hình cao lớn và cường tráng của hắn đè lên người cô, giống như một con mãnh thú vận sức chờ phát động.

Hắn chăm chú nhìn Hoa Tưởng phong tình chưa thu, trong mắt có mị sắc, cũng có giả vờ ngây thơ, làm sao có thể không biết ý của cô.

Hắn rất bất ngờ trước lời mời gọi đột ngột của cô, nhưng vừa mới dừng cương trước bờ vực hắn vẫn không động lòng.

Hắn cúi đầu hôn hôn cô: “Cho ba cọ cọ bên ngoài sẽ không ngứa nữa, bên trong ngứa, cũng phải chờ đến khi con nuốt trôi mới có thể cọ.”

Hoa Tưởng đỏ mặt, còn trong lòng lại ngọt ngào, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hóa ra hắn không lừa cô, muốn đợi đến khi cô thành niên.

Hoa Tưởng càng đau lòng cho người đàn ông biết suy nghĩ cho thân thể mình này, ôm lấy cổ Lôi Hách, ám chỉ nói: “Kiều Kiều khát, muốn uống sữa.”

Lôi Hách nháy mắt đã hiểu, cuối cùng Hoa Tưởng bị hắn cọ huyệt, lại cọ chân, còn dùng một phen tay miệng mới làm Lôi Hách bắn.

Sức cùng lực kiệt.

Lần thứ hai kéo dài hơn lần đầu nhiều.

Nhưng khoảng cách giữa hai người, một người cảm thấy người kia không tin tưởng mình, một người quả thực không tin tưởng người kia, bởi vì lần này em đau lòng vì anh chịu đựng, anh đau lòng thân thể của em, mà trái tim của cả hai cuối cùng đã gần kề bên nhau. Hoa Tưởng hoàn toàn tin tưởng Lôi Hách, Lôi Hách cũng biết mình đã có được toàn bộ sự tin tưởng của cô, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.

Được người khác tin tưởng luôn là một chuyện đáng để vui vẻ, huống chi người tin tưởng mình lại chính là người yêu của mình.