Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 133: Vui vẻ ăn Ŧiиɦ ᗪịƈɦ của ba

Bàn tay nho nhỏ của Hoa Tưởng cầm cây gậy thịt thô to của hắn, giả vờ tò mò hỏi: “Tại sao lại muốn xoa?”

Trẻ con chính là có rất nhiều câu hỏi tại sao.

Biết rõ còn cố hỏi, Lôi Hách nhìn cô một cái thật sâu, giống như đã hết kiên nhẫn, cúi đầu kề đôi môi mỏng đỏ mọng vào bên tai Hoa Tưởng, đe dọa: “Không xoa thì ăn con.”

Ngao ngao.

Cho anh ăn nha.

Hoa Tưởng lại muốn tìm đường chết, may mà lý trí ít ỏi đã kéo cô trở lại. Cô hung hăng nắm chặt vật thô to của người đàn ông: “Vậy con cũng muốn ăn ba, ba ba, hư.”

Lôi Hách không coi trọng lời đe dọa của cô, ngược lại như nhớ tới điều gì đó, hô hấp dừng lại, nói một cách bình tĩnh: “Ồ? Kiều Kiều muốn ăn thế nào? Bắt đầu ăn từ đâu? Có muốn ba cho con lời khuyên không?”

“Không cần,” Hoa Tưởng đắc ý nắm lấy mệnh căn của Lôi Hách, dùng ngón tay tròn trịa chọc vào đỉnh qυყ đầυ, “Bắt đầu ăn từ chỗ này!”

Nói xong, còn rất hợp với tình hình mà phun nước miếng, tỏ ý thèm nhỏ dãi.

Lôi Hách bị cô trêu chọc đến thở gấp, cổ họng nôn nóng trượt lên trượt xuống.

Không nghĩ tới liễu ám hoa minh, lại được như nguyện.

Người đàn ông như sấm rền gió cuốn ôm lấy Hoa Tưởng, ngồi vào mép bồn tắm: “Kiều Kiều, nói chuyện giữ lời, nếu con có thể hút sữa bên trong ra, ba sẽ đáp ứng ba điều kiện với con.”

Mắt Hoa Tưởng sáng rực lên, đây quả thực là vui mừng ngoài ý muốn!

Ba điều kiện!

Con muốn ba chỉ làm ba của con, con muốn ba chỉ có thể có một người phụ nữ là con, con muốn ba chỉ có thể yêu con!!!

Hoa Tưởng vươn ngón tay ra: “Móc móc, không được thay đổi.”

Cô không quá tin vào lời hứa của nam chính.

Chuyện nam chính lật lọng cũng không phải chưa từng làm qua.

Nhưng Hoa Tưởng nguyện ý tin tưởng Lôi Hách, cô phân biệt hắn với nam chính.

À, chỉ trên vấn đề này thôi.

Còn tại sao lại ngoéo tay, trẻ con thích làm những chuyện ấu trĩ như thế này.

Lôi Hách nhất ngôn cửu đỉnh, rất ít khi hứa hẹn với người khác chuyện gì, chứ đừng nói là loại giao dịch lỗ vốn hứa ba điều kiện với người khác mà không thu được một đồng lãi nhỏ nào như thế này.

Nhìn ngón tay của tiểu bảo bối, hắn không chút do dự nâng tay lên, móc ngoéo với cô: “Không được phun nước miếng vào người khác, phải làm một đứa trẻ văn minh biết lễ nghĩa. Những chuyện khác tùy con.”

Đây vẫn là đề phòng Hoa Tưởng muốn nói: Yêu cầu đầu tiên của con chính là muốn phun nước miếng vào ai thì phun.

Khóe miệng Hoa Tưởng quả thực muốn co giật. Làm ơn đi, trong lúc nghiêm túc như thế này, đừng nhắc đến khuyết điểm nhỏ nhặt vô thưởng vô phạt kia của cô có được không.

Aiz.

Đàn ông.

Ngay cả phun nước miếng cũng không thể chịu đựng được, còn có thể trông cậy vào hắn cái gì?

Hoa Tưởng thử hỏi: “Ba chỉ có thể là ba của Kiều Kiều?”

Lôi Hách nắm lấy tay cô, vừa dẫn dắt cô vuốt ve gậy thịt nóng hổi của mình, vừa nói: “Con xác định muốn dùng một chuyện nhỏ này để đổi lấy một điều kiện?”

Con người ít nhiều gì đều có du͙© vọиɠ độc chiếm, đối với tâm lý này của Hoa Tưởng hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn rất vui. Xem ra tiểu bảo bối rất để ý mình, không cho phép mình có cô con gái khác, để tránh san sẻ bớt một phần cưng chiều cô.

Gì? Đây là việc nhỏ?

Hoa Tưởng phấn chấn nghĩ, điều này có phải chứng tỏ cô có thể làm càn thêm chút nữa?

“Kiều Kiều,” Ngón tay Lôi Hách điểm lên môi cô, “Đừng quên điều kiện tiên quyết ba đáp ứng với con.”

Hoa Tưởng kéo sự chú ý trở lại, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện rặng mây hồng.

Ngượng ngùng một chút, rời khỏi đùi Lôi Hách, nằm sấp xuống bên cạnh.

Bồn tắm hình tròn chứa đầy nửa bồn nước sạch, Lôi Hách giẫm chân lên bồn tắm, hai cơ chân cường tráng của hắn hơi căng ra. Cô gái dùng lưỡi đầu liếʍ qυყ đầυ của hắn một cái, cánh môi ấm áp mềm mại mυ'ŧ mυ'ŧ lấy nửa bên đầu nấm của hắn.

Lôi Hách cắn chặt răng mới ngăn được tiếng rêи ɾỉ gần như mất khống chế.

Bình thường tuốt lâu không bắn, nhưng giờ được cô liếʍ một cái mυ'ŧ một cái như thế này, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp rất nhiều ngày thế nhưng lại muốn bắn ra ngoài.

Trong lòng Lôi Hách có chút kinh dị, lại có loại cảm giác quả nhiên như thế.

Dẫu sao cũng là người hắn chờ lâu như vậy.

Hiện tại lại hạ thấp tư thái giúp hắn khẩu giao, thế này làm sao hắn có thể không kích động.

“Kiều Kiều.” Bàn tay to nóng hổi của Lôi Hách vuốt ve tấm lưng trắng như tuyết, trơn bóng như ngọc thượng đẳng của Hoa Tưởng, trằn trọc đi tới thắt lưng cô, nắm lấy, như thể đang đo đạc kích cỡ, ngay sau đó luồn ra sau mông Hoa Tưởng, nắm lấy cặp mông đầy đặn mượt mà nhưng một tay có thể nắm trọn mà xoa nắn.

Rõ ràng, sự yêu thích của hắn dành cho cơ thể trẻ con này của cô, không chỉ là lời nói.

“Con là người đầu tiên hôn điểu của ba, Nụ hôn đầu tiên của ba cũng cho con, chờ sau này con trưởng thành, tấm thân xử nam của ba cũng trao cho con.” Xem như bày tỏ suy nghĩ của bản thân, thời cơ này cũng vừa lúc thích hợp, cũng có thể để tiểu bảo bối hiểu thêm về hắn.

Bị côn ŧᏂịŧ thô to nhét đến hai má phình phình, Hoa Tưởng chớp chớp mắt. Tấm thân xử nam của người đàn ông vẫn còn? Làm thế nào cô cũng không tin đâu.

Nhưng cô cảm thấy người này thật biết nói nha, người bình thường, nhất là những người có điều kiện tương đối ưu việt, hẳn là sẽ nói như thế này: Em là người đầu tiên hôn điểu của anh.

Điều này không chỉ cho thấy từ trước đến nay hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, mà còn thể hiện tính ưu việt. Có rất nhiều người muốn hôn điểu hắn, đương nhiên, đồng thời cũng có thể có một ý nghĩa khác, em với anh mà nói là đặc biệt, cho nên mới cho phép em hôn anh, dù là thế nào, đều mang theo một cảm giác ưu việt trong đó.

Nhưng cách nói của Lôi Hách, cho thấy không có ai tự tiến cử chẩm tịch với hắn, điều này có thể làm trái tim cô gái rất an tâm.

Mặc dù Hoa Tưởng biết, người đàn ông chỉ cần một câu, hoặc một ánh mắt, hoặc không cần làm gì hết, đã có người chủ động nhào vào lòng.

Hoa Tưởng nhả dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông ra, nuốt vào miệng một chút tiền tinh, ngẩng đầu hỏi Lôi Hách: “Cái gì là xử nam?”

Lôi Hách dùng đầu ngón tay quét sạch vết nước trên khóe miệng cô, thè lưỡi liếʍ đầu ngón tay mình, Hoa Tưởng trợn mắt nhìn.

Mẹ nó, thật biết kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Người đàn ông nhìn cô: “Chính là chưa từng chạm vào một người phụ nữ nào khác ngoài Kiều Kiều, chưa từng làm qua tiểu bức nào khác ngoại trừ Kiều Kiều.”

Hoa Tưởng đỏ mặt, a a a.

Anh có cần phải mang bộ mặt nghiêm túc quả dục như thế, nói ra những lời màu vàng thế này không.

Còn nữa, anh cũng chưa làm bức em mà.

Cổ họng Hoa Tưởng khụt khịt hỏi: “Sau cũng không làm sao? Chỉ làm Kiều Kiều sao?”

Phiên dịch: Sau này cũng không làm phải không? Chỉ làm Kiều Kiều thôi phải không?

Lôi Hách hiểu được, tiểu bảo bối không cho phép mình hái hoa ngắt cỏ: “Đương nhiên, ba có thể thanh tâm dục quả 33 năm đã chứng minh ba không có tâm tư hoa tâm, thế nhưng…” Hắn nắm chiếc cằm bên dưới khuôn mặt đoan trang của Hoa Tưởng, “Từ hôm nay trở đi, ba có, đối tượng chỉ nhằm vào con. Được rồi, ngoan ngoãn ngậm cho ba, suy nghĩ ba điều kiện của con đi.”

Hoa Tưởng mặt đỏ tai hồng cúi đầu, cảm giác chính mình đã bị hắn thu thập đến dễ bảo.

Hu hu.

Cô quá yêu người đàn ông này.

Bá đạo lại dịu dàng, săn sóc lại một lòng, đẹp trai lại biết tán tỉnh… Quá nhiều quá nhiều, tất cả đều là ưu điểm.

Phế đi sức chín trâu hai hổ mới làm Lôi Hách bắn, lúc sắp bắn người đàn ông còn báo động trước, bảo Hoa Tưởng nhả dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy của hắn ra. Hoa Tưởng không nhả, cam tâm tình nguyện nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông xuống, một giọt cũng không lãng phí.

Lôi Hách có chút hoảng thần, cảm giác linh hồn vẫn còn đang ở trạng thái xuất khiếu.

Thật sự là khẩu giao đến bắn quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, huống chi tiểu bảo bối còn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào.

Từ điểm đó có thể thấy được, tiểu bảo bối làm mình bắn, cũng không phải hoàn toàn là bởi vì điều kiện.

Cô đang lấy lòng mình, một cách cam tâm tình nguyện.

Phát hiện này khiến trong lòng Lôi Hách mềm mại, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, cơ thể cũng vậy, biểu hiện trực quan nhất là cây gậy thịt hắn vừa bắn không có chút dấu hiệu mềm xuống, hiển nhiên vẫn còn bừng bừng ý chí chiến đấu.

Nhưng Hoa Tưởng đã kiệt sức, Lôi Hách cũng không ép cô thêm một lần nữa, chỉ chờ du͙© vọиɠ tự động biến mất.