Động tác của Lôi Hách rất nhanh, cầm quần áo trở lại phòng tắm ngay.
Hoa Tưởng cởi trần như nhộng, nhìn thấy hắn đi vào, trong lòng rất ngượng ngùng, nhưng đứa trẻ một hai tuổi sẽ không có cảm xúc như vậy. Cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, đồng thời còn không quên vào vai nhân vật của mình, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu khen ngợi: “Ba ơi, cởi sạch rồi.”
Lôi Hách đặt quần áo vào ngăn tủ, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô: “Kiều Kiều giỏi quá.”
Hoa Tưởng cảm thấy mình không được rồi, cả người nhũn ra, còn có dòng điện chạy qua.
Cô vô thức túm lấy quần áo Lôi Hách, choáng váng nghe Lôi Hách nói: “Ba giúp con buộc cao tóc lên, đợi lát nữa đi tắm sẽ không bị ướt.”
Hắn có chút lóng ngóng xõa hai bím tóc của Hoa Tưởng ra, cột thành một búi cao.
Trong lòng Hoa Tưởng kiều diễm chưa tiêu, hắn dựa vào mình gần như vậy, lại chăm sóc mình rất tỉ mỉ, làm cô luôn cảm thấy mình có rất nhiều tình cảm muốn nói với hắn, nhưng làm sao có thể, hai người chỉ mới gặp nhau hôm nay.
Cô không có khả năng vừa gặp đã yêu đi.
“Được rồi.” Lôi Hách dùng lòng bàn tay vuốt ve vành tai Hoa Tưởng một chút, rồi dắt Hoa Tưởng đến trước thiết bị tắm.
Trước tiên lấy vòi sen xuống, sau đó từ phía sau khóa Hoa Tưởng vào trong lòng mình, cho cô cảm giác an toàn, lúc này mới mở nước ra.
Hoa Tưởng co rúm lại xoay người, ôm lấy cổ Lôi Hách, Lôi Hách trấn an nói: “Đừng sợ, không muốn xem điểu to của ba sao?”
Hoa Tưởng khựng lại, mặt như rặng mây đỏ, nhỏ giọng nói: “Muốn~”
Ô ô y.
Đánh rắn đánh giập đầu, cô thật sự không sợ nữa, trong đầu toàn là điểu.
Lôi Hách hôn hôn cánh tay ngó sen nhỏ đang ôm mình: “Tiểu bảo bối có biết cởϊ qυầи áo đàn ông không? Ba luyện tập cho con, cởi sạch cho ba, được không?”
Được ~~~
Thật sự được.
Hu hu hu.
Anh quá biết làm rồi.
Cô gái nào có thể cưỡng lại việc cởϊ qυầи áo của một người đàn ông đứng đắn uy nghiêm như thế này, tự mình hiểu biết thân thể hắn, tất cả của hắn.
Trái tim Hoa Tưởng nóng ran khi cô cởi cúc áo vest của Lôi Hách, Lôi Hách xối nước lên người cô, đầu ngón tay Hoa Tưởng khựng lại, nỗi sợ hãi dâng lên lại bị du͙© vọиɠ gấp gáp muốn nhìn ngắm thân thể của người đàn ông trước mắt đè xuống.
Hai người một người tắm cho đối phương, một người cởϊ qυầи áo đối phương, ngược lại cũng hoà thuận vui vẻ.
Bàn tay to có chút thô ráp của người đàn ông cọ xát vào da thịt non nớt của Hoa Tưởng tạo nên từng gợn sóng. Vì thế chờ đến khi tay Lôi Hách luồn vào giữa hai chân Hoa Tưởng, nhận thấy nơi này rất khác lạ, có một lớp chất lỏng sền sệt.
Nhịp tim của hai cha con đập thật nhanh, Hoa Tưởng vô thức kẹp chân kẹp lấy tay Lôi Hách, muốn để cho người đàn ông yêu thương mình nhiều hơn.
Thân thể này của cô, thực sự không có gì đáng để xem, trước ngực bằng phẳng, không có chút dấu vết phát dục nào, bụng còn hơi tròn.
Nhưng điều Lôi Hách thích chính là linh hồn trong cơ thể cô, cho dù cô ở hình dạng nào đều có thể khiến tâm trí hắn rối loạn.
Càng đừng nói hiện tại cô cởi sạch cho mình sờ, chân kẹp tay mình, nơi riêng tư còn đáp lại sự vuốt ve của mình.
“Kiều Kiều,” Lôi Hách nói vào tai cô với hơi thở nặng nề, “Đừng kẹp ba, tiểu huyệt còn chưa rửa sạch sẽ, để ba hôn… Không, để ba rửa sạch nào.”
Hoa Tưởng run rẩy cả người, cánh tay ôm lấy cổ Lôi Hách, bị hắn trêu chọc đến trong lòng gào to.
Cho anh hôn nha.
Thật khó để tưởng tượng dáng vẻ Lôi Hách nằm dưới thân mình hầu hạ.
Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, sẽ ăn huyệt cho người khác sao?
Cho dù là tiểu thuyết, cũng không dám viết như thế.
Việc trêu chọc cô đã trở thành bản năng đối với Lôi Hách, người khác đều nói hắn khó hiểu phong tình, bất cận nhân tình, đó là khi chưa gặp được tiểu bảo bối trước mắt.
Hắn hiểu phong tình, cũng cận nhân tình.
Ngón tay qua lại cọ xát giữa âm hạch mảnh mai non nớt, hoa môi, cửa huyệt của Hoa Tưởng, mật dịch đặc sệt tích tụ ngày càng nhiều.
Hô hấp của Lôi Hách nóng hổi, phả hơi nóng vào tai Hoa Tưởng: “Kiều Kiều, ba có chút khát nước.”
Hoa Tưởng đã sắp lêи đỉиɦ, nghe vậy kẹp kẹp tay hắn, thân thể mềm mại không kìm chế được run lên.
“Đừng kẹp,” Lôi Hách nói, “Cho ba nếm thử hương vị thế nào nào.”