Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 114: cao H ngồi trên người vợ yêu ăn điểu

Hoa Tưởng quỳ xuống phía sau hắn, thuận lợi cắm dươиɠ ѵậŧ giả ở giữa háng vào, đâm thẳng đến cùng. Thẩm Sí dùng ngón tay túm lấy tấm thảm lông, ngửa đầu, trên cổ nổi gân xanh: “A ——”

Cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể, thân thể rất không có tiền đồ mà run rẩy, nhũn ra, cảm giác toàn thân không còn dùng sức được nữa.

Hoa Tưởng nhìn lớp da nơi hậu môn hắn bị mình căng mỏng, chậm rãi đưa đẩy mông, dươиɠ ѵậŧ trong lỗ huyệt mình bị mị thịt dâʍ đãиɠ ướŧ áŧ ngứa ngáy cọ xát, cực kỳ sảng khoái, thị giác cũng được thỏa mãn cực lớn, bao gồm cả thính giác.

“Ư ~ ách ~” Cặp chân thon dài mạnh mẽ của Thẩm Sí tách ra quỳ, chổng cao mông, vòng eo đè thấp, đối diện với cửa sổ sát đất. Bên ngoài là cảnh sắc hấp dẫn, trong nhà là trận vật lộn hương diễm.

Hoa Tưởng dập bành bạch vào mông hắn, cặp mông thịt trắng nõn săn chắc của Thẩm Sí được nến đỏ điểm xuyết run rẩy không có quy luật. Dươиɠ ѵậŧ đâm tới đáy có chiều dài mười lăm phân, lần đầu tiên bị người xâm lấn như vậy, dù là tuyến tiền liệt hay thịt ruột đều vô cùng mẫn cảm yếu ớt, mỗi một cái ra vào vốn không mang theo nhiệt độ, nhưng dươиɠ ѵậŧ lạnh lẽo lại bị ruột thịt nóng bỏng của Thẩm Sí phủ lên hơi nóng, phủ lên nước ướt, bộ vị rút ra mang theo dâʍ ɖị©ɧ đặc sệt trong suốt.

Hoa Tưởng miệng đắng lưỡi khô, không chỉ người đàn ông sướиɠ, mà cả cô cũng sướиɠ, sướиɠ đến có chút chân mềm. Hoa Tưởng vòng tay đến giữa háng Thẩm Sí, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ lớn sưng to của hắn bóp bóp: “Bảo bối, em có thể cũng động đậy chút không? Chồng em thể lực có hạn.”

Hai mắt Thẩm Sí khép hờ, vẻ mặt có chút mê ly, không chút để ý nhún nhún mông. Mông thịt săn chắc đong đưa, phi thường gợi cảm, hậu môn cũng nuốt sâu của Hoa Tưởng vào. Bụng hắn hơi căng ra co giật, da thịt phát sáng, giọng nói lười biếng, còn có vài phần sung sướиɠ: “Sao chồng lại có thể không có thể lực được? Mau làm em đi chồng ơi, đừng dừng, em biết chồng có thể.”

Hoa Tưởng “Mẹ nó” một tiếng, hổ khẩu bóp chặt eo Thẩm Sí: “Thẩm Sí, cậu mẹ nó da^ʍ thật.”

Mặt Thẩm Sí có hơi đỏ, vừa rồi hắn chỉ thuần túy muốn trêu ghẹo Hoa Tưởng tự xưng là chồng, không nghĩ tới dẫn đến cô gái bạo thô, còn nói hắn da^ʍ.

Thẩm Sí dứt khoát da^ʍ đến cùng, đưa đẩy cặp mông tròn trịa cường tráng của mình về phía sau: “A ~ chồng ơi ~ làm em, ngứa quá ~ huyệt của nô, ngứa chảy nước rồi.”

Hoa Tưởng phát điên, thở hổn hển, cảm giác trong cơ thể mình như được rót vào sức mạnh. Làm chết Thẩm Sí!

Tiểu da^ʍ phụ, con điếm nhỏ.

Chó hoang, tiện loại.

Trong lòng Hoa Tưởng toàn là những câu mắng chửi thô tục, nhưng lại không nói nên lời, không rảnh nói, cũng không dư thừa sức lực.

Hai tay cô bóp lấy vòng eo thon chắc của Thẩm Sí, ra sức dập mông, dập đến độ mông Thẩm Sí phát ra tiếng vang bành bạch, cặp thỏ trắng như sữa trước ngực cô cũng nhảy nhót theo.

“A ~ ha ~” Thẩm Sí cũng hoàn toàn buông thả, kêu đến không chút che dấu, chổng cao mông cho vợ yêu làm, hai mắt híp lại mê ly.

Sắp bắn rồi.

Nhưng hắn nhận ra cô gái đến trước hắn một bước.

Động tác của cô chậm lại, cơ thể căng ra run rẩy, đột nhiên nằm sấp trên người Thẩm Sí, cắn vào lưng hắn, nhưng tấm lưng vừa trơn vừa săn, cô không thể cắn được.

Hoa Tưởng liếʍ một ngụm, ngậm ngậm, sảng khoái toàn thân.

Đứng thẳng dậy, rút ra khỏi cơ thể Thẩm Sí, cầm dây dắt chó, để hắn cùng mình bò đến mép ghế sô pha, mình thì nằm xuống ghế sô pha, bảo Thẩm Sí ngồi lên trên.

Thẩm Sí không có ý kiến, quỳ lơ lửng trên người Hoa Tưởng, c̠úc̠ Ꮒσα nhắm ngay dươиɠ ѵậŧ Hoa Tưởng đang đỡ, nhấn cặp mông săn chắc của mình xuống, để cây gậy ngọc lạnh lẽo cọ xát thịt ruột ướt sũng nóng hổi, đi vào tuyến tiền liệt, đâm tới chỗ rất sâu.

Thẩm Sí tthở dốc một hơi, một tay đỡ lưng sô pha, một tay chống lên đùi mình, nâng lên ngồi xuống, điểu dài giữa háng lắc lư thỉnh thoảng vỗ đến bụng hắn. Thẩm Sí nhìn Hoa Tưởng bằng đôi mắt đầy sao, cảm thấy mình đã vứt bỏ sự xấu hổ, cứ như vậy nâng lên ngồi xuống, ăn cô, ăn một cây dươиɠ ѵậŧ giả.

Mông hắn dập xuống bành bạch, thân thể Hoa Tưởng cũng chấn động theo chiếc ghế sô pha da màu cà phê nhạt mềm mại. Hai tay cô ôm lấy cặρ √υ' của mình, kẹp lấy núʍ ѵú đã ngứa ngáy cương cứng say sưa xoa nắn. Rất thích Thẩm Sí ăn mình như thế này.

Hai người giao tiếp bằng mắt, ai cũng không nói chuyện.

Mông Thẩm Sí điên cuồng nhún nhảy trên người Hoa Tưởng, mỗi lần đều dập đến tận háng Hoa Tưởng.

Thể lực của người đàn ông tốt hơn Hoa Tưởng nhiều, tuy sướиɠ đến thân thể nhũn ra, nhưng không thể ngăn cản hắn nuốt điểu. Điểu không quá thô, mỗi lần hắn ngồi xuống đều có thể nhẹ nhàng nuốt vào nguyên cây. Hắn có thể cảm giác được mình chảy rất nhiều nước.

Vẻ mặt Hoa Tưởng ngày càng quyến rũ mê ly, trong lúc cơ thể bị Thẩm Sí mang theo chấn động, lỗ thịt cũng đang nghiền mài dươиɠ ѵậŧ xâm nhập trong huyệt cô. Sướиɠ quá sướиɠ quá, Hoa Tưởng hừ ra tiếng, ngón tay kẹp chặt núʍ ѵú của mình, kéo kéo.

Thẩm Sí chăm chú nhìn cô, biết lúc mình động, cô cũng sẽ sướиɠ, như thể dươиɠ ѵậŧ của mình đang cắm vào huyệt vợ yêu vậy.

Lỗ huyệt ướt sũng, thịt da^ʍ non nớt sẽ co rút lại, mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn một cách đói khát. Thẩm Sí nắm lấy dươиɠ ѵậŧ căng phồng khó nhịn của mình, Hoa Tưởng thấy được, bảo hắn bỏ tay ra: “Cậu chỉ có thể bị tôi làm bắn.”

Thẩm Sí nhướng mày cười, đặt tay lại lên đùi: “Rốt cuộc là ai làm ai? Anh chồng không dùng được, còn muốn em tự mình động.”

Hoa Tưởng không phục, ưỡn ưỡn hông, lỗ thịt kẹp dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể chặt muốn chết, khiến cô sướиɠ đến suýt khóc.

Thẩm Sí nắm lấy eo cô, thương hương tiếc ngọc nói: “Được rồi, để em động.”

Rõ ràng là hắn bị cắm vào phía sau, lại có cảm giác như đang cắm Hoa Tưởng vậy.

Hoa Tưởng không còn sức tranh luận với hắn, để cho Thẩm Sí động, cuối cùng, Thẩm Sí bị “làm” bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng lên mặt Hoa Tưởng, lúc này Hoa Tưởng đã cao trào vài lần, tao mị liếʍ đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trên môi.

Thẩm Sí ngồi trên người Hoa Tưởng thở dốc, thấy vậy trực tiếp lại có cảm giác, nhưng hắn không muốn bị “làm” bắn, hắn muốn bắn trong cơ thể Hoa Tưởng.

Đến đây, trò chơi kết thúc.

Cũng may Hoa Tưởng cũng thỏa mãn, thấy Thẩm Sí tự mình tháo còng tay còng chân trên người xuống, cũng không có ý kiến gì.