“Chờ đã, chúng ta đổi tư thế đi.” Đau lòng thì đau lòng, nhiệm vụ vẫn phải làm. Hắn tin vợ mình cũng nghĩ như vậy.
Thẩm Sí nắm lấy quần áo của Thẩm Viễn Diệc, kéo y ra từ dưới mông Hoa Tưởng, đặt y nằm ngang. Để Hoa Tưởng quỳ gối sát bên đầu Thẩm Viễn Diệc, mông treo trên mặt y.
Hoa Tưởng đoán được hắn muốn làm cái gì, cắn răng làm theo yêu cầu của hắn.
Thẩm Sí đợi cô bò xong, sau đó quỳ gối sau lưng cô, cũng chính là chỗ sườn hai bên bả vai Thẩm Viễn Diệc, bàn tay to nắm lấy eo nhỏ thon thả của Hoa Tưởng, chậm rãi tiến vào trong cô.
Hoa Tưởng cảm giác toàn thân mình đều là điểm mẫn cảm, đặc biệt là nơi bị Thẩm Sí cắm vào, và nơi đối diện với khuôn mặt Thẩm Viễn Diệc.
Cô run người kêu lên một tiếng, tè vào mặt Thẩm Viễn Diệc.
Thật sự nhịn không được!
Sự mẫn cảm vốn có trong linh hồn cô.
Đối với việc cô lại đi tiểu, Thẩm Sí đã quen rồi.
Vợ hắn mẫn cảm thế đấy, thích bị hắn chơi thế đấy.
Hắn dịu dàng đẩy mạnh, chậm rãi rút ra, cẩn thận cảm nhận từng biến hóa nhỏ bé bên trong vợ, lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều sảng khoái đến nở ra.
Gậy thịt thẳng tắp thô to, khi thọc vào rút ra mang đến kɧoáı ©ảʍ khiến xương cốt mềm nhũn, Hoa Tưởng tựa vào trên giường, chổng cặp mông xinh đẹp hình trái tim lên, bị phần hông của hắn húc nhẹ vào, qυყ đầυ cắm sâu vào trong nơi nhỏ hẹp, nguyên cây gậy thịt thô to nóng hổi cũng bị nhét vào, mang đến kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử.
“Chị dâu,” Thẩm Sí nhìn nơi hai người giao hợp, “Nói cho anh ta biết cảm giác của chị là gì. Thích dươиɠ ѵậŧ của em chồng không? Anh trai có phải là phế vật không, ngay cả vợ mình cũng không thỏa mãn được, phải để em trai làm thay.”
“Ưm~” Hoa Tưởng khẽ ngâm nga, bị Thẩm Sí cắm đến sướиɠ, cũng không kháng cự mà nghênh hợp với hắn, “Phế vật… Ư. Em trai, em chồng lợi hại ~”
“Cái gì lợi hại?” Hai tay Thẩm Sí nắm chặt eo cô, mông nhẹ nhàng đẩy mạnh, vật của hắn thô to thẳng tắp, cho dù dịu dàng đâm chọc như thế cũng làm Hoa Tưởng mới vừa phá thân có hơi không chịu nổi. Dưới mắt dính đầy nước mắt nhìn thấy mà thương, thân thể mềm mại tuyết trắng run lên, hai tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường chất lượng mềm mượt, giọng nói kiều mị, như khóc như không, “Dươиɠ ѵậŧ… Dươиɠ ѵậŧ của em trai…”
Thẩm Sí thở hổn hển nặng nề, phần háng dính chặt không kẽ hở vào mông tuyết mềm mại đẫy đà của Hoa Tưởngn, hung ác đâm chọc: “Xem ra chị dâu rất thích hử? Sướиɠ đến khóc?”
Ngay cả hắn cũng sướиɠ đến muốn khóc.
Làm sao có cái lỗ huyệt lại mềm mại như thế, làm sao có cái lỗ huyệt lại trơn nhẵn, ấm áp chặt chẽ mà lại biết co rút như thế, mỗi khi cắm vào, lần sau rút ra chính là sinh tử biệt ly, làm người ta vạn phần không nỡ.
“A! A!” Hoa Tưởng bị hắn hung ác đâm chọc liên tục làm cô trực tiếp cao trào, hai tay siết chặt lấy ga trải giường như muốn chết, hạ thân điên cuồng co giật lên xuống, “A! A!”
“Hô —— Ôi ——” Thẩm Sí bị cô kẹp đến vô cùng thống khổ, hai tay kẹp chặt eo cô, thắt lưng chật vật cong lên, gậy thịt kiêu ngạo ương ngạnh bành trướng dưới sự co rút tần suất cao của lỗ thịt Hoa Tưởng, quả thực rung bần bật.
Hắn chật vật nói lời nhục nhã: “Anh trai, chị dâu thật biết kẹp. Em trai anh thiên phú dị bẩm như thế mà cũng bị chị dâu kẹp chịu không nổi. Nếu đổi thành anh trai, hẳn không thể kiên trì được ba giây đi.”
“A. Lỗ huyệt của chị dâu nhiều nước quá, vừa co vừa rút cắn thằng nhỏ của tôi, còn cho tôi xuất tinh vào trong. Anh trai, chờ anh tỉnh lại, chắc đã có mấy đứa gọi anh là ba, anh vui không?”
Nói thật, Thẩm Sí thực sự có bản lĩnh chọc tức chết người không đền mạng, Thẩm Viễn Diệc bên kia bị hắn chọc tức đến hôn mê bất tỉnh.
“Chị dâu, chị có mệt hay không?” Thẩm Sí xoa xoa eo cô, “Chúng ta nằm xuống bên cạnh làm đi.” Hắn tự cảm thấy hôm nay nhục nhã đã đủ rồi.
Hoa Tưởng đã không dám nhìn Thẩm Viễn Diệc, liền nằm xuống bên cạnh.
Thẩm Sí đè lên người cô, ôm mặt hôn lên môi cô, liếʍ mυ'ŧ chầng chậc đầu lưỡi hồng mềm của cô, một lúc lâu sau mới nhìn cô chân thành khen ngợi: “Chị dâu, chị ngọt quá.”
Hoa Tưởng đỏ mặt trước giọng điệu khen ngợi chân thành như thế của hắn.
Thẩm Sí lại đưa đẩy cặp mông đầy đặn săn chắc của mình, dùng dươиɠ ѵậŧ lớn nóng hổi kiêu ngạo của mình điên cuồng chọc vào lỗ thịt non nớt của Hoa Tưởng, đồng thời dùng giọng điệu cầu xin của thiếu niên lẳиɠ ɭơ đến độ muốn nhũn cả chân rót vào bên tai cô: “Chị dâu, xin chị, đừng kẹp chặt như vậy. Hô… Thằng nhỏ gãy mất.”
Quả thật khiến người nghe đau lòng rơi lệ, trái tim nhỏ bé của Hoa Tưởng run lên, thả lỏng cơ thể. Thẩm Sí cuốn lấy dái tai cô hút vào, tiếp tục hừ hừ đẩy mông cắm vào trong lỗ nhỏ ngập nước của chị dâu, cắm đến thân thể Hoa Tưởng đỉnh vô cùng sảng khoái, ý thức mơ hồ, tiếng hừ hừ bên tai làm cô có cảm giác mình sắp hóa thành một vũng bột không đứng dậy nổi.
Thẩm Sí cảm nhận được sự mềm nhũn của cơ thể cô, biết cô thích mình như thế này, hắn lại càng tỏ ra giả tạo: “Chị dâu ~ ưm ~~ thích em không?”
Linh hồn Hoa Tưởng đã bị hắn câu đi mất rồi, cô thất thần trả lời: “Thích.”
Thẩm Sí được đằng chân lân đằng đầu hỏi: “Anh trai tỉnh lại thì còn cho em chơi không?”
Hoa Tưởng đáp: “Cho.”
Thẩm Sí lại hỏi: “Vậy có cho anh trai chơi không?”
Hoa Tưởng không chút do dự trả lời: “Không cho.”
Thẩm Sí hài lòng.
Cũng tin không phải cô đang dỗ mình.
Người giúp việc lật người cho Thẩm Viễn Diệc gõ cửa một lần, bị Hoa Tưởng đuổi đi.
Khi đó lỗ huyệt cô còn đang nuốt kê kê lớn của Thẩm Sí, Thẩm Sí lại không an phận, bảo cô trả lời dì ta, còn muốn vừa đâm chọc cô.
Trong trạng thái căng thẳng cường độ cao như thế, Hoa Tưởng lại tiết một lần.
Lại qua hơn một giờ, Thẩm Sí bảo Hoa Tưởng đi dọn dẹp giường trong phòng phụ, hắn dọn dẹp phòng ngủ chính. Còn bảo Hoa Tưởng đóng cửa lại, hắn muốn thay quần áo cho anh trai, Hoa Tưởng không được nhìn.
Hoa Tưởng nói tôi không nhìn.
Thẩm Sí không chịu buông tha: “Chị cam đoan đi, chị chỉ tay lên trời thề, nói sau này cũng sẽ không nhìn.”
Hoa Tưởng nhịn cười, giơ ngón tay lên trời thề.
Sau khi đóng cửa phòng, cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Thật không thể tin được.
Tính cách Thẩm Sí sao lại biến thành như thế này?
Thẩm Sí là vai thụ trong tiểu thuyết, cho dù ở bên công, cũng là vênh mặt hất hàm sai khiến, hơi không vừa lòng liền nổi trận lôi đình, tay đấm chân đá công.
Tuy nhiên công có thể trạng cường hãn, tiểu thụ đấm đá đối với y mà nói như cào ngứa vậy, còn cảm thấy đây là tình thú, là biểu hiện hắn yêu mình, thế nên vô cùng dung túng tính xấu của tiểu thụ.
Hoa Tưởng kéo tấm chăn mỏng trên giường và ga trải giường ném xuống đất.
Cô thực sự cảm thấy rất kỳ lạ.
Biểu hiện của Thẩm Sí, giống như là thích cô vậy.
Hoặc là nói thích Từ Xu Nhiên.
Bởi vì trong trí nhớ, Thẩm Sí làm xong liền vỗ mông bỏ đi.
Nói em về ngủ trước đây, phòng chị dâu thì chị thấy nên gọi người hầu tới dọn dẹp, hay chị vất vả chút tự mình dọn dẹp.
Từ Xu Nhiên lựa chọn tự mình vất vả.
Cô không dám phơi bày việc hoang đường giữa mình và Thẩm Sí.
Thẩm Sí không cho cô dũng khí để phơi bày.
Cô cảm thấy Thẩm Sí chỉ đang chơi đùa, không cảm thấy mình ngủ với vợ của anh trai có gì là không đúng.
Cô không thể không hiểu chuyện.
Hơn nữa nếu chuyện này bị bại lộ thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến Thẩm Sí, nhưng đối với cô nhất định sẽ là tai họa ngập đầu.
“Mới vừa gả qua đã dụ dỗ em chồng lên giường cô ta…”
“Còn tưởng rằng thâm tình thế nào với chồng chứ, hóa ra lại là loại mặt hàng phóng đãng…”
Đây đều là những hậu quả có thể đoán trước được.
Từ Xu Nhiên sẽ không để nó thực sự xảy ra.
Hoa Tưởng vốn cũng muốn làm như thế, nhưng Thẩm Sí thay đổi giúp cô bớt được không ít chuyện.
Vậy nên, Thẩm Sí có thực sự thích Từ Xu Nhiên không?
Trong lòng Hoa Tưởng nửa vui vẻ, nửa khó chịu.
Vui vẻ là bởi vì cảm xúc của Từ Xu Nhiên quấy nhiễu, khó chịu hoàn toàn là vì cảm xúc của chính cô.
Cô không thích làm thế thân.
Thôi quên đi.
Đã dùng thân phận của người khác rồi, còn so đo chuyện này?
Tự khuyên bản thân như thế, nhưng Hoa Tưởng cũng không được an ủi, cô mới mơ hồ nhận ra rằng, bản thân mình có thể không phải bởi vì chuyện này mà không vui.
Chẳng lẽ… cô thích Thẩm Sí?
Điều này thật kinh khủng.
Cô mới đến đây được hai ngày, hôm nay mới nhìn thấy Thẩm Sí.
Lại nghĩ tới thế giới trước, cô cũng di tình biệt luyến rất nhanh.
Mẹ nó.
Cô quả thật là một cô nàng hai lòng ba dạ. Đáng đánh mà.