Miệng lưỡi Thẩm Sí quấn quít lấy cô, vừa chậm rãi đưa đẩy mông, trong lòng lại có cảm giác khẩn trương.
Hắn không lừa Hoa Tưởng, vừa rồi thật sự suýt nữa mất mặt mà phun ra.
Thằng nhỏ chưa trải sự đời, chưa bao giờ bị kẹp như vậy.
Quả thực một chân bước lên thiên đường, một chân rơi vào địa ngục. Sung sướиɠ đến mức muốn đầu hàng, đồng thời còn có loại sợ hãi theo bản năng khi sắp bị cắn đứt.
Tay chân Hoa Tưởng quấn quanh người Thẩm Sí, người đàn ông đưa đẩy mông cực kỳ chậm rãi, toàn thân cô đổ mồ hôi, trong lòng xoay tròn mấy chữ, không được rồi không được rồi.
“Ư!” Hắn hít thở dồn dập mà thô nặng, cực lực nhẫn nại, trán dán vào Hoa Tưởng, mở miệng nói chuyện có một loại cảm giác như lửa thiêu mông, “Chị dâu, chị có thể…”
Hắn đột nhiên dừng lại, còn chưa kịp nói xong liền không kiềm chế được xuất tinh. Thân thể run lên trên người Hoa Tưởng, dươиɠ ѵậŧ giật giật rung động. Hoa Tưởng thật sự sướиɠ, nhưng vẫn còn kém một chút.
Dù sao cũng chỉ mới qua hai ba phút.
“Ư. Ưʍ.” Thẩm Sí ưm một tiếng, lại nặng nề hút khí, thật sự rất mê người.
Câu nói còn dang dở, chị có thể thả lỏng chút không, đã bị hắn vứt ra sau đầu.
Hai tay ôm lấy eo Hoa Tưởng, siết chặt cô, vùi đầu vào cạnh đầu cô.
Dư âm của cao trào làm hắn si mê, lười biếng tạm thời không muốn động.
Hoa Tưởng kiên nhẫn chờ hắn, trong lòng vui mừng khôn xiết. Đủ loại biểu hiện của Thẩm Sí đêm nay làm cô biết được một chuyện!
Ngoại trừ việc chưa từng hôn ra, hắn lại còn giữ lại tấm thân xử nam của mình nữa.
À.
Đêm nay đã trao cho cô rồi.
Không lỗ không lỗ.
Mơ hồ cảm giác có chút hời.
Dù sao biểu hiện của Thẩm Sí đêm nay, ngoại trừ việc ban đầu hơi trúc trắc chút, bắn hơi nhanh chút, còn lại điểm nào cô cũng hài lòng!
Thẩm Sí trì hoãn ít nhất một phút mới giật giật, đầu tiên là quay đầu hôn Hoa Tưởng, dùng câu nghi vấn nhưng lại cho người ta cảm giác ủy khuất không được phép nói phải, phải hôn tôi an ủi tôi: “Có phải hơi nhanh không?”
Hoa Tưởng nói ngay: “Không nhanh. Tôi rất thoải mái.”
Nói dối có là gì, cho dù bảo cô đi gϊếŧ người, cô cũng tuyệt không từ chối.
Ây da.
Nói quá rồi.
Nhưng ý tứ biểu đạt chính là như thế.
Không thể làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai nhỏ được.
“Em còn muốn làm lần nữa,” Thẩm Sí nói, “Còn chưa cẩn thận nhấm nháp là tư vị gì em đã bắn rồi. Em thật không có tiền đồ mà.”
Vì để lừa pháo, làm tổn hại bản thân thì có là gì.
“Được,” Hoa Tưởng nói, “Cậu muốn làm bao nhiêu lần cũng được.”
Chàng trai nhỏ là phải dỗ dành.
Hơn nữa cô có thể nuốt trôi.
Hãy để bão táp đến mãnh liệt hơn đi.
“Chị dâu thật tốt,” Thẩm Sí ôm Hoa Tưởng lật người, để Hoa Tưởng ở trên, ấm giọng nói, “Em muốn chị dâu ngồi xuống ăn em. Nói thích ăn em. Được không? Chị dâu.”
Câu hỏi này, một câu chị dâu mang theo nồng tình mật ý triền miên vô hạn ập vào mặt, ai có thể từ chối được đây?
“Được.” Hoa Tưởng như được tiêm máu gà mà ngồi dậy, ra vẻ bình tĩnh cởϊ qυầи áo duy nhất còn sót lại trên người ra, vứt sang một bên, hai tay chống lên ngực Thẩm Sí, từ từ đong đưa mông.
Lần này thật sự quá mức, sướиɠ đến eo lưng bủn rủn, da^ʍ huyệt lộ rõ.
Trên mặt cô tự nhiên toát ra vẻ quyến rũ, ngón tay nghịch ngợm đùa bỡn điểm đỏ trên ngực Thẩm Sí. Giờ khắc này, cô mới là Từ Xu Nhiên chân thật nhất.
Thẩm Sí ở trước mặt cô căn bản không có chút định lực, hơn nữa vẫn còn là trai mới lớn, bị mê hoặc đến đầu choáng mắt hoa, tim đập rộn ràng.
Hoa Tưởng vân vê đầṳ ѵú nhỏ hồng hồng của hắn, một tay xoa núʍ ѵú trướng trướng cưng cứng của mình, ánh mắt câu hồn người, triền miên quyến rũ nhìn Thẩm Sí, trước sau không nhanh không chậm đong đưa vòng eo thon một tay đàn ông có thể nắm trọn, cặp mông mềm mại tuyết trắng ngồi giữa háng Thẩm Sí mài tới mài lui, thịt lại mềm, càng không cần phải nói đến lỗ huyệt đang bao bọc Thẩm Sí.
Nước chảy róc rách, lỗ thịt mềm mại, cây gậy lớn nóng hổi cũng mẫn cảm non nớt giống cô của Thẩm Sí vùi vào bên trong, cảm giác sung sướиɠ cũng là tương thông.
Linh hồn hòa cùng xá© ŧᏂịŧ, ánh mắt giao nhau, ngón tay trêu chọc.
Một tay Thẩm Sí nắm lấy vυ' cô, đáp lễ lại cô.
Ngón tay Hoa Tưởng gãi lên bụng hắn, khiến cơ bắp hắn hơi run rẩy nhô lên.
Thẩm Sí cảm thấy cô tựa như yêu tinh, mỗi một động tác đều khiến hắn thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê.
Hoa Tưởng đong đưa thắt lưng một cách nhanh chóng trên người hắn, côn ŧᏂịŧ Thẩm Sí trướng đến cực hạn bị cọ qua cọ lại, sướиɠ đến mức hô hấp của hắn nặng nề, mồ hôi túa ra.
Lớp lôиɠ ʍυ đen dày đặc bị chất lỏng hòa giữa dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt nhẹp, còn mang theo một chút tơ máu, tinh hoàn tròn trịa cũng trải rộng chất lỏng đùng đυ.c.
Hoa Tưởng dập mông về phía sau, dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Sí bị cô cắn nuốt nguyên cây, môi âʍ ɦộ thân mật dán vào háng người đàn ông, cảm giác như đâm vào trong dạ dày khiến Hoa Tưởng ttrực tiếp phun ra dòng nước đầu tiên.
“A ~ a ~” Thân mình cô run rẩy, trợn trắng mắt, rất không có tiền đồ mà tè ra.
Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt đánh sâu vào thân thể và linh hồn, toàn thân vô cùng thỏa mãn, cũng không biết mình đã mất khống chế.
Hoa Tưởng ngồi trên người Thẩm Sí, ngón tay bấu lấy ngực Thẩm Sí, để lại từng vệt đỏ trên da thịt trắng nõn.
Cô khẽ đong đưa eo, để cây gậy to tướng trong lỗ huyệt tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt da^ʍ sảng khoái quá độ của mình.
Thẩm Sí cảm nhận được từng đợt chấn động liếʍ mυ'ŧ, sướиɠ đến da đầu tê dại, mơ hồ muốn xuất tinh, nhưng còn có thể nhịn được.
Những chuyển động cơ thể và biểu cảm của Hoa Tưởng làm hắn cảm thấy rất mới lạ, trái tim đập một cách thỏa mãn.
Biết cô cao trào, phun nước, còn có cái mùi không giống bình thường.
Cô bị mình cắm đến tè ra ngoài.
Tất cả điều này đều chứng minh năng lực xuất sắc của mình.
Quả thực là rửa mối nhục xưa.
À.
Thẩm Sí cũng sĩ diện, chỉ là làm động tác chọc cười mà bỏ qua.
Nhưng điều đó không có nghĩa là đã quên mất việc mình xuất tinh sớm.
Hoa Tưởng sờ sờ âʍ ɦộ đầy đặn ướt sũng của mình, nói: “Tè rồi. Cậu, cậu thật lợi hại.”
Đều là do cậu quá lợi hại.
Không biết Thẩm Sí có nghe ra ý trong lời nói của cô hay không, hắn ngồi dậy, ôm Hoa Tưởng xuống giường: “Em còn có thể lợi hại hơn thế.”
Hoa Tưởng treo trên người hắn, lười biếng hỏi: “Còn có thể lợi hại như thế nào nữa?”
“Chơi chị bên cạnh anh trai có tính không? Chị nói xem, anh trai anh ta có ý thức không? Liệu có tức giận đến mức muốn tỉnh lại khi nghe thấy em đang chơi vợ anh ta không?”
Lỗ huyệt Hoa Tưởng theo bản năng co lại. Thẩm Sí chỉ tùy tiện nói, nhưng cô biết, Thẩm Viễn Diệc thật sự có thể nghe thấy.
Da đầu tê dại.
Nhưng Hoa Tưởng biết cửa ải này không tránh được, sau này còn sẽ thường xuyên trải nghiệm.
Thẩm Sí nhận thấy lỗ huyệt của cô khẩn trương co rút lại, thầm nghĩ có thể cô không tiếp nhận được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Nhưng không còn cách nào khác, vợ em phối hợp với anh một chút đi, dù sao cho dù Thẩm Viễn Diệc tỉnh lại, anh cũng sẽ không để y nhìn thấy cơ thể trần trụi của em đâu.
Thẩm Sí sẽ thời khắc chú ý động tĩnh của y, và có những biện pháp hữu hiệu kịp thời trước khi y tỉnh lại.
“Chị dâu,” Thẩm Sí đặt Hoa Tưởng lên trên giường Thẩm Viễn Diệc, nói với giọng điệu tà ác, “Không phải chị vừa mới bị em chơi đến cao trào phun nước sao? Treo mông lên mặt anh trai, để anh ta ngửi xem nước da^ʍ của chị thơm thế nào nào.”
Hoa Tưởng mặt đỏ tai hồng, giãy giụa trong lòng.
Quá tà ác.
Không hổ là hắn.
Tuy rằng bảo giữ lại thân thể thuần khiết của mình, nhưng ác ý của hắn đối với Thẩm Viễn Diệc vẫn quá lớn.
“Chị dâu không muốn anh trai tỉnh lại sao?” Thẩm Sí dịu dàng sờ gáy cô, “Người thực vật cần phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ có kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh trai mới có cơ hội tỉnh lại.”
Theo như hắn biết, Từ Xu Nhiên không có cảm giác gì đặc biệt với Thẩm Viễn Diệc, đơn giản mà nói giữa hai người hình như không phóng điện.
Nếu vợ đồng ý với yêu cầu hoang đường này của mình, thì nhiệm vụ của vợ có phải là phải phối hợp với mình không?
Hoa Tưởng buông cánh tay đang ôm Thẩm Sí ra, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Từ Xu Nhiên sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Thẩm Sí.
Hơn nữa cô cũng phải đi theo cốt truyện.
Thật ra, đời này Từ Xu Nhiên cũng thích Thẩm Sí. Ai có thể cưỡng lại trai đẹp như ánh mặt trời chứ? Chỉ là Thẩm Sí không có giao thoa gì với cô, chỉ thỉnh thoảng gặp mặt cười chào hỏi, căn bản không biết Từ Xu Nhiên thích hắn.
Thẩm Sí ngồi ở mép giường, thấy Hoa Tưởng cố nén khó chịu đẩy mông treo lên trên mặt Thẩm Viễn Diệc, cảm thấy phỏng đoán của mình đã được củng cố.
Hai vợ chồng bọn họ thật sự không dễ dàng mà, làʍ t̠ìиɦ còn phải chen vào người thứ ba.
“Phẹp, tách, phẹp…” Một đống chất lỏng đùng đυ.c rơi xuống môi, mũi, gương mặt, mí mắt, trán của Thẩm Viễn Diệc.
Thẩm Sí không vui trong lòng, cảm thấy thật hời cho Thẩm Viễn Diệc, nhưng trên mặt lại là vẻ lưu manh, bộ dáng không thèm để ý: “Hạ mông thấp xuống một chút, cách xa như vậy làm sao anh trai có thể ngửi được.”
Cũng không biết Hoa Tưởng ôm tâm lý gì, cô hạ mông xuống, chỉ còn cách mặt Thẩm Viễn Diệc hai tấc, tay vịn vào đầu giường, có hơi muốn đi tè, có lẽ là do quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Thấp hơn chút nữa.” Thẩm Sí đưa tay sờ lỗ huyệt Hoa Tưởng, vừa xoa vừa nói, “Anh trai, anh ngửi thấy chưa? Nước chị dâu phun ra do bị em cắm đến cao trào đấy. A, ngại quá, mũi anh bị chảy vào nhiều như thế, chắc đã sớm ngửi thấy rồi. Chị dâu rất thích bị em cắm đấy, bảo là thích dươиɠ ѵậŧ lớn của em, bị em cắm đến rên hừ hừ. À, chắc vừa rồi anh trai cũng nghe thấy…”
Hắn vừa nói chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Viễn Diệc, vừa xoa âm đế Hoa Tưởng, vừa mò mẫm ra nơi mẫn cảm của cô.
Hoa Tưởng nhịn xuống không kêu lên tiếng, cảm giác muốn đi tiểu càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Hình như Thẩm Sí cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa đủ, ngón tay vừa xoa âm đế ướt nhẹp cưng cứng mẫn cảm đến cực điểm của Hoa Tưởng, vừa nói: “Chị dâu còn muốn tiểu sao? Mới vừa bị em cắm đến tè rồi, chị dâu cảm thấy, em chơi chị thế này chị còn có thể tè nữa không?”
Nhất định đời trước Thẩm Viễn Diệc đã gây nghiệt như thế này với ai đó, mới để mình tới ăn miếng trả miếng.
Thẩm Sí thậm chí còn nghi ngờ, y nghe được hắn nói chuyện, bằng không hành động này của hắn hoàn toàn vô nghĩa.
Hắn ấn ba ngón tay giữa của mình lên âm đế Hoa Tưởng, xoa theo vòng tròn với lực độ vừa phải. Mông Hoa Tưởng co giật, hai cột nước phun ra ngoài: “A ~ a ~” Thân mình cô co giật với một biên độ nhỏ, hai chân tách ra quỳ gối cũng hơi kẹp lại.
Thẩm Sí bỏ tay ra, nhìn cột nước bắn thẳng vào mặt Thẩm Viễn Diệc như súng máy, bắn y thành một con gà rớt vào nồi canh.
Trong lòng không có bất kỳ kɧoáı ©ảʍ nào, chỉ cảm thấy mệt.
Nước da^ʍ của vợ hắn đó, thật tiện nghi cho Thẩm Viễn Diệc.
Bên kia, Thẩm Viễn Diệc, người đang xuyên thành quốc công gia, tức giận đến mức đập phá mọi đồ đạc trong phòng để phát tiết nỗi hận trong lòng.
Đáng chết đáng chết!
Mặc dù y không thể khống chế được cơ thể, nhưng y vẫn có thể nghe thấy âm thanh, ngửi được mùi vị, còn có thể cảm nhận được chất lỏng bắn vào mặt.
Lại có thể nhục nhã y như thế!
Đáng chết!
Đi chết đi!
“Được chưa?” Hoa Tưởng xoay người, có chút đáng thương hỏi, khiến Thẩm Sí đau lòng không thôi. Thật ủy khuất cho vợ hắn mà.
Là do chồng không có bản lĩnh, để em tới làm loại nhiệm vụ này.
Lập tức nghĩ lại, không đúng, vợ không tới, hắn cũng không thể làm được.
Nếu là Từ Xu Nhiên nguyên bản, hắn tuyệt đối sẽ không làm nhiệm vụ này.
Không thể có lỗi với vợ được.
Hơn nữa đối với phụ nữ khác có thế hắn cũng không cứng được, không dậy nổi hứng thú.
Hắn quả là một người chồng tốt trung trinh như một với vợ.