Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 83: ( H công viên ăn huyệt )

Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, ngồi lên xe đạp, Trì Ứng mang Hoa Tưởng chạy thẳng đến công viên gần đó.

Hoa Tưởng thấy đường đi không đúng, thắc mắc hỏi: “Con trai, con đi nhầm rồi à?”

Trì Ứng đạp xe: “Không đi nhầm. Mẹ, chúng ta đến công viên.”

Hoa Tưởng trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí, liền trợn tròn mắt.

Không thể nào không thể nào, là như cô nghĩ sao?

Hoa Tưởng ôm eo con trai, có chút ngẩn ngơ.

Con trai của cô, cũng quá biết phản ứng rồi.

Xe chạy lên lối đi trong công viên, Trì Ứng mang theo Hoa Tưởng đạp xe thẳng vào chỗ sâu bên trong.

Trên đường gặp phải không ít cặp đôi đến hẹn hò, ở một số nơi khuất, Trì Ứng còn có thể nghe được tiếng nhóp nhép, là tiếng đầu lưỡi quấy động lẫn nhau truyền đến.

Cho nên nói, thời đại dù có bảo thủ đến đâu thì vẫn sẽ có người ngược gió gây án.

Càng đi sâu vào trong, Trì Ứng còn có thể nghe được tiếng có người đang dã hợp.

Đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ ảo lại ái muội, Trì Ứng đưa Hoa Tưởng đến một nơi cực kỳ bí mật rồi dừng lại.

Xung quanh không có cả đèn đường, Hoa Tưởng mở to mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, như đang đề phòng yêu ma quỷ quái gì đó.

Trì Ứng chống chân chống xuống, đưa tay ra chắn trước mắt cô, vừa dịu giọng trấn an bảo cô đừng sợ, vừa ôm cô đi về phía một nơi bí mật dạng vòm bị cỏ cây che khuất ở đằng trước.

Hoa Tưởng được ôm trong vòng tay an toàn của hắn, hoảng sợ trong lòng đều bay biến, ngược lại có chút hưng phấn.

Trì Ứng đỡ cô ngồi xuống, hơi thở nóng cháy phả vào lỗ tai Hoa Tưởng: “Mẹ, tại sao mẹ lại làm thế? Trêu chọc con ở nơi công cộng, để con không kịp chờ đến khi về nhà, bắt cóc mẹ đến công viên, ăn mẹ.”

Hoa Tưởng rất hưng phấn! Toàn thân cô khẽ run lên, trong lòng bị trêu chọc đến muốn chết.

Ô ô ô mau ăn.

Cục cưng của cô.

Muốn ăn thế nào cũng được.

Đôi mắt của cô vẫn còn bị Trì Ứng chặn lại, không nhìn thấy gì, tất cả các giác quan trên người đều được phóng đại.

Trì Ứng hình như đang quỳ trước mặt cô, cúi đầu, môi áp lên tai cô, từ từ cọ xát, khẽ cắи ʍút̼ nhẹ, có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cô.

Xem ra quả nhiên cô rất thích làm chuyện này ở nơi công cộng. Trì Ứng không vạch trần tâm tư cô, thậm chí còn cõng cái nồi này lên người mình.

Loại danh tiếng không tốt này, sao có thể để vợ cõng được.

Đó không phải là việc làm của một người chồng tốt.

“Bắt đầu ăn ở đâu đây? Người mẹ không nghe lời của con, để con trai trừng phạt mẹ nào.” Trì Ứng thăm dò nói, nghe thấy tiếng hít thở của Hoa Tưởng thoáng cái trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Xác nhận Hoa Tưởng thích giọng điệu này.

Hắn bỏ bàn tay đang chắn ngang trước mắt Hoa Tưởng ra, hôn lên môi Hoa Tưởng. Hoa Tưởng thuận thế leo lên, ôm chặt lấy eo hắn, đầu lưỡi quấn lấy hắn một cách mãnh liệt.

Có lẽ khung cảnh lộ thiên ai cũng thích, cũng có lẽ là người phụ nữ trước mắt quá quyến rũ, Trì Ứng lập tức rơi vào tay giặc. Kỹ thuật hôn của hắn đã được luyện ra vào đêm qua, đâu vào đấy cùng cô hôn môi, đồng thời lại có thể làm được vừa cuồng vừa dã, tràn ngập ý tứ cướp đoạt.

Hoa Tưởng thích không chịu nổi, cũng không có sức chống đỡ, thành trì mở rộng, bị cái lưỡi dài ướŧ áŧ của thiếu niên từng tấc một càn quét lãnh địa, thân thể mềm nhũn như cục bột.

Trì Ứng cởi từng cúc áo của cô ra, hôn lên cổ cô, đẩy áo ngực cô lên cao, hung hăng hôn lên vυ' cô.

Hoa Tưởng ưỡn ngực, chỉ hận tại sao mình không có sữa, không thể cho con trai bú sữa.

Cô rất muốn cho con trai bú sữa, mỗi ngày đều bú.

Trì Ứng mồm to bú √υ' cô, không chỉ đầṳ ѵú, mà còn cả quầng vυ' và vòng ngoài của quầng vυ' đều bị hắn hút vào trong miệng. Thiếu niên thở gấp không kém gì Hoa Tưởng, dươиɠ ѵậŧ rất trướng, hiển nhiên rất thích cơ thể của mẹ.

Vυ' cô vừa thơm vừa mềm, nhất là khi bị mình bú, mẹ ưỡn cao bộ ngực, dường như rất hoan nghênh mình chơi đùa chỗ này của cô.

Trì Ứng hút sưng núʍ ѵú của cô, vừa đổi sang bên khác hút vừa khen: “Mẹ, vυ' mẹ to quá. Ăn rất ngon.”

Hoa Tưởng như say, tay đặt lên bàn tay đang bóρ ѵú mình của hắn, dẫn dắt hắn xoa chính mình: “Vậy con ăn nhiều một chút, vυ' to của mẹ chỉ phục vụ một mình con, sau này mẹ không xoa nữa, cho con trai xoa, cho con trai dùng đầu lưỡi rửa sạch ~ a ~ ưm~”

“Cảm ơn mẹ,” Trì Ứng được cô mang tới vốn từ vựng nhiều hơn, “Buổi tối con có thể ngậm nó ngủ được không? Nó thật đáng yêu, con muốn ngậm nó suốt.”

Đây quả thực là cảnh tượng mà Hoa Tưởng ước mong, cô vội vàng nói: “Có thể có thể ~ còn có thể cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong bức của mẹ, ngủ ở trong đó. Nếu mắc tiểu thì đi tiểu trong bức mẹ, tưới no mẹ luôn.”

Trì Ứng:…

Khi anh cảm thấy đây đã là cực hạn, em luôn có thể thốt ra những lời kinh người.

Trì Ứng trầm mặc hút núʍ ѵú Hoa Tưởng một cái thật mạnh, làm cô nũng nịu kêu đau.

Sao có thể không yêu bản thân mình như thế?

Một nơi yếu ớt nhạy cảm như vậy, sao có thể chà đạp như thế được?

Hoa Tưởng không biết mình chọc Trì Ứng không vui, hừ hừ nói: “Con liếʍ cũng vô dụng, không giúp mẹ hôn huyệt, mẹ sẽ không tha thứ cho con.”

Thì ra là Trì Ứng hút đau cô, dùng bú ɭϊếʍ để an ủi.

Trì Ứng nghe cô nói thế, biết cô thèm nhưng cũng không nói gì. Vén tà váy phía trước Hoa Tưởng lên, cởϊ qυầи lót ra bỏ vào túi quần mình, miễn cho lát nữa không cẩn thận làm bẩn.

Hắn cúi đầu, dùng hai bàn tay đè nặng hai chân mẹ, hôn lên lỗ huyệt mẹ trong bóng tối.

Hoa Tưởng nằm trên bãi cỏ mềm như nhung, bụng dưới co rút, hai mắt híp lại: “Liếʍ sạch sẽ chút~ rất nhiều đồ bẩn bên trong, bên trong cũng rất bẩn, đều phải liếʍ sạch sẽ.”

Thật ra, dùng tâm lý học để phân tích, cô thường xuyên nhắc tới từ bẩn, không phải cảm thấy mình bẩn, cũng không phải tán tỉnh, mà chỉ là muốn làm nhục người liếʍ huyệt cho cô.

Trì Ứng nhủ thầm trong lòng, không biết vợ mình đây là tật xấu gì.

Có cần phải chữa cho cô không?

Thật ra thì rất dễ chữa, nói mình không thích liếʍ đồ bẩn, thì sau này cô sẽ không nói nữa.

Quên đi.

Cũng không phải chuyện to tát gì.

Hắn ngậm lấy âm đế của mẹ liếʍ mυ'ŧ từng đợt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ động da^ʍ của Hoa Tưởng không ngừng mấp máy, nước da^ʍ cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

Hoa Tưởng dùng hai tay ôm đầu Trì Ứng, lòng bàn tay vô thức vuốt ve đầu hắn, da^ʍ từ lãng ngữ tuôn ra khỏi miệng: “Con trai ~ a, ha ~ mẹ, mẹ chảy thật nhiều nước bẩn ~ âʍ ɦộ sướиɠ quá con ơi ~ âʍ ɦộ mẹ ra nước rồi ~”

Trì Ứng bị cô trêu chọc đến lửa dục dâng cao. Cái miệng này cũng không biết lớn lên như thế nào mà biết nói thế.

Khó trách hai đời mình đều thích cô.

Trì Ứng hoàn toàn là người tình trong mắt hóa Tây Thi, người biết nói như Hoa Tưởng chỗ nào cũng có, cũng không thấy ai có thể chạm đến trái tim hắn.

“Con trai, huyệt da^ʍ của mẹ là nơi con chui ra ~ đầu lưỡi của con trai cắm vào rồi, cắm vào bành bạch, mau cứu mạng ~ ngứa quá~” Hoa Tưởng hoàn toàn không lo lắng sẽ có người phát hiện cả hai đang tằng tịu với nhau, nam chính có hào quang cơ mà!

Cô muốn da^ʍ thế nào thì cứ làm thế ấy.

Không phải đàn ông nào cũng thích dâʍ đãиɠ sao, con trai cô nhất định cũng thích.

Hơn nữa con trai cô chưa trải đời nhiều, hẳn sẽ rất dễ bị hấp dẫn bởi những kỹ xảo dâʍ đãиɠ của cô.

Cách yêu mình sẽ không còn xa.

Mặc dù sau này có thể sẽ thay lòng đổi dạ.

Hức hức.

Trì Ứng cảm thấy đối với trên giường, mình chỉ biết một góc của tảng băng về cô, cũng thực sự bị cô mê hoặc.

Vợ yêu nhiệt tình như vậy, bị mê hoặc là lẽ đương nhiên!

Hắn mυ'ŧ nhẹ động da^ʍ của vợ, ăn đến một mồm to dâʍ ɖị©ɧ, theo dòng nước trơn trượt đi xuống, liếʍ tới hậu môn vợ.

Hoa Tưởng bình thường cũng sẽ chơi hậu môn, có lẽ ở thế giới trước đã quen, cô chỉ cần cắm hậu môn cũng lêи đỉиɦ.

Lúc Trì Ứng liếʍ tới, thân thể cô lại khẽ run lên, Trì Ứng lập tức lưu ý một điểm mẫn cảm khác của cô, đầu lưỡi trượt trở về, chọc vào trong động da^ʍ ướŧ áŧ của mẹ, tức khắc nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thoải mái của mẹ: “A ~ a ~ Sướиɠ quá… huyệt da^ʍ sao lại sướиɠ thế này ~ Đều là công lao của con trai, sao con trai lại hư như thế, gian da^ʍ lỗ huyệt của mẹ, đây chính là nơi sinh ra con đó~”

Trì Ứng rất tôn trọng mẹ mình, sẽ không tức giận vì cô nói vậy mà chỉ cảm thấy vợ hắn lúc sướиɠ lên thật sự có chút bất chấp.

Hắn nghiêm túc nói: “Vậy không gian da^ʍ nữa, để bức da^ʍ ngứa chết đi.”

“Đừng mà ~” Hoa Tưởng biết tự mình nói sai, vội vàng xin lỗi, “Thực xin lỗi, sau này mẹ không nói nữa.”

Trì Ứng nói: “Em là vợ của tôi, không phải mẹ tôi, trước nay tôi chưa bao giờ xem em là mẹ cả.”

Vợ sao? Hoa Tưởng mở cờ trong bụng: “Mẹ biết rồi biết rồi, sau này thật sự không nói nữa.”

Hoa Tưởng ngồi dậy, dỗ Trì Ứng nằm xuống: “Con trai, mẹ phun nước cho con uống nhé~ lát nữa còn chổng mông lên như chó cho con cắm, cho con đào lỗ trên người mẹ ~”