Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 82: ( H rạp chiếu phim thổi tiêu )

Bộ phim được chiếu trên màn ảnh là vào ban đêm, trong phòng chiếu lại tối om.

Không ai chú ý tới hai người ở hàng ghế sau, tia lửa ái muội va vào nhau phát ra tiếng bùm bùm.

Trì Ứng lấy tay che đũng quần của mình, còn tay của Hoa Tưởng thì ở trong quần hắn. Hiếm khi Trì Ứng cảm nhận được tâm trạng khẩn trương, nay vậy mà lại có chút khẩn trương.

Vợ cũng ... quá táo bạo đi.

Trì Ứng quả thực bất ngờ không kịp đề phòng.

Ở nhà chơi thế nào hắn đều có thể phối hợp, nhưng đây là rạp chiếu phim.

Trì Ứng mơ hồ có chút đau đầu, nhưng không để cô chơi, lại không được.

Trì Ứng đã hiểu ra cô có chủ ý gì, cô chọn chỗ ngồi này, còn có buổi sáng sờ hạ bộ mình, nói tối đi xem phim.

Chẳng lẽ vợ thích làm chuyện này ở nơi công cộng hơn sao?

Trì Ứng tin tưởng cô sẽ có chừng mực, hẳn là chỉ thích đùa với mình.

Miễn là không quá khác người, hắn đều thuận theo cô.

Thỏa mãn ham mê đặc thù của cô.

Hoa Tưởng thấy hắn không chống cự, thầm nghĩ đàn ông quả nhiên thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cô mò mẫm kéo qυầи ɭóŧ của Trì Ứng xuống, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, lỗ huyệt đã hơi ướt. Làm sao có thể thô như thế này chứ? Còn nóng nữa.

A.

Thật muốn ăn.

Trước khi ra ngoài, Hoa Tưởng đã cố ý mặc một chiếc váy tối màu để tiện che giấu thân hình trong bóng tối. Cô khép làn váy về phía trước, miễn cho lát nữa dính xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống giữa hai chân Trì Ứng.

Trì Ứng nhận ra cô muốn làm gì, đôi mắt gần như trợn tròn, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.

Cho rằng cô chỉ muốn sờ sờ, không nghĩ tới…

Mẹ hắn còn to gan hơn so với trong tưởng tượng của hắn nhiều.

Ở nhà ăn không được sao? Tại sao phải ở bên ngoài.

Đáng thương Trì Ứng tuy rằng to gan lớn mật, nhưng phía trước đều là người, tuy cô đã ngồi xổm xuống, người phía trước không nhìn thấy cô, nhưng vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Trì Ứng nắm lấy bàn tay đang muốn cởi cúc quần mình của cô, Hoa Tưởng không từ bỏ, hôn lên mu bàn tay hắn, dày đặc như mưa rơi, đầy ý mê hoặc.

Lớp phòng thủ của Trì Ứng bị phá vỡ, tay bất giác buông ra, bị Hoa Tưởng thuận lợi cởi cúc quần.

Ở nơi công cộng thổi tiêu cho con trai, thật ra Hoa Tưởng cũng rất khẩn trương, nhưng không biết là bản thân cô thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hay là Kim Miêu Nhi thích, trong lòng tuy khẩn trương đồng thời lại đặc biệt hưng phấn.

Lỗ huyệt ướt dầm dề mấp máy, chảy ra dâʍ ɖị©ɧ. Hoa Tưởng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Trì Ứng, nó đang cương lên.

Há miệng ngậm lấy qυყ đầυ cực lớn của thiếu niên.

Thiếu niên đã quen tắm rửa trước khi đi ngủ, thế nên ban nãy không tắm như Hoa Tưởng, nhưng hạ thể vẫn không có mùi lạ.

Hoa Tưởng đưa lưỡi lướt qua mã mắt của hắn. Ưm~ Dươиɠ ѵậŧ lớn có vương nướ© ŧıểυ.

Cô mυ'ŧ nhẹ qυყ đầυ của thiếu niên, một tay Trì Ứng nắm chặt lấy tay vịn ghế, hơi nghiêng người về phía trước, bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cơ bắp toàn thân co rút lại.

Tay kia hắn vươn về phía trước, đặt lên lưng Hoa Tưởng.

Muốn sờ ngực cô, tối hôm qua còn chưa sờ đã.

Còn muốn hôn vυ' bự của mẹ.

Hoa Tưởng phát hiện dươиɠ ѵậŧ trong miệng và trong tay cô cứng như sắt, trong lòng càng thêm hưng phấn.

Con trai nhất định rất thích được cô liếʍ.

A ~

Giá mà có thể ngồi lên đùi con trai thì sướиɠ rồi.

Vậy đợi lát nữa mình sẽ ngồi, ăn dươиɠ ѵậŧ lớn của hắn.

Bức bức ngập nước, thật lẳиɠ ɭơ, thật đói khát.

Hoa Tưởng ngửa đầu lên xuống, thong thả lại triền miên tinh tế phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của con trai. Ngậm chưa được phân nửa, liền để qυყ đầυ đâm vào trong cuống họng cực kỳ chật hẹp của mình, co rút cổ họng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vài cái, nhận thấy nguyên cây dươиɠ ѵậŧ của Trì Ứng vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức nên run lên, lại mυ'ŧ thân gậy của thiếu niên, rồi từ từ phun ra, tập trung chăm sóc qυყ đầυ mẫn cảm của hắn một lần nữa.

Ánh mắt cô ướt sũng, toàn thân toát ra hơi thở động tình mê người.

Ăn quá ngon.

Cho vào trong âʍ ɦộ còn ăn ngon hơn.

Con trai rất thích cắm vào trong bức da^ʍ của mẹ, đêm qua còn làm bức da^ʍ của mẹ lêи đỉиɦ mấy lần, thậm chí còn bắn tinh vào bên trong âʍ ɦộ.

Đáng tiếc chỉ bắn một lần, âʍ ɦộ tham lam cảm thấy không đủ.

Ngày mai là thứ bảy, con trai không cần phải đi học nên tối nay mình có thể ăn tinh cả đêm.

Hoa Tưởng như lang như hổ nuốt ăn tiền tinh của con trai tràn ra từ mã mắt, một lần nữa nuốt dươиɠ ѵậŧ của con trai vào sâu bên trong.

Nói là nuốt sâu, nhưng cũng chỉ vào chưa được một nửa, khoang miệng của cô thật sự quá ngắn.

Không sâu như âʍ ɦộ để nuốt trọn của con trai.

Trì Ứng hít thở nặng nề, tay từ dưới nách Hoa Tưởng vòng ra phía trước, nắm lấy vυ' cô xoa nắn.

Thiếu niên 16 tuổi, đã hoàn toàn mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Còn có thể làm việc này ở một nơi như thế?

Song người nhiều mắt tạp, không tiện làm.

Mình có thể dẫn mẹ đến công viên, tìm một nơi không có ai, miễn là nơi công cộng hẳn cô đều chấp nhận phải không?

Trêu chọc hắn như thế, tỉ mỉ chăm sóc dươиɠ ѵậŧ của hắn như vậy, trái tim Trì Ứng vốn dĩ đã dính chặt trên người cô, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ có một ít dao động, như sóng biển cuồn cuộn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim hắn, không chỉ phương diện thân thể có thể đạt được cao trào, mà phương diện tinh thần cũng thế.

Tựa như tối hôm qua lúc làʍ t̠ìиɦ, lúc hôn môi, lúc ăn huyệt cô …

Cô luôn có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc bằng phẳng của Trì Ứng.

Từ cổ áo cô, Trì Ứng thò tay vào sờ thứ mềm mại bên trong.

Có người ngồi đằng trước đứng dậy đi vệ sinh, lúc đi ngang qua dãy ghế của hai người, theo bản năng nhìn thoáng qua. Bởi vì vị trí của hai người là ở trong góc, hơn nữa còn có cái bóng được tạo ra bởi mặt sau của ghế phía trước, người nọ không thể nhìn thấy có người đang ngồi xổm trên mặt đất.

Trong lòng có chút nghi ngờ, hình như vừa rồi chỗ này có một cặp chị em ngồi phải không?

Một người đã đi vệ sinh sao?

Người nọ bước ra khỏi cửa.

Nếu anh ta nhìn chằm chằm về phía này, không chừng sẽ phát hiện ra manh mối.

Ngay lúc anh ta đứng lên, Trì Ứng liền rút tay ra khỏi cổ áo Hoa Tưởng, bình tĩnh ăn một miếng bắp rang.

Bàn tay đã bóρ ѵú mẹ, lại lấy bắp rang ăn, cứ cảm thấy có một hương vị khác.

Hoa Tưởng nhẹ nhàng cắn cắn dươиɠ ѵậŧ đang hưởng thụ một mình của Trì Ứng, trở về nhất định phải để hắn liếʍ huyệt hai tiếng cho mình, sau đó lại cắm mình đến rạng sáng.

Hô hô hô.

Mỏi miệng quá.

Chỉ trải qua một đêm, lực kéo dài của con trai xưa đâu bằng nay.

Hoa Tưởng ra sức hầu hạ làm Trì Ứng bắn, sau đó đứng dậy, đặt mông ngồi trở lại, nuốt thứ trong miệng xuống.

Âm thanh của bộ phim theo lý thuyết có thể át đi tiếng nuốt của cô, nhưng Trì Ứng vẫn bắt giữ được.

Mẹ có thể mặt không đổi sắc mà ăn tinh của mình, có thể là thói quen lưu lại từ đời trước.

Cũng giống như mình, thích uống nước da^ʍ của cô, có lẽ ít nhiều cũng bị đời trước ảnh hưởng?

Đương nhiên, cũng có thể là do nước da^ʍ của mẹ quá ngon.

Trì Ứng cài cúc quần, nghiêng người về phía Hoa Tưởng: “Về nhà?”

Hoa Tưởng lập tức gật đầu, cô vốn không phải tới đây xem phim, hiện tại chỉ muốn về nhà ngay lập tức để con trai làm.