Kɧoáı ©ảʍ ập tới từng đợt, Tô Oánh không ngừng thét chói tai, trong phòng tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mồ hôi trộn lẫn.
Hai quả tinh hoàn đập vào mông phát ra tiếng kêu bạch bạch, hoà hợp với tiếng nước khi rút ra thọc vào tạo nên bản nhạc dâʍ đãиɠ.
"Chủ nhân... A... A a a... Muốn nữa..."
Côn ŧᏂịŧ chọc tới điểm mẫn cảm, Tô Oánh không nhịn được mà run rẩy, kɧoáı ©ảʍ ngập tràn khiến cô khóc rống thất thanh.
Mọi thứ trước mặt đã mơ hồ, cô há miệng hít thở, giống như cá mắc cạn.
Huyệt lại phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên côn ŧᏂịŧ.
Côn ŧᏂịŧ bị đợt triều xuy này kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà run lên, Thương tiên sinh tăng tốc khiến Tô Oánh có ảo giác mình sắp bị làm chết trên giường.
"Tao hoá, chủ nhân lập tức bắn cho em."
Nói rồi, động tác nhanh hơn, sau mấy chục cái thọc vào rút ra, một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào.
Tô Oánh lần nữa run lên, mệt mỏi nằm trên giường.
Nhưng Thương tiên sinh hình như vẫn chưa xong việc, côn ŧᏂịŧ chôn bên trong lại cứng lên lần nữa.
"Tiên sinh..."
Theo một tiếng gọi, cả người Tô Oánh bị ôm lên, trong tư thế xi tiểu này, côn ŧᏂịŧ có thể đi sâu tới tận cùng.
"Một lần sau có thể thoả mãn tao hoá của tôi hả, em xem bên dưới vẫn còn ra nước kìa."
Vừa nói, Thương tiên sinh vừa bế Tô Oánh đi vào nhà tắm.
Côn ŧᏂịŧ theo đó trượt xuống, sau đó lại thọc vào rút ra tiểu huyệt, có lẽ vì tư thế, mỗi lần cắm vào đều đặc biệt sâu.
"A... Sâu quá chủ nhân... Oánh Oánh sắp bị thao hư rồi..."
Quá sâu, dường như mỗi lần đều đâm tới tử ©υиɠ.
"Em không thích sao? Lần nào em cũng muốn tôi dùng sức một chút, cắm em sâu một chút mà."
Thương tiên sinh thở dốc, vừa nói vừa cố ý dùng côn ŧᏂịŧ chọc phá bên trong.
"Thích chủ nhân dùng sức thao Oánh Oánh, Oánh Oánh sướиɠ... Thao hư cũng không sao..."
"Không hư được, nơi này của em chặt như vậy, ướt như vậy, trời sinh để bị thao. Cho dù chủ nhân thao thế nào, nó vẫn đều rất chặt, rất ướt."
Thương tiên sinh quả thật yêu chết cái cơ thể này, lần nào cũng có thể bị mình cắm tới triều xuy, nước không bao giờ thiếu.
Cơ thể tao như vậy, tao đến mỗi ngày anh đều làm vẫn không thoả mãn.
Nếu không phải mỗi ngày mình đều thao, chỉ sợ sớm đã không thoả mãn mà đi tìm đàn ông khác.
Nghĩ vậy, Thương tiên sinh thọc vào rút ra càng tàn nhẫn, lần nào cũng cắm đến chỗ sâu nhất.
Cả căn phòng chỉ quanh quẩn tiếng hét của Tô Oánh, thôi thúc thú tính trong người anh.
"Chủ nhân thích là được... Oánh Oánh rất thích côn ŧᏂịŧ lớn của chủ nhân, thao Oánh Oánh tới dục tử dục tiên..."
"Hừ, không thao em dục tử dục tiên, e rằng em sớm đã dẩu mông đi tìm tên đàn ông khác cầu thao."
Thương tiên sinh hừ một tiếng, đột nhiên xoay người Tô Oánh lại, bắt cô đối diện với mình.
Sau đó anh ấn cô lên tường, thọc vào rút ra.
Đột nhiên xoay tròn, côn ŧᏂịŧ ở trong tiểu huyệt cũng xoay theo, Tô Oánh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu chút tới nhảy dựng lên, thật sự sướиɠ tới tê dại.
Bị đè trên tường như vậy, cả người đều treo trên không, như cố ý không ôm cô, cô đành phải vươn tay ôm lấy cổ Thương tiên sinh.
"Oánh Oánh không cần đàn ông khác, anh là chủ nhân của em, chỉ có chủ nhân mới có thể thao tiểu huyệt của em."
Trong lòng Tô Oánh chỉ có Thương tiên sinh, căn bản không có khả năng cho nam nhân khác thao, đừng nói thao, ngay cả tới gần cô cũng kháng cự.
"Miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể em quá cơ khát, nếu không có tôi ở bên, ngón tay của em có đủ thỏa mãn không? Chắc chắn sẽ không nhịn được mà đi tìm đàn ông khác, để hắn dùng sức thao tiểu huyệt em. Tên đó có thể thao em sướиɠ như tôi sao?"
Đương nhiên không thể, không nói Tô Oánh không có đàn ông khác, cho dù có, ai có thể có kích cỡ và kỹ thuật như Thương tiên sinh?
Nói đến cùng vẫn là khẩu da^ʍ trên giường thôi.
"Tao huyệt của Oánh Oánh chỉ có chủ nhân mới có thể thỏa mãn, chỉ có chủ nhân mới có thể thao em sướиɠ như vậy..."
Tô Oánh cọ mặt vào sườn mặt của Thương tiên sinh, theo sau là thử co rút tiểu huyệt, chỉ nghe Thương tiên sinh hít sâu một hơi, lập tức cái mông bị ăn một cái tát.
"Tao hóa, có phải muốn tôi làm chết em không, hút chặt như vậy!"
Miệng thì nói thế nhưng động tác bên dưới không hề dừng.
Một lát sau, như tư thế này không đủ thỏa mãn, Thương tiên sinh bế Tô Oánh, mở cửa phòng tắm ra.
Vừa vào cửa chính là một mặt gương lớn, xung quanh đều có, ban đầu Tô Oánh còn không biết có tác dụng gì, về sau cũng biết rồi.
Đặc biệt là lúc này, cô bị Thương tiên sinh vừa ôm vừa thao như vậy, gương bốn phía chiếu rọi động tác giao hợp và tư thế của hai người vô cùng rõ ràng.
"Em xem, bộ dáng em bị tôi thao có bao nhiêu tao, có bao nhiêu mê người."
Dùng sức bên dưới, Thương tiên sinh nói với Tô Oánh như vậy.
Tô Oánh đương nhiên cũng thấy chính mình trong gương, mặt ửng hồng, miệng khẽ nhếch, thần sắc mê ly, còn cả hạ thể của mình dính chặt với Thương tiên sinh.
Thật xấu hổ.
"Đừng nhìn, chủ nhân..."
"Vì sao không thể nhìn, cảnh sắc mê người như vậy, không nhìn thì thật đáng tiếc. Em xem tiểu huyệt của em cơ khát thế nào, tôi muốn rút ra nó còn luyến tiếc."
Nghe Thương tiên sinh nói, Tô Oánh không nhịn được mà cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp.
Chỉ thấy côn ŧᏂịŧ thô to tím đen đang ra ra vào vào tiểu huyệt phấn nộn của mình, thời điểm dùng sức quá khiến mị thịt bên trong cũng bị kéo ra.
Côn ŧᏂịŧ màu tím đen cùng tao huyệt phấn nộn hòa vào nhau, tí tách tiếng nước, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trào ra ngoài.
Hình ảnh thật da^ʍ uế.
"Côn ŧᏂịŧ của chủ nhân sao lại thô to như vậy, tiểu huyệt của Oánh Oánh đã bị thao tới sưng đỏ..."
Sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, Tô Oánh lẩm bẩm.
"Không thô to sao có thể thỏa mãn em... Muốn cảm nhận tôi cắm em thế nào không, thử sờ bên dưới đi." Nói rồi, anh cầm một bàn tay của Tô Oánh đặt chỗ hai người giao hợp.
Côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra cọ xát qua tay, ngay cả tao thủy cũng theo đó dính lên, sắp tạo thành một vũng nước nhỏ.
"Xem đi, nước nơi này của em sắp tràn lan thành suối, bên dưới còn cắn chặt tôi không bỏ, sao lại có tiểu huyệt dâʍ đãиɠ như vậy, giống như không bao giờ thỏa mãn."
Tô Oánh ngẩng đầu nhìn hai người trong gương, ánh mắt dần mơ màng.
"Chính là muốn chủ nhân thao em, lát nữa không thao tiểu huyệt của Oánh Oánh sẽ rất ngứa."
"Tao hóa, tôi thấy em rõ ràng muốn ép khô tôi... Tự nghe tiếng nước của mình rốt cuộc tao thế ào, mỗi ngày đều cầu xin tôi thao, đúng là yêu tinh ăn thịt người."
"Chính là muốn ép khô chủ nhân, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân chỉ có thể cho một mình em, chủ nhân là của em."
Theo bản năng mà nói ra suy nghĩ, không ai chú ý Tô Oánh đã nói gì đó không đúng.