Dục Nô

Chương 17: Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt

"Hôm nay dẫn em tới một nơi."

Tối thứ sáu, Thương tiên sinh bỗng nhiên muốn Tô Oánh thay quần áo, nói muốn dẫn cô ra ngoài.

Đã lâu không đi riêng với Thương tiên sinh ra ngoài khiến Tô Oánh hơi kinh ngạc, dù sao thân phận của mình cũng không thích hợp ra ngoài gặp người ta, trước đó cô còn cảm thấy mất mát rất nhiều.

Không ngờ hôm nay Thương tiên sinh sẽ dẫn cô ra ngoài, cô đương nhiên vui vẻ.

Lòng mang chờ mong, cô vội đi theo bộ đồ Thương tiên sinh thích nhất.

Thay quần áo xong liền trực tiếp ra ngoài, khi ở trong xe, Thương tiên sinh không nhịn được mà nghĩ hôm nay rốt cuộc là ngày đặc biệt gì, Thương tiên sinh thế mà dẫn cô ra ngoài.

Chẳng lẽ có bất ngờ gì sao?

Dù sao Thương tiên sinh vốn là người lãng mạn, thường xuyên tạo bất ngờ, giống như đôi tình nhân thật sự vậy. Nghĩ đến đây, cảm xúc của cô chợt chùn xuống.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có được trái tim của người đàn ông này đây?

Hình như ngoại trừ ấm giường làʍ t̠ìиɦ, cô chẳng làm được gì cho Thương tiên sinh cả.

Vừa không biết nấu cơm, vừa không có tài năng gì, ngoại trừ nghe lời, cô hình như chẳng có chỗ nào đặc biệt.

Cô đột nhiên phát hiện bản thân căn bản không biết gì cả, cứ thế được Thương tiên sinh nuôi.

Nghiêng đầu nhìn Thương tiên sinh, đối phương đang cúi đầu trả lời tin nhắn, hình như có công việc. Ngày thường sẽ có trợ lý đi theo, hôm nay ra ngoài Thương tiên sinh không hề dẫn theo trợ lý.

Trong lòng không nhịn được mà bắt đầu nhảy nhót, đơn độc ở chung như vậy, nhất định là có chuyện đặc biệt.

Chỉ là sau khi tới nơi, tâm trạng chờ mong của Tô Oánh liền tan thành mây khói.

"Chào cô, tôi là Thẩm Ngọc."

Người phụ nữ đối diện trang điểm xinh đẹp, mỉm cười vươn tay về phía mình.

"Chào cô."

Tô Oánh cứng đờ, chậm rãi vươn ta.

"Ha ha, cô ấy hơi xấu hổ, ngày thường cô ấy ít khi cùng tôi ra ngoài gặp người khác."

Thấy cô không ngẩng đầu, Thương tiên sinh tưởng cô xấu hổ, cười giải thích với Thẩm Ngọc.

Nghe vậy, Thẩm Ngọc cũng chỉ cười, thu tay, ánh mắt sắc bén lặng lẽ đánh giá Tô Oánh.

Hoàn toàn không ngờ ra ngoài sẽ là như thế, cô ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện. Đối phương mặc váy OL tôn lên dáng người quyến rũ, trang điểm xinh đẹp, trên người toát ra khí chất thục nữ.

Đối lập với vẻ ngây ngô của mình, bộ dáng thành thục của đối phương mới là sự hấp dẫn nhất của phụ nữ.

Vì sao Thương tiên sinh lại dẫn mình tới gặp cô gái tên Thẩm Ngọc này? Giữa họ là mối quan hệ gì?

Trong đầu Tô Oánh quá rối loạn, vốn có tự tin, nhưng thời điểm gặp cô gái này đã bắt đầu lung lay sụp đổ.

Ánh mắt đối phương nhìn mình khiến Tô Oánh như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than. Ánh mắt này rõ ràng có tính công kích.

"Cô Tô chắc còn đang đi học đúng không?"

Thẩm Ngọc vốn đang bàn chuyện làm ăn với Thương tiên sinh, lại đột nhiên dời câu chuyện lên người Tô Oánh.

Nghe Thẩm Ngọc hỏi, Tô Oánh đang muốn trả lời, Thương tiên sinh xoa đầu cô, nói: "Cô ấy mới hai mươi tuổi, đương nhiên còn đi học."

Bàn tay rắn chắc ấm áp của Thương tiên sinh khiến lòng cô kiên định hơn nhiều.

Nhìn qua bọn họ đều chỉ vì việc làm ăn, mặc dù ánh mắt của đối phương không quá thân thiện nhưng cô cũng không thể quá rụt rè, làm mất mặt Thương tiên sinh.

"Đúng vậy, tôi đang học đại học T."

Nghe Tô Oánh trả lời, Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm nét mặt căng thẳng của cô, nói: "Không ngờ cô Tô là sinh viên trường T, đúng là không nhìn ra."

Giọng điệu này giống hệt ánh mắt không thận thiện đó, rõ ràng là đang khinh thường cô dựa vào đàn ông mà được học đại học.

Tô Oánh nắm chặt tay, bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy làm cho phẫn nộ.

Cô thừa nhận mình được đi học đúng là nhờ Thương tiên sinh giúp đỡ, nhưng để vào trường đại học này cô hoàn toàn thi bằng năng lực của chính mình.

"Có lẽ do trông tôi trẻ hơn tuổi nên nhìn qua không giống mọt sách, mới khiến cô Thẩm hiểu lầm như thế."

Không phải trưởng thành sao, vậy cô trẻ hơn cô ta, đáng yêu hơn cô ta!

Quả nhiên, nghe Tô Oánh nói như vậy, đối phương hơi nhăn nhó, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại thần thái: "Thảo nào Thương tiên sinh dẫn cô theo, bình thường mỗi lần tôi và Thương tiên sinh gặp mặt chưa từng thấy anh ấy dẫn theo ai khác."

Thời điểm nói đến cô ta và Thương tiên sinh gặp mặt, Thẩm Ngọc hình như cố ý cao giọng.

Sợ người khác không hiểu lầm quan hệ thân mật giữa cô ta và Thương tiên sinh!

"Đừng nói bậy, xưa nay tôi chưa từng dẫn theo ai bên cạnh."

Giống như sợ Tô Oánh hiểu lầm, Thương tiên sinh vội giải thích.

Tô Oánh thật sự cảm động.

Thì ra bên cạnh Thương tiên sinh chỉ có mỗi mình.

Vậy Thẩm Ngọc này dựa vào cái gì mà ra vẻ hùng hổ dọa người?

Chẳng lẽ cô ta thích Thương tiên sinh?

Thời điểm nghĩ đến khả năng này, Tô Oánh bỗng nhiên hiểu vì sao đối phương khó gần như vậy.

Nếu là tình địch, vậy thì không cần khách khí.

"Đúng thế, bên cạnh Thương tiên sinh hình như chỉ có một mình tôi."

Cô phải cho người phụ nữ này biết bên cạnh Thương tiên sinh chỉ có mình cô, cho dù là cô ta cũng chưa chắc được Thương tiên sinh yêu thích.

Nói đến đây, cô cố ý ngẩng đầu dùng đôi mắt vô tội nhìn Thương tiên sinh: "Đúng không, tiên sinh?"

"Đương nhiên!"

Bị đôi mắt này nhìn Thương tiên sinh thiếu chút bật cười, cũng may vẫn khống chế được.

Nghe Thương tiên sinh trả lời, Tô Oánh kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Thẩm Ngọc đối diện.

Quả nhiên sắc mặt đối phương đen xuống.

"Thương tiên sinh, anh chiều cô Tô như vậy, sau này kết hôn, bà xã anh sẽ ghen mất." Thẩm Ngọc châm chọc.

Không chỉ Tô Oánh nhận ra, ngay cả sắc mặt Thương tiên sinh cũng rất khó coi.

Anh buông ly trà, nghiêm túc nhìn Thẩm Ngọc: "Cô Thẩm, tôi cảm thấy đây là việc riêng của tôi, cô không có quyền bình luận. Còn nữa, tôi không thích người ta lấy việc này ra trêu chọc. Tôi có kết hôn hay không không liên quan tới cô."

Thẩm Ngọc lập tức cứng đờ, nhìn Thương tiên sinh đang rất nghiêm túc, cô liếc xẻo Tô Oánh bên cạnh một cái, sau đó cười nói: "Anh nói gì vậy, tôi chỉ là quan tâm anh, nếu anh không thích, thế thì tôi không nói nữa."

"Sau này cũng đừng nói, tôi không thích những lời này."

Thương tiên sinh quyết tuyệt như vậy khiến Tô Oanh không nhịn được mà nắm chặt cái ly.

Nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Oánh, Tô Oánh vô cùng vui sướиɠ.

Làm lơ ánh mắt của đối phương, cô đứng dậy đi WC.

Trang điểm lại một chút, bản thân trong gương, cô bỗng nhiên cảm thấy thành thật cũng không có ưu thế gì lớn.

Dù sao đàn ông đều thích đáng yêu.

"Cho dù đẹp thì chẳng qua cũng là da thịt mà thôi, cô cho rằng mình có thể nghênh ngang vào nhà sao?"