Cô vừa nhìn như thế, Mạc Kỳ lại an phận, chú chó nhanh nhẹn bỗng nhiên dựng đứng lỗ tai, nằm ở bên chân.
“ Ục”
Lúc này, bụng của Mạc Kỳ cũng kêu lên. Tai cậu đỏ lên, dưới tay ý thức được mà che bụng lại, rất xấu hổ. Lâm Chiêu không nhịn được cong cong khóe miệng, giả vờ ho khan hai tiếng “Nếu như cậu biết nấu ăn, tớ liền cố mà nếm mấy miếng vậy."
"Được tớ lập tức đi làm."
Ánh mắt cậu tỏa sáng, ngẩng đầu vẻ mặt hưng phấn nhìn cô. Giống như chú chó săn lông vàng cố gắng lấy lòng chủ nhân. Lâm Chiêu nghĩ, thật là đáng yêu.
Ôi. Lúc Lâm Chiêu mặc quần áo cảm nhận được sự khó chịu đến từ cơ thể, quả nhiên phóng túng thì nhất thời thoải mái, sau khi buông thả du͙© vọиɠ cơ thể đau nhức không giống bình thường.
Trong thoáng chốc dừng động tác lại, cô nghĩ đến Mạc Kỳ. Cô uống say mạnh mẽ ngủ với bạn cùng bàn hiền lành kia, sau khi ngủ phản ứng của cậu giống như chú chó trung thành như vậy, là có ý gì thế?