"Tớ tớ tớ..." Mạc Kỳ cúi đầu, dáng vẻ bứt rứt bất an, nói năng lộn xộn.
Lâm Chiêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạc Kỳ, trong nháy mắt đó cảnh tượng nào đó thức tỉnh ở trong đầu...cô quần lấy Mạc Kỳ, yêu kiều gọi "Anh Mạc Kỳ ~"
Cô sợ ngây người, ngay cả chăn mền cũng quên nắm chắc, cánh tay vô lực nắm chặt tóc. Cô đã làm những gì vậy, đó thật sự là cô sao? Thật là xấu hổ.
Lâm Chiêu nhìn Mạc Kỳ, cậu vẫn luôn cúi thấp đầu mím môi, nhìn uất ức lại bất an còn có một chút hổ thẹn và áy náy. Cô nhìn l*иg ngực lộ ra bên ngoài của cậu, trắng nõn nà, nhưng lại rất căng mịn, gầy gò có thịt, còn có...cơ ngực. Nhưng trên cơ ngực hoàn mỹ kia có mấy vết đỏ không hoàn mỹ, đó không phải là do ngón tay của cô cào chứ. Nghĩ đến chuyện này Lâm Chiêu có chút đỏ mặt, hai má nóng lên, vội vàng dời mắt.
Dáng vẻ phóng túng của Lâm Chiêu trong sự mơ mơ màng màng trước đó của cô lại bắt đầu hiện lên trước mắt, quả thật là đói khát, quả thật là dâʍ đãиɠ, người đàng hoàng như Mạc Kỳ đây bị cô... a a a, cô hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
"Tớ xin lỗi!" Tư thế của Mạc Kỳ giống như quỳ, quỳ gối trước mặt cô, hai cánh tay yên tĩnh thu lại bên người, hai tay nắm lấy chăn mền, đầu vẫn cúi xuống như cũ, giống như chú chó phạm lỗi chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của chủ nhân, nhìn vào muốn có bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu.
Trong lòng Lâm Chiêu đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy, rõ ràng, rõ ràng, rõ ràng không phải là lỗi của cậu, là cô uống say nên mới, mới như vậy.…. Trong lòng cô cảm giác rất khó chịu, lại nôn nóng không biết nên làm gì.
Trong lòng cô cảm giác rất khó chịu, lại nôn nóng không biết nên làm gì mới tốt.
“Ục”
Càn rỡ từ trưa đến tối, hiện tại liếc mắt đã là mười giờ, cô vẫn chưa ăn tối, cho nên đói bụng cũng rất bình thường. Cô mạnh mẽ rướn cổ lên, chính là không thừa nhận sự xấu hổ vì bụng kêu.
Ngược lại là Mạc Kỳ vẻ mặt căng thẳng “Cậu đói bụng rồi sao? Tớ nấu cơm cho cậu."
Cậu còn biết nấu cơm? Lâm Chiêu không khỏi thay đổi ánh mắt.