Khi Quý Phi vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một cô gái đang nằm trong lòng mình, trên gương mặt cô lấp tấm mồ hôi mang theo men say, cần cổ mảnh khảnh thoang thoảng hương hoa sơn chi. Một tấm lụa trắng mỏng manh trong suốt nửa che nửa lộ phủ lên người cô.
Nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả. Ngược lại, có một loại cảm xúc thầm kín ái muội nào đó không thể nói thành lời. Đặc biệt là đôi chân thon dài ấy, trắng đến chói mắt.
Mà gương mặt đó...
Hẳn còn chưa kịp tự hỏi, hai cánh tay ngọc ngà trắng nõn của thiếu nữ đã vòng qua cổ hắn, đôi môi đỏ mọng khát khao của cô dán lên môi mỏng của hắn.
Đôi mắt quyến rũ lan tràn.
Bầu vυ' cao ngất đứng thẳng trắng nõn lại tròn trịa, nhẹ nhàng cọ cọ lên ngực hắn, hơi nóng dần dần tràn vào cơ thể hai người, máu càng lúc càng sôi trào. Ánh mắt Quý Phi tối sầm lại, đột nhiên lật người đè cô gái xuống dưới thân.
"Ưʍ... muốn..."
Cô thúc giục liến láp cằm và hầu kết của người đàn ông, hai chân mảnh khảnh thon dài quấn quanh thắt lưng của hắn, cô duỗi eo dùng u cốc ẩm ướt cọ xát vào bụng dưới của hắn, dòng nước róc rách dường như làm hắn ướt nhẹp.
Quý Phi ngậm lấy núʍ ѵú căng bóng nuột nà của cô, thẳng eo trầm mình xuống, huyệt thịt chặt chẽ run rẩy lập tức hút chặt lấy cự vật khổng lồ thô dày của hắn.
"A... to quá..."
Mái tóc đen đang xõa trên gối càng khiến khuôn mặt nhỏ xinh của cô càng thêm quyến rũ, dưới thân va chạm suýt nữa khiến cô không chịu nổi.
Khi người đàn ông dũng mãnh thúc vào, cô dường như có vẻ thoải mái, mi đẹp giãn ra, nhưng đầu dươиɠ ѵậŧ lại cưỡng ép đâm sâu đến cùng cực, chọc thẳng vào cổ tử ©υиɠ khiến cô khẽ nhíu mày.
"A... cứng... sâu quá... âʍ ɦộ…a… thoải mái quá..."
Quý Phi ấn tay cô sang hai bên, dươиɠ ѵậŧ thô to ngày càng xưng to, nhưng huyệt thịt lại càng ngày càng khít chặt, mị thịt điên cuồng mấp máy mυ'ŧ vào. Hắn căng mặt, đút vào mỗi lúc càng một sâu, "Tiểu dâʍ đãиɠ, muốn sâu bao nhiêu nữa? Hả?"
Hắn thoáng rời khỏi chút, rồi nâng hông lên, thúc thật mạnh về phía trước, mặc kệ cô gái đang nằm phía dưới la hét dữ dội, hắn vẫn thúc hông thật mạnh vào miệng cổ tử ©υиɠ mà dây nghiến, cho đến khi cảm nhận được khe thịt mềm mại đang siết chặt rỉ ra dòng nước nhớp nháp dâʍ đãиɠ, mới ngang ngược đâm vào chỗ sâu nhất kia.
Qυყ đầυ cứng như đá lập tức xuyên thủng cổ tử ©υиɠ mềm xốp, lao thẳng vào tử ©υиɠ trơn trượt non mềm.
"A... a... Đi vào..."
Cô gái hai mắt thất thần, đột nhiên dựng thẳng eo, phút chốc trong tự chủ được mà ưỡn cao eo bụng, khóe miệng há to, bất giác chảy ra nước miếng.
Bên trong co rút dữ dội, qυყ đầυ bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới tắm liên tục, ngâm mình bên trong tử ©υиɠ, Quý Phi cảm thấy sướиɠ đến da đầu tê dại, hắn căng người ra sức đảo điên.
Hắn khản giọng hỏi: "Hửm... ai đi vào... hả?" Từng cú đâm mạnh mẽ đến mức gần như đẩy cô gái ra ngoài.
Cô gái run rẩy, mảnh mai vô lực mà khóc thút thít
"A... là chú Quý... chú Quý... đút vào tử ©υиɠ người ta..."
Một tiếng "Chú Quý" ngọt ngào, mềm mại đến mức khiến cho eo của Quý Phi tê rần, cùng với cảm giác sắp không chịu được nữa, hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, thúc mạnh về phía trước.
Quý Phi bỗng dưng mở to mắt, trên trán đã thấm ra chút mồ hôi mỏng. Hắn thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng bất thường. Quý Phi có chút bực bội, không thể tin được. Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, huống chi chỉ vừa mới gặp một lần, mà đã khiến hắn chẳng khác gì một thằng nhóc lông tóc chưa đủ...
Kéo chăn ra, nhìn những vũng lớn chất lỏng màu trắng sền sệt trong đũng quần, sắc mặt Quý Phi càng lại càng trở nên khó coi.
--------
Ngày hôm sau, khi Tiền Oánh vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy Tần Dịch Dịch ngồi ở mép giường, ôm chiếc hộp màu đen vẻ mặt khổ sở, ưu sầu.
Cô ta giả vờ như không biết gì, lại gần quan tâm hỏi: "Dịch Dịch, cậu sao vậy?"
Sắc mặt Tần Dịch Dịch có chút rối rắm, "Oánh Oánh, chiếc hộp của tớ... Cậu tối hôm qua ra ngoài sao? Tớ, tớ không có ý gì... Chỉ là, chỉ là..."
"Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Tần Dịch Dịch cúi đầu, vô cùng phiền muộn: "Tớ... Đồ vật trong hộp bị hỏng rồi."
Tiền Oánh lập tức hỏi: “Có phải là quà sinh nhật cho Tôn Trạch không?”
Tần Dịch Dịch có chút rối rắm, vội vàng thay đổi lời nói, dường như ý thức được mình đột nhiên lỡ lời: "Thật ra không phải...À, không, ý tớ là... cái này, cái này tớ đã chọn rất cẩn thận..."
Nói đến đây là đủ rồi.
Tiền Oánh ra vẻ khó xử, "Cái này... Tớ cũng... à, cũng có lẽ là người khác đã vô tình làm hỏng... " Vừa nói, cô ta vừa liếc mặt về giường của Mộng Kì Lệ, thở dài bất lực an ủi cô, "Bỏ đi Dịch Dịch, sắp đến giờ phải đi rồi, chúng ta đi trước đi, cho dù không có quà sinh nhật, chỉ cần cậu đến, Tôn Trạch cũng rất vui."
Tần Dịch Dịch đột nhiên hiểu ra chuyện gì, kinh ngạc mà ấm ức nhìn về phía Mộng Kì Lệ đang ngủ trên giường. Thấy cô muốn đi đến chất vấn, Tiền Oánh vội vàng cản cô lại.
“Bỏ đi, Dịch Dịch,”
Cô ta hạ giọng và ghé sát vào tai cô nói: “Cô ấy đã bá đạo thành thói, cậu đấu không lại với cô ấy đâu.”
Vẻ mặt Tần Dịch Dịch đau khổ buồn bực.
Tiền Oánh vui vẻ nói: "Cái này mua ở đâu thế? Sao chúng ta không mua một cái khác?"
Cô cắn môi và lắc đầu.
Đồ đã hỏng, Tần Dịch Dịch không còn cách nào khác đành đến dự "sinh nhật" của Tôn Trạch với hai bàn tay trắng, trong lòng có phần chán nản.