Chuyện Tình Nơi Khe Suối

Chương 14: ᒪàʍ Ŧìиɦ (H).

“Ừm~”

Dòng nhiệt nóng hổi trơn nhầy đổ xuống, giội ướt qυყ đầυ của anh, Trần Chiêu Hàn sung sướиɠ há miệng, suýt chút nữa không kiềm chế được, nhẫn nhịn vừa cực khổ vừa thoải mái, chân mày nhướng lên cao vặn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô đã hoàn toàn mềm nhũn, ôm lấy cổ anh tựa vào lòng anh, hoa huyệt ấm áp co rút tựa như sung huyết, vách thịt mềm mại giống hệt như cô, để mặc cho anh căng ra đợi anh cắm vào.

Trần Chiêu Hàn nương nhờ sự trơn ướt sau khi cao trào, anh bừng bừng khí thế đè xuống, chọc rách tấm màng ngăn cản kia chẳng mấy chốc đã vào hơn phân nửa.

Chưa từng có cảm giác giống như hiện tại, ấm áp khít chặt, sướиɠ đến mức xương cốt đều tê dại, tiếng gầm khàn đặc phát ra từ trong cổ họng của anh.

Khiến người ta nghe mà cổ họng nóng như lửa đốt.

L*иg ngực của anh rung động vang lên từng tiếng hữu lực, tần suất tê dại không chút ngăn trở truyền đến cơ thể của cô, Từ Tư Nhan chưa từng nghe thấy người đàn ông nào phát ra tiếng rêи ɾỉ gợi cảm mất kiểm soát như thế này, cô gắng gượng kìm tiếng kêu đau đớn ở bên miệng xuống, chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ mềm mại có cắn chặt răng cũng không nhịn được.

Hoa huyệt có một cảm giác đau trướng vì bị nong căng, cảm giác này vừa xa lạ vừa chân thật, chỉ khiến hai chân cô run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ tuôn chảy.

Cô thật đúng là làm từ nước.

Xương quai xanh của anh đỏ ửng, cắn chặt răng cảm nhận kɧoáı ©ảʍ xuyên thẳng vào đầu óc, nếu không phải anh có sức kiềm chế hơn người, sợ là vừa cắm vào đã bắn cho cô rồi.

Các nếp nhăn mềm mại ẩm ướt chi chít bao bọc lấy anh, co rút dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh lý, quấn quýt lấy anh giống như một cái miệng nhỏ, Trần Chiêu Hàn không nhịn được bắt đầu nhẹ nhàng cắm rút, chậm rãi, lúc sâu lúc cạn, vô cùng phí sức nhưng lại sướиɠ đến không thể tự kiểm soát.

Nam nữ làʍ t̠ìиɦ, chỉ cần bên nam đủ chu đáo đủ man, vậy thì kɧoáı ©ảʍ của cả hai bên gần như có thể cùng nhau cảm nhân.

Cô gái tựa sấp trên vai anh, lưng trần mảnh mai trắng nõn căng chặt, giống như đang nhẫn nhịn, lại giống như sướиɠ đến không nói nên lời. Anh nghiêng mặt ngậm cắn thùy tai nhỏ nhắn trong suốt của cô, “Đau không?”

Hơi thở dịu dàng chui vào trong lỗ tai cô, thiêu đốt trái tim nóng bỏng, “A Nhan, xoay mặt qua đây nào, hôn anh có được không?”

Từ Tư Nhan chậm rãi tỉnh táo, chống người dậy nhìn anh, khóe mắt dày đặc sương mù.

Cô nói: “Bên dưới thật trướng, nó cứng quá, nó sắp đâm vào bụng em.”

Đây là lần đầu tiên phía dưới của cô ngậm nuốt một thứ như thế này, vừa thô vừa cứng, trái tim cũng sắp bị nó đâm văng ra ngoài.

Vầng trán cô toát đầy mồ hôi, màu môi trắng bệch nhưng gương mặt vẫn dịu dàng ngoan ngoãn.

Trái tim của Trần Chiêu Hàn nhanh chóng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cảm giác hạnh phúc xen lẫn đau đớn, cánh tay hữu lực tự nhiên siết chặt quấn cô vào lòng, âm giọng ồm ồm cọ vào cằm cô.

“Vợ à…”

Từ Tư Nhan sợ nhất là kiểu đàn ông giống như anh đây, hở chút là tản ra phát sự nhu tình nồng đậm, khí thế ấy vốn không hề cường thế mà lại dịu dàng khiến toàn bộ cảnh sắc đất trời cũng ảm đạm, trái tim nhảy nhót từ đầu đến cuối không thể bình tĩnh lại.

Cô nhấc tay sờ lên lông mày ướt đẫm của anh, nụ hôn rơi xuống chóp mũi anh rồi rơi lên trên môi, vừa chạm lập tức nồng cháy.

Chỉ một lát, cuộc làʍ t̠ìиɦ phía dưới đã vào trạng thái, người đàn ông cúi người đặt cô xuống đất, lá cây ở dưới thân mềm mại mang theo chút ấm áp của ánh mặt trời, không đâm người, vừa hay thích hợp.

Cánh tay của cô gái vẫn luôn vòng trên vai anh, Trần Chiêu Hàn cúi thấp người cắи ʍút̼ môi lưỡi của cô, có thể nghe thấy tiếng nước bọt đan xen. Lòng bàn tay thô ráp đè trên bắp đùi cô, hai chân trắng tuyết dạng rộng ra vừa mềm mại vừa yếu ớt, đao thịt đỏ thẫm như sắt, cắm ở chính giữa, đam chọc liên tục.