Chuyện Tình Nơi Khe Suối

Chương 15: Trời tối rồi (H)

Gậy thịt cứng rắn nếm được mối ngon, vẫn đang không ngừng trở nên lớn hơn, cứng hơn, thân gậy đỏ thẫm thô to gân mạch bao quanh, gian nan cắm vào nơi sâu hơn giống như vừa được đánh máu gà.

Từ Tư Nhan không chống đỡ nổi, rời khỏi môi anh, nằm ngửa trên đất, thở dốc từng hơi từng hơi lớn, niềm vui sướиɠ vô cùng khắc cốt, ập đến hết lần này đến lần khác, khiến nhận thức của cô xáo trộn không ngừng, kéo dài vô tận, hai tay nắm lấy đống lá dưới thân, hoàn toàn không tìm thấy điểm dừng.

“Quá, quá nhanh….đừng nhanh thế mà...dừng một chút…có được không, em sắp chịu không nổi nữa...” Thân thể của cô trời sinh nhạy cảm, nằm dưới thân anh, lúc nào cũng có một loại ảo giác mình sắp cao trào tới chết.

Tầm mắt nóng bỏng của Trần Chiêu Hàn giống như một tấm lưới khóa chặt cô gái nhỏ thở không ra hơi ở dưới thân, đôi mắt đen láy trong veo sáng rực, trên mặt không còn nhìn thấy vẻ đau khổ nhẫn nại trước đó, toàn thân sung sướиɠ như muốn bùng cháy lên.

“A Nhan…không dừng được….em kẹp anh chặt quá, thật thoải mái…”

Anh chỉ hơi cúi đầu đã nhìn thấy dáng vẻ mê người của miệng huyệt non nớt đang cắn nuốt gậy thịt hết lần này đến lần khác, nơi đó của anh căng trướng sướиɠ đến muốn khóc, liên tục ra vào khiến thịt đỏ ở bên trong lẫn dâʍ ɖị©ɧ ồ ạt chảy ra, dính trên lông mao thô cứng của anh, vô cùng ướŧ áŧ quyến rũ, nhầy nhụa không thôi.

Sắc trời hoàn toàn tối mịt, Từ Tư Nhan vội vã vươn tay sờ người đàn ông, tay của anh cũng đúng lúc vươn đến nắm tay cô, mười ngón đan nhau, tình cảm không nói nên lời, thân thể và linh hồn sắp bị anh đâm đến tan rã.

Như thể đã chịu đựng nỗi đau khổ cực hạn, nhưng cũng không giống đau khổ, khóc không được, nói không ra.

Cô cảm thấy mình sắp bị anh nhấn chìm, có làm thế nào cũng không bơi ra khỏi mặt nước, thân thể giống như một chiếc lá, mặc cho anh đưa đẩy cô chìm nổi trong cơn sóng bất tận này.

Người đàn ông ôm chặt cô, hai tay bấu vào đống lá dưới thân, anh cúi người hôn lên cái cổ ngả về sau của cô, hơi thở gấp gáp, “A Nhan, chân quấn lên eo anh nào.”

Đôi chân mềm mại trắng mịn vừa quấn lên, anh lập tức ưỡn hông, ra sức đâm vào, cơ mông run rẩy, đâm hết cả cây vào.

“A...”

Kɧoáı ©ảʍ mất hồn của linh hồn và máu thịt hòa tan vào nhau lập tức dâng lên, nuốt chửng tất cả nhận thức của hai người. Nơi huyệt thịt giao nhau, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng âm thanh khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, cuộn trào mãnh liệt.

Xung quanh tối đen vươn tay không thấy rõ năm ngón, lông mi Từ Tư Nhan cong lại, giống như một bình kem sữa bị đổ ra, cô nằm ở đó co rút dồn dập, có lẽ cô đã bật khóc, Trần Chiêu Hàn nếm được vị mặn mặn trên gương mặt của cô.

“A Nhan…” Anh cúi người xuống, vòm ngực dán lên ngực cô, dịu dàng thắm thiết an ủi cô, “Ngoan, em đừng sợ, đợi lát nữa mặt trăng lên rồi anh sẽ dẫn em về nhà.”

Thú đó của anh vẫn còn ở trong cơ thể cô, không có chút nào mệt mỏi, giống như có ý thức mà chậm rãi cắm rút giày vò người khác.

L*иg ngực của người đàn ông đập loạn thình thịch, cơ bắp nóng bỏng như lửa, cô vươn tay dùng sức ôm chặt anh, đầu ngón tay chạm đến lưng anh, vô thức cào cấu.

Người đàn ông cười khẽ: “Thoải mái không?”

“Ừm.” Cô khàn giọng nói, “Chân mỏi quá.”

Trần Chiêu Hàn chính là thích dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như cô gái nhỏ này của cô, anh hôn lên mái tóc cô, ôm cô từ dưới đất lên người.

Vẫn là tư thế ngồi vắt ngang, chỉ có điều lần này anh ở nơi sâu nhất của cô, được cô ấm áp bao bọc lấy.

Toàn bộ mái tóc của cô gái tung xõa, mềm mại lộn xộn rũ trên bả vai, mặt chôn trong lòng anh, hai chân run lẩy bẩy, khàn giọng hừ hừ vài tiếng như thể kháng nghị bên dưới của anh đâm quá sâu.

Lưng người đàn ông tựa vào thân cây, tay trái đi xuống dưới, xoa nắn nơi hai người liên kết, muốn làm cho cô không còn đau mỏi như trước nữa. Tay phải dạo chơi trên tấm lưng trần của cô, xoa tới sờ lui, thậm chí còn trực tiếp luồn xuống nách cô chui qua, phủ lên bầu vυ' bên phải, xoa nắn mò mẫm.

Trên người anh rất cứng cũng rất nóng, ôm chặt lấy cô, khiến cô không cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Trái tim Từ Tư Nhan dần dần bị hòa tan, cô mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện nơi này đã biến thành màu bạc.

Mặt trăng mọc lên rồi.