Tô Hoài Quân không thiếu tiền, nhưng chưa chắc nhìn trúng cô.Ôn Nhụy tới cửa biệt thự rồi, bước chân lại do dự.
Đứng không biết bao lâu, phía sau truyền đến một giọng nữ mềm mại, "Chị là bạn của anh em?"
Thiếu nữ lớn lên thật xinh đẹp, mặt trái xoan, làn da trắng nõn, thanh thuần lại đáng yêu.
Trên người Tô Nguyệt như có một loại ánh sáng lóe mắt, làm người ta không nỡ nhìn thẳng, Ôn Nhụy nhìn toàn thân mình, chỉ cảm thấy Tô Nguyệt và mình đối lập rất lớn. Cô tự ti không dám đối diện với thiếu nữ, quả nhiên là người của hai thế giới.
Ôn Nhụy lắc đầu, "Tôi không phải."
"Vậy chị đến đây tìm ai? Ở đây có rất ít người sống."
"Vân thiếu có ở đây không?" Ôn Nhụy châm chước nói, "Chuyện là, cô đừng hiểu lầm, không phải chuyện gì quan trọng..."
Cô không biết nên miêu tả thế nào mới thỏa đáng.
Tô Nguyệt hồn nhiên không biết cô đang cân nhắc, nghiêng đầu cảm khái: "Em biết là trực giác của em không sai mà, chị gái xinh đẹp nhất định là nợ đào hoa của anh em. Nhưng mà đây là lần đầu tiên có cô gái tới tìm anh em ở biệt thự này, chị lớn lên thật xinh đẹp."
Xinh đẹp?
Trong nháy mắt, Ôn Nhụy cho rằng cô đang nói móc mình.
Vào cửa, Tô Nguyệt chú ý tới quần áo trên người cô đã bị mưa xối ướt.
"Nha, vừa rồi bên ngoài mưa hả? Quần áo trên người chị ướt hết rồi, đi tắm nước nóng trước đi, rồi hẳn thay quần áo." Tô Nguyệt còn cẩn thận ôn nhu hơn cô tưởng, "Em đi nói lại với người hầu báo với anh em chị đến đây."
Ôn Nhụy cuống quít giữ chặt tay cô, "Đừng."
Cô tùy tiện xông vào như vậy, không biết phải mở miệng với Tô Hoài Quân thế nào.
Tô Nguyệt như đã hiểu ra gì đó, gật đầu, "A, em hiểu rồi, chị muốn tạo bất ngờ cho anh em đúng không?!"
Ôn Nhụy á khẩu không trả lời được, cô nắm chặt tay, tuy rằng đây là một hiểu lầm, nhưng không mở miệng phản bác.
"Được rồi, em phải đến công ty, chúc chị may mắn nha." Thiếu nữ cười ý vị thâm trường(*).
(*)Ý vị thâm trường: Ý vị sâu xa.
Ôn Nhụy nhìn bóng dáng cô rời đi, trái tim bắt đầu đập nhanh.
Cô ở lại đây, là đúng hay sai?
Người hầu ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, "Ôn tiểu thư, mời bên này, nước ấm và quần áo đều đã chuẩn bị xong."
"Cảm ơn." Ôn Nhụy câu nệ đi vào phòng lớn, ở gần là phòng tắm, còn muốn lớn hơn nhà cô. Cô không hưởng thụ nổi, xoa một lát rồi ra bồn tắm, lau khô người, khi thay quần áo lại phát hiện một việc xấu hổ...
Cô kêu người hầu, "Chuyện là, còn quần áo khác không? Quần áo này ngực quá chật..."
Biệt thự không còn quần áo nữ khác, cân nhắc một hồi, người hầu đành phải tìm một bộ váy trước kia Tô Nguyệt từng mặc đưa cho cô.
Trước khi Tô Nguyệt ra cửa, dì giúp việc vẻ mặt lo lắng nhìn cô, "Tiểu thư, cô cho người vào nhà mà không có sự đồng ý của thiếu gia, còn để người ở lại một mình, lỡ như thiếu gia tức giận thì sao?"
"Tôi chỉ muốn tốt cho anh, tôi nghĩ hẳn là anh ấy không tức giận lắm đâu." Tô Nguyệt không ngu ngốc, cô có thể nhìn thấy quan hệ mập mờ giữa Ôn Nhụy và anh cô, cho nên cô quyết định tác hợp, nhưng mà suy nghĩ, lại dặn dò, "Nếu có chuyện gì, dì phải gọi cho tôi biết, tôi về ngay."
Dì đành phải gật đầu, "Nhưng mà tiểu thư ra cửa, không nói một tiếng với thiếu gia?"
"Tôi là người lớn, không phải chuyện nào cũng cần hỏi ý kiến anh ấy." Tô Nguyệt thuận lợi ra biệt thự, cô lấy di động nhắn tin cho Tống Diên Kỳ.
"Tổng tài vừa về nước đã đến công ty, em không thể nghỉ phép tiếp nữa! Có cần mẫn không, tổng tài nhanh khen em đi!"
Lát sau, Tống Diên Kỳ trả lời tin nhắn.
Ừ, vẫn còn lưu manh.
-- Anh thấy là tiểu thư ký nhớ côn ŧᏂịŧ lớn của anh.