Đột nhiên Tô Nguyệt thấy hối hận vì chuồn êm ra cửa, làm sao bây giờ? "Tô Nguyệt đâu?"
Tô Hoài Quân xoa trán đau vì say rượu, trên người hắn còn mang theo mùi rượu dày nặng, nhìn qua một đêm chưa ngủ, có chút mệt mỏi, cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra cơ ngực kiện thạc bên trong.
"Tiểu thư... Hình như tiểu thư đã ra cửa..." Dì vừa nói xong, đã thấy sắc mặt Tô Hoài Quân trầm xuống.
"Tôi đã phân phó rồi, không có sự cho phép của tôi, thì không được để con bé ra ngoài?" Ánh mắt Tô Hoài Quân trầm xuống, "Con bé đi đâu?"
"Nói là về công ty đi làm, thiếu gia, chúng tôi thật sự không thể cản tiểu thư..."
Đương nhiên Tô Hoài Quân rõ ràng, tuy nhìn qua Tô Nguyệt có vẻ thiên chân vô tà, nhưng thật ra là trong lòng đầy ý xấu. Nếu tâm tư của cô không ở đây, mặc kệ là cách gì, cũng hết cách ép Tô Nguyệt ở đây.
Tống Diên Kỳ thật sự tốt như vậy sao?
Nếu không phải hắn đã điều tra, thật sự không biết còn một nhân vật như vậy.
Lúc này mới tiếp xúc có bao lâu, ngay cả lời nói của anh cũng không để trong lòng.
Dì thấy mặt Tô Hoài Quân âm trầm, cũng không mở miệng nói chuyện, trong nhất thời không khí trầm mặc, bà thử mở miệng dò hỏi, "Thiếu gia, cần phái người mời tiểu thư về không?"
Tô Hoài Quân nhăn mi, im lặng, lúc này mới phất tay nói, "Thôi."
"Cho người hầu chuẩn bị nước ấm, tôi muốn tắm gội."
Nói xong, Tô Hoài Quân sải bước xoay người đi.
Bà nhìn bóng dáng hắn, lúc này mới nhớ ra một chuyện, vội vàng đuổi theo, "Đúng rồi thiếu gia, còn có chuyện này. Ôn Nhụy tiểu thư tới, đang ở sảnh ngoài."
"Ôn Nhụy?"
"Cô ấy nói nhũ dang là Anna."
Tô Hoài Quân không mẫn cảm với tên những người không liên quan, nhưng khi nghe thấy tên này, bỗng nhiên trong đầu hiện ra gương mặt của một cô gái.
"Tại sao cho người vào?"
Trên mặt bà quẫn bách, "Là tiểu thư cho phép..."
"A, biết an bài lắm." Tô Hoài Quân cười lạnh một tiếng.
"Nếu thiếu gia không gặp, tôi đi nói để cô ấy đi."
"Không cần, kêu cô ta đến phòng ngủ chờ tôi."
Bà cảm thấy kinh ngạc, nhưng giấu đi rất nhanh. Trong lòng thiếu gia suy nghĩ gì, hoặc là muốn làm gì, đều không phải chuyện bà quản được, chỉ cần hoàn thành tốt chuyện thuộc bổn phận mình là được.
Nhưng Ôn Nhụy hoàn toàn không ngờ tới, Tô Hoài Quân sẽ an bài cô đến phòng ngủ, vừa vào cửa đã nhìn thấy cái giường lớn, trong lòng cô vẫn luôn bồn chồn.
Có ý gì đây? Chẳng lẽ Tô Hoài Quân biết ý đồ mình đến đây? Ôn Nhụy đứng trong phòng ngủ, nghe được tiếng nước trong phòng tắm, tim cô đập nhanh hơn, nhưng theo thời gian trôi dần, cô cắn môi dưới, không muốn tiếp tục uổng công chờ đợi.
Tới cũng tới rồi, cô đã sớm tính toán bất cứ giá nào, còn sợ cái gì chứ?
Ôn Nhụy hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn mang mặt nạ, nện bước vào phòng tắm. Mục đích cô tới đây vốn dĩ đã không đơn thuần, lúc này còn sợ hãi gì nữa?
Cô đẩy cửa ra, trên mặt tươi cười, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, nhưng Ôn Nhụy đã chú ý tới Tô Hoài Quân ngồi trong bồn tắm.
"Vân thiếu, đã lâu không gặp."
Tô Hoài Quân khẽ nâng cằm kiêu căng, "Lá gan đủ lớn, thật sự dám vào."
Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng ẩn chứa uy nghiêm, làm người ta không dám cự tuyệt.
Khóe miệng Ôn Nhụy giơ lên, nụ cười mang theo vài phần mùi vị phong trần, "Chẳng lẽ Vân thiếu không hiếu kì, tại sao đột nhiên em có mặt ở đây?"
"Bởi vì..." Môi đẹp của Tô Hoài Quân khẽ mở, lời nói nói ra, lại khiến nụ cười của Ôn Nhụy cứng đờ.
"Cô tiện."
Ôn Nhụy chậm rãi thu hồi nụ cười cứng đờ, cô rũ lông mi, rốt cuộc vẫn nói thật, "Vân thiếu, ngài là người sáng suốt, em biết lần này đột nhiên đến thăm, là em quá mạo muội. Chỉ là gần đây em cần dùng gấp..."
"Cho nên tôi nhất định phải cho cô tiền?"
"Tiền, em không lấy không. Chỉ cần Vân thiếu nguyện ý giúp em, anh..." Giọng nói của cô gian nan, "Ngài muốn ngủ thế nào cũng được..."
Đã từng chỉ hầu rượu không hầu ngủ, tới bây giờ như trở thành trò cười.
Tô Hoài Quân đánh giá Ôn Nhụy, ánh mắt hắn sắc bén, tuy rằng trên người Ôn Nhụy còn mặc quần áo, nhưng cô lại cảm giác dưới ánh mắt của Tô Hoài Quân, cô đã sớm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Nói ra những lời này, đã là tất cả dũng khí của Ôn Nhụy, trầm mặc một hồi, Ôn Nhụy không nghe Tô Hoài Quân trả lời, cô cảm thấy thẹn, từ khi nào, cô đã trở thành loại người mình ghét nhất.
"Vậy làm sao cô biết tôi muốn ngủ với cô?"
Ôn Nhụy cảm thấy mặt đau, như bị người ta tát một bạt tai, sắc mặt cô tái nhợt nở một nụ cười, muốn ra vẻ nhẹ nhàng: "Thử vận may..."
Nghĩ là sẽ không có hy vọng, Ôn Nhụy xoay người chuẩn bị đi, đã nghe thấy giọng nói thanh lãnh của hắn ta.
"A, tôi nói cho cô đi?" Tô Hoài Quân thả lỏng bả vai, nửa nằm trong bồn tắm, hắn nhìn lên trần nhà, ánh mắt hoảng hốt trong chốc lát, "Cởϊ qυầи áo."
Hắn cắn răng nói, "Bây giờ tôi rất muốn thao nữ nhân."