Côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ chôn sâu trong tiểu huyệt ướŧ áŧ của Tô Nguyệt, mỗi lần vào đều rút ra, sau đó lại cắm vào.
Tô Nguyệt chỉ có thể giống như một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, bị hắn cắm, vừa cao trào một lần, cả người Tô Nguyệt đã kiệt sức.
Tống Diên Kỳ nằm xuống, để Tô Nguyệt ngồi bên hông, Tô Nguyệt rên một tiếng, hai tay chống trên ngực hắn, để cô ngồi trên, cô thật sự không thể động, miễn cưỡng vặn vẹo mông hai vòng, đã thở hổn hển, “Tổng tài, em không có sức...”
“Anh biết.” Tống Diên Kỳ cho Tô Nguyệt nằm sấp xuống, đầu tựa vào vai hắn, nói bên tai cô, “Tách rộng hai chân ra, còn việc vận động cứ để đàn ông làm.”
Tô Nguyệt hiện tại giống như một vũng nước, chỉ có thể để Tống Diên Kỳ tuỳ ý đùa bỡn, cô hôn cổ tổng tài, cắn một cái, cô thật sự rất mệt, nếu tiếp tục bị tổng tài thao, cô thật sự không chịu nổi, cô nói, "Tổng tài, anh bắn nhanh lên được không?"
“Lại muốn lười biếng?” Tống Diên Kỳ đè mông cô lại, “Tiểu thư ký, trong từ điển của anh không có ba từ bắn nhanh lên."
“Ân a, căng quá…”
Tống Diên Kỳ dùng côn ŧᏂịŧ hung hăng động, Tô Nguyệt nức nở ra tiếng, tổng tài đúng là người xấu.
Không biết thao bao lâu, Tống Diên Kỳ mới đâm côn ŧᏂịŧ vào hoa huyệt, kêu rên run rẩy, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào đường đi bên trong.
Huyệt động bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm nóng, liên tục co rút, Tô Nguyệt vặn vẹo mông muốn đẩy nó ra ngoài, nhưng bị Tống Diên Kỳ đè lại mông vểnh, côn ŧᏂịŧ đi vào sâu hơn, lúc bắn tinh cũng không quên thọc vào rút ra tiểu huyệt, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai lần liên tục, Tô Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi, hô hấp rối loạn mà đạt tới cao trào.
Tô Nguyệt nằm trong khách sạn suốt một ngày, tinh thần cô mới có thể khôi phục một chút. Buổi tối hôm sau còn có một buổi tiệc quan trọng cần phải tham gia, gần chạng vạng, sau khi Tô Nguyệt thay lễ phục dạ hội, nổi giận đùng đùng chạy tới trước mặt tổng tài, “Tổng tài, anh xem kiệt tác của anh!”
Tống Diên Kỳ vừa mặc áo vest, vừa ngước mắt nhìn cô.
Tô Nguyệt cởϊ áσ khoác ngoài, lộ ra bên trong chiếc váy cúp ngực rực rỡ, điểm thêm những ngôi sao nhỏ lấp lánh, khiến mỗi bước đi của cô càng thêm duyên dáng. Làn da trắng nõn chằng chịt vết hôn xanh tím, tất cả đều là dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua. Lễ phục hoàn toàn không che được, Tô Nguyệt đành phải khoác thêm áo khoác lông cừu trắng bên ngoài.
Tống Diên Kỳ ôm eo cô, choàng cô vào lòng, hắn cúi xuống hôn, đến cổ Tô Nguyệt, há miệng ngậm, là nơi có dấu hôn rõ ràng.
Ba một tiếng, vô cùng rõ ràng.
Hắn vừa lòng nhìn kiệt tác của bản thân, “Đánh dấu chủ quyền, người khác nhìn biết ngay em là của anh."