Nghĩ đến việc thật sự ngồi trên bàn khách sạn làm loại chuyện này, Tô Nguyệt đã cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhưng bây giờ đã bị côn ŧᏂịŧ của tổng tài cướp đi hết sự chú ý, cô không còn thời gian rảnh rỗi suy nghĩ đến chuyện khác. “Đừng cắn môi, thoải mái thì phải kêu ra tiếng, biết không?” Tống Diên Kỳ vươn ngón tay cạy môi Tô Nguyệt, làm cô không thể tiếp tục cắn chặt môi dưới, ngón tay thon dài cũng nhân cơ hội đi vào trong khoang miệng quấy loạn một phen.
Tô Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó ngậm ngón tay Tống Diên Kỳ, đầu lưỡi ấm áp của cô xẹt qua tay hắn, ẩm ướt và ấm áp, còn học theo động tác liếʍ mυ'ŧ đầu nhũ vừa rồi của hắn, đầu lưỡi xoay tròn quanh ngón tay, ăn ngon lành, giống như đó là côn ŧᏂịŧ thô dài.
“Bảo bối, cúi xuống nhìn xem.”
Tô Nguyệt buông miệng, theo lời hắn nhìn xuống, áo sơmi còn mặc trên người, nhưng đã mở ra hết, cặρ √υ' trắng nõn mềm mại đong đưa theo từng nhịp va chạm của tổng tài, mà bàn tay Tống Diên Kỳ ấn lên đùi cô, tách rộng ra hai bên, lộ ra tiểu huyệt phấn nộn giữa hai chân, tư thế như vậy có thể khiến côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu hơn.
Không thể tin nổi.
“Nhìn xem, nơi này chính là tiểu tao bức của em. Thật chặt, cắm vào rất sướиɠ. Dù cắm tiểu thư ký bao nhiêu lần, tiểu huyệt vẫn chặt như cũ.”
Tô Nguyệt hai tay vô lực, đành phải tựa vào l*иg ngực cường tráng của tổng tài, cô không thích nghe loại lời nói này nhất, nhưng tổng tài luôn thích trêu đùa cô.
Môi âʍ ɦộ nuốt chặt dươиɠ ѵậŧ to lớn của Tống Diên Kỳ, hắn cố thả chậm động tác, nếu như vậy, Tô Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng côn ŧᏂịŧ vào từng tấc một.Hình ảnh như vậy, kết hợp cùng với giọng nói trầm thấp đầy từ tính của tổng tài, Tô Nguyệt cảm giác cả người mình sắp tan chảy.
Tống Diên Kỳ giải phóng một tay, trượt xuống hạt đậu nhỏ mê người mà đè lấy, “Nhìn xem, đây là tiểu âm hạch của em,hồng hào như vậy, muốn anh sờ nó có phải không?”
Tô Nguyệt nhớ tới lần trước bị đè ép, toàn thân đều tê dại, giữ tay hắn lại, “Không được, nơi đó không thể… Ưm a…”
Cô ngăn cản quá chậm, Tống Diên Kỳ nhẹ nhàng vân vê âm hạch mẫn cảm của Tô Nguyệt, mà tốc độ chọc rút của côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt không giảm chút nào, hắn đâm vào tiểu huyệt ngày càng sâu, Tô Nguyệt chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể cô như sắp chết.
“Ân a…” Tô Nguyệt không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhanh chóng cao trào, vách huyệt co rút, sau đó trào ra dâʍ ŧᏂủy̠, xối ướt qυყ đầυ, vô cùng nóng bỏng.
Ngay cả Tống Diên Kỳ cũng không nhịn được rên ra tiếng, nhưng côn ŧᏂịŧ của hắn vẫn cứng rắn như thiếc. Hắn đơ khoảng hai giây, tiếp tục bắt đầu thọc vào rút ra.
Tô Nguyệt cảm giác bản thân không còn sức để kêu to, hai chân theo lực va chạm của hắn mà đung đưa giữa không trung, thấy cô mệt mỏi, Tống Diên Kỳ nâng mông, bế cô lên giường.