Trộm Hoan

Chương 17: Tiểu bức bị thao vừa hồng vừa sưng

Tô Nguyệt sửng sốt, nhưng cô không nghĩ ra, tối hôm qua cô có nói muốn tổng tài thao cô cả đời sao...Cô...

Cô hết đường chối cãi!

"Vẫn là cái miệng nhỏ ở dưới của em thành thật."

Côn ŧᏂịŧ lại cắm vào lần nữa, tổng tài thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng, Tô Nguyệt bị đâm chóng mặt nhức đầu, hoàn toàn không có phản ứng.

Xong rồi, sau khi ngủ với tổng tài, bị tổng tài ăn vạ.

Bắn một lần nữa, tiểu huyệt Tô Nguyệt bị thao vừa hồng vừa sưng, lúc này Tống Diên Kỳ mới buông tha cô, hắn rút khăn giấy, bẻ đùi Tô Nguyệt, tỉ mỉ chà lau sạch sẽ thể dịch trào ra.

Động tác mềm nhẹ, Tô Nguyệt không thấy đau, ngược lại bởi vì tiểu huyệt được vuốt ve, khẩn trương rụt lại, chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.

Mặt Tô Nguyệt đỏ lên, cô không muốn cho Tống Diên Kỳ biết, làm cô có vẻ giống như dục cự còn nghênh...

Cô thở phì phò kẹp chặt chân, lấy khăn giấy bên cạnh, "Em tự lau được!"

"Đói bụng không?"

Tô Nguyệt lắc đầu, thấy đôi tay khớp xương rõ ràng của Tống Diên Kỳ ấn lên côn ŧᏂịŧ, chà lau sạch sẽ thể dịch của hai người, dù tìиɧ ɖu͙© đã rút đi, côn ŧᏂịŧ vẫn giữ kích cỡ như cũ.

Kỳ lạ, rõ ràng là động tác hạ lưu, hắn làm ra cao quý ưu nhã như thế, cô lẩm bẩm một tiếng, kéo chăn bọc kín người mình.

Tô Nguyệt nhắm mắt lại ngủ, nằm trên giường ngủ một ngày, cuối cùng là bị đói khát đánh thức, rời giường ăn cơm.

Cô nhìn trên bàn thấy có tờ giấy Tống Diên Kỳ để lại.

-- Cho phép em nghỉ một ngày.

Tô Nguyệt hung tợn nắm chặt, chỗ đó đau quá, chỉ nghỉ một ngày thì sao mà đủ! Tổng tài là tên hỗn đản!

Vô cùng tà ác!

Sáng sớm, Tô Nguyệt cầm thư từ chức đến công ty, cô không làm, cô muốn cuốn gói!

Thịch thịch thịch --

Tô Nguyệt gõ cửa, nghe thấy trong văn phòng truyền ra tiếng nói đạm mạc như thường của tổng tài.

"Vào đi."

Tô Nguyệt hít sâu một hơi, dẫm lên giày cao gót hấp tấp đi vào, cô vừa thấy tổng tài, nói thẳng, "Tổng tài, em tới đưa thư từ chức."

Tống Diên Kỳ ngước mắt liếc cô, ánh mắt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì, "Lại đây."

Tô Nguyệt bị khí tràng quanh thân hắn làm kinh sợ, vâng vâng dạ dạ, mới vừa buông thư từ chức, nghe Tống Diên Kỳ hỏi, "Chỗ đó còn đau không?"

"Không... Không đau." Tô Nguyệt xoay người muốn ra văn phòng, bị tổng tài đè lại mông vểnh.

Giọng nói không có phập phồng, tựa hồ chỉ là dò hỏi bình thường, "Cho anh xem."

Tô Nguyệt kẹp chặt hai chân, kháng cự, "Không cần..."

Tống Diên Kỳ xoay người cô lại, nhéo nhẹ cằm cô, "Nếu đêm đó anh quá thô lỗ, làm em bị thương, anh sẽ rất áy náy. Cho nên, cần phải kiểm tra đàng hoàng. Hiểu không?"

Nói rồi, tay hắn kéo khóa váy bao mông xuống.