Trộm Hoan

Chương 2: Tự an ủi trong văn phòng

"Móc một bên vυ' ra, dùng đầu ngón tay xoa nắn đầṳ ѵú, Điềm Điềm, em nhắm mắt lại, tưởng tượng đây là tay của anh, lòng bàn tay có hoa văn thô ráp, du tẩu trên đầṳ ѵú trắng nõn của em, nhẹ vê trên nụ hoa mẫn cảm nhất..."Tô Nguyệt làm theo lời hắn nói, khi nhắm mắt lại, cảm quan toàn thân đều tập trung trên đầṳ ѵú, tưởng tượng người nắm vυ' cô là Lục Mẫn Hà, dùng lực mạnh hơn, đè vυ' trắng nõn mềm mại thay đổi hình dạng.

Lát sau, Tô Nguyệt chỉ cảm thấy có dòng điện nhỏ bé truyền từ đầṳ ѵú đến toàn thân, ngay cả giữa hai chân cũng tràn ra nước ướŧ áŧ.

"Ngô... Lục Mẫn Hà... Dừng lại được không... Em cảm thấy phía dưới rất ngứa..." Tô Nguyệt nhận thấy thân thể khác thường, giờ phút này đã khóc nức nở.

Lục Mẫn Hà không cho, chỉ dỗ cô bên đầu kia điện thoại, "Điềm Điềm, đừng khẩn trương. Em làm theo lời anh nói, lát nữa sẽ thoải mái. Em vén váy lên, nói cho anh biết, hôm nay em mặc qυầи ɭóŧ màu gì..."

Tô Nguyệt đỏ mặt, cô cảm giác tim đập bang bang, nhưng Lục Mẫn Hà chưa nói dừng, cô không thể bỏ dở nửa chừng. Cô vén váy lên, nhìn lướt qua giữa hai chân, ngượng ngùng nói, "Là qυầи ɭóŧ con mèo màu hồng phấn..."

Không ai tưởng tượng được, Tô Nguyệt mặc quần áo công sở, qυầи ɭóŧ lại là con mèo màu hồng phấn, miệng hoa huyệt ướŧ áŧ, có chút lạnh, nhưng ngứa nhiều hơn.

Lục Mẫn Hà thở hổn hển, từ trong điện thoại có thể nghe thấy, bàn tay to rộng của hắn đang vuốt ve qυყ đầυ, mã mắt không ngừng trào ra thể dịch, nguyên thân côn ŧᏂịŧ nhìn qua sáng lấp lánh, bàn tay cọ xát côn ŧᏂịŧ, sinh ra một cảm giác diệu kỳ.

Lục Mẫn Hà tưởng tượng côn ŧᏂịŧ của hắn đang rong ruổi trong tiểu huyệt Tô Nguyệt, lớn thêm vài phần.

Hắn thở gấp, làm Tô Nguyệt vô ý kẹp chặt hai chân.

"Điềm Điềm ngoan, em nghe anh nói, vươn một ngón tay ra, xoa chỗ cái mũi con mèo, sau đó lột qυầи ɭóŧ ra, đẩy ra hai cánh môi âʍ ɦộ phấn nộn, chọc vào tiểu huyệt em..."

Tô Nguyệt vừa nghe đã ủy khuất, "Lục Mẫn Hà, em không muốn, chọc tay vào... Lần đầu tiên sẽ mất đó..."

"Không có, em chọc nhẹ thôi, thọc vào rút ra ở huyệt khẩu, tưởng tượng là qυყ đầυ của anh, đang đâm tiểu nộn huyệt của em, anh không vào, chỉ cọ bên ngoài. Ha? Được không?" Giọng nói của hắn trở nên ám ách.

Tô Nguyệt chỉ cảm thấy cả người khô nóng, nơi nào còn đủ lý trí để cự tuyệt yêu cầu của Lục Mẫn Hà, cô cởϊ qυầи lót, hai chân giơ lên tay vịn trên ghế, một tay cầm di động, một tay thăm dò nơi thần bí chưa từng được khai thác.

"Ngô..."

Chỉ là chạm nhẹ, cả người Tô Nguyệt đã phát run, thiếu chút nữa rớt di động, tiểu huyệt đã sớm lầy lội bất kham, vô cùng mẫn cảm, Lục Mẫn Hà dạy cô xoa tiểu đậu đậu, vừa vươn ngón tay chọc huyệt khẩu.

"A, thoải mái quá... Ngô... Lục Mẫn Hà... Ở đó rất ngứa, chọc thế nào cũng không đủ... A, nếu bây giờ có côn ŧᏂịŧ lớn của anh thao em thì được rồi..."

---------------------------

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~