Trong phòng bệnh im lặng đến dọa người, hai người được sắp sếp trong cùng một phòng bệnh nặng, Vưu Lan Thanh và Khuyết Hán Nghĩa ngồi bên cạnh, hai ông bà nét mặt già nua buồn bã và khó hiểu.
"Tịch Tịch muốn hại Ngưng Ngưng, sao lại có thể chứ? tuy hai đứa hay cãi nhau, nhưng tình cảm rất tốt."
Vưu Lan Thanh cũng không tin được chuyện này, hai đứa con gái cách tuổi nhau không bao nhiêu, đều một tay do bà nuôi lớn, mặc dù đôi lúc chọc ghẹo em gái mình, nhưng hai người đối với Tử Tịch không hề tệ bạc, Tử Tịch có bị khi dễ thì cũng nhường nhịn em gái, mỗi lần về đều mang đồ tốt cho em gái mình."
"Chờ hai đứa tỉnh lại rồi hỏi cho rõ, không biết mấy ngày nay nó đi đâu, lại thành bộ dạng như thế này."
Khuyết Hán Nghĩa coi như là bình tĩnh, nhìn Khuyết Tử Tịch nói.
Không biết năm nay làm sao vậy, sống nhiều năm rồi chỉ mỗi năm nay là không thuận, mấy đứa nhỏ trong nhà có chuyện, công ty bên kia cũng vậy, phiền phức trong ngoài nhà không ngừng kéo đến.
"Có cần gọi điện cho lão đại và lão nhị, hỏi bọn họ xem có biết chuyện gì không?"
Vưu Lan Thanh nắm tay chồng đề nghị.
Khuyết Hán Nghĩa lắc đầu, trong lòng nặng nề.
Theo như ông biết, gần đây lão đại và lão nhị có mẫu thuẫn, công việc không có chút nào hòa hợp.
Trước kia ông nghĩ nhiều con thì nhiều phúc, nhưng hiện tại con cái mâu thuẫn nên muốn thế cũng khó.
Vưu Lan Thanh không nói gì im lặng ngồi bên giường thở dài.
Hai người canh hơn nửa đêm, cũng phải ngủ trên giường phụ.
Vưu Lan Thanh ngủ hiu hiu, trong lòng vẫn lo lắng chuyện này, hơn 6h liền mở mắt, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, quay lại đã thấy Khuyết Tử Tịch mở mắt.
Khuyết Tử Tịch không nói gì, chỉ nghiêng đầu mở to mắt nhìn trời u ám bên ngoài, khi thấy Vưu Lan Thanh tròng mắt chuyển động, kêu một tiếng 'mẹ'.
Âm thanh nhỏ xíu, như chỉ bật ra bằng hơi.
Khuyết Tử Tịch kêu xong, nước mắt rơi xuống.
Vưu Lan Thanh đau lòng nhưng cũng nghi ngờ, không dám nghĩ nhiều vội gọi chồng dậy.
"Tối qua xảy ra chuyện gì, sao lại kêu Ngưng Ngưng đến chỗ hoang vu như vậy, Ngưng Ngưng bị ngất xỉu, hiện tại vẫn chưa tỉnh, vệ sĩ nói con đốt nhang làm một số việc kỳ quái, sao lại làm như vậy?"
Khuyết Hán Nghĩa trầm giọng hỏi, ông muốn biết nguyên nhân.
Khuyết Tử Tịch mở to mắt, nhìn cha mẹ, trong lòng đầy chua xót.
"Ba, mẹ, Ngưng Ngưng em ấy không về được, em ấy không về được nữa rồi!"
Khuyết Tử Tịch không dám nói thẳng với cha mẹ, dù sao cha mẹ tuổi đã cao, không chịu nổi đả kích, nhưng lúc này thấy mặt cha mẹ, nàng nhịn không được.
Nằm đó không phải con ruột của cha mẹ, sao có thể thay thế người đang còn mà sống được, không phải chính là không phải.
"Đừng nói nhảm nữa, sao lại không về được, Ngưng Ngưng vẫn còn khỏe nằm ở đó mà!"
Vưu Lan Thanh nắm tay chồng, theo bản năng quát lớn.
"Nhưng không phải là em ấy, Ngưng Ngưng bị người ta hại, chìm dưới sông, oán niệm không tan được, nên biến thành như bây giờ....."
Khuyết Tử Tịch khóc không thành tiếng, nàng không dám nhìn sang Khuyết Dĩ Ngưng, chỉ như vậy mà nói.
Nhân quả, có nhân thì có quả, Ngưng Ngưng bị hại là nhân, linh hồn khác tiến vào là quả, nếu lúc đầu Ngưng Ngưng không bị hại chết, thì tất cả sẽ không trở nên như bây giờ.
Vưu Lan Thanh định ngăn cản không cho nàng nói lung tung, nhưng bị Khuyết Hán Nghĩa cản lại.
"Nói tiếp đi."
Sắc mặt Khuyết Hán Nghĩa ngưng trọng, nắm chặt tay vợ mình.
Con gái nhỏ thay đổi, hai vợ chồng gần gũi nhất sao không phát hiện ra, nhưng bọn họ chỉ nghĩ là Khuyết Dĩ Ngưng đã trưởng thành, không còn như trước thích làm nũng, cho nên có chút xa lạ với họ, nhưng vẫn không hề nghĩ đến chuyện hoang đường kia.
Bọn họ thà tin rằng Khuyết Dĩ Ngưng chỉ bị bệnh, vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tinh thần không ổn định, còn hơn là qua miệng Khuyết Tử Tịch nói.
Thần thần quỷ quỷ, huyền huyễn mờ mịt, chuyện này nghe rất hoang đường, nếu đổi thành người lạ, Khuyết Hán Nghĩa chắc chắn không tin, nhưng lại là từ miệng tam nữ nhi nói ra.
Khuyết Tử Tịch đem mọi chuyện mình biết nói ra hết, âm thanh tự thuật rất bình tĩnh.
Vưu Lan Thanh chỉ thấy trời đất xoay chuyển, suýt chút thì ngất, bà nhìn Khuyết Dĩ Ngưng còn nằm bên kia, cũng khó tin những lời này, chỉ cảm thấy như đang nói chuyện đêm khuya.
Khuyết Hán Nghĩa trải qua chuyện này nhiều, nhìn có vẻ lãnh tĩnh hơn, nhưng trong lòng cũng đã rối bời.
Ông không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn phải tin.
Trước kia Ngưng Ngưng thích làm nũng với ông, cho dù lớn thế nào thì vẫn thích nhào vào lòng ôm ông, nhưng mà gần đây, con gái khiến ông cảm giác xa lạ nhiều hơn, đến cả nói chuyện với ông cũng có chút e thẹn xấu hổ kỳ quái.
Khuyết Tử Tịch nhìn nữ nhân vẫn còn hôn mê, Khuyết Hán Nghĩa và Vưu Lan Thanh cũng nhìn theo.
"Nếu con nói là thật, vậy cô ấy...."
Vưu Lan Thanh nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng rối bời.
"Cô ấy nói, cô ấy cũng không biết làm sao cô ấy đến đây được, con nghĩ, chắc là Ngưng Ngưng đưa cô ấy đến, đại sư nói dùng cách đó có thể thấy được nhân quả, con không biết cô ấy có thể nhìn thấy được không? chỉ biết chờ cô ấy tỉnh lại thì mới rõ thôi."
Ba người trong phòng bệnh nhất thời im lặng, hồi lâu Khuyết Hán Nghĩa mới nói.
"Là ai?"
Đau lòng và tức giận khiến cho ông lão hòa ái nhìn càng thêm già yếu, Khuyết Hán Nghĩa sinh con gái muộn, hơn 40 mới có được 1 đứa ái nữ, hiện tại đã 60 rồi, còn phải ôm nỗi đau hoang đường mất ái nữ.
2 tháng trước xảy ra tai nạn xe đủ khiến ông tức giận rồi, chỉ là trước đó nghĩ con gái không sao là được, nhưng hiện tại biết được linh hồn con gái đã mất, ông cho dù có nát bộ xương già này cũng phải tra cho ra.
"Cô ấy nói là Khuyết Lâm Dương..."
Lúc Khuyết Tử Tịch nói ra tên của Khuyết Lâm Dương còn nghiến răng nghiến lợi, nàng đem mọi chuyện Khuyết Dĩ Ngưng nói kể lại, bao gồm cả bạn bè nàng cũng bị Khuyết Lâm Dương chạm qua, dùng để theo dõi nàng.
"Nguyên nhân bên trong cô ấy không nói với con, nhưng cô ấy nói cô ấy có chứng cứ, nói là sẽ giải thích với ba mẹ, còn lo lắng hai người chịu không nổi..... kỳ thực cô ấy rất tốt, hơn nữa cũng rất giỏi."
Khuyết Tử Tịch nói vậy, nét mặt cười khổ.
Linh hồn ở trong thân thể em gái nàng, mạnh mẽ lại tự tin, so với em gái nàng thì khác hoàn toàn, nàng vốn không nên oán trách người này, nàng chỉ không cam lòng khi người thân đột nhiên cứ vậy là biến mất.
Dù cho Khuyết Dĩ Ngưng kia vốn không giỏi giang gì, dù nàng được cưng chiều đến kiêu căng ngạo mạn, dù nàng bình thường hay ghét nàng, nhưng đối với Khuyết Tử Tịch mà nói, đó cũng là cô em gái mà nàng thương, không thể bị lãng quên thay thế được, không thể bị mọi người quên mất được.
"Sao có thể...."
Vưu Lan Thanh gần như thất thanh, ngay tại chỗ chịu đến ba cú sốc bất tỉnh tại chỗ.
"Mẹ!"
Khuyết Tử Tịch mặc kệ bản thân, nhấn chuông gọi y tá.
Vưu Lan Thanh nằm ở phòng bệnh bên cạnh, Khuyết Hán Nghĩa đứng trước hai cửa phòng đỏ vành mắt.
Ông lau lau hai mắt, lúc Khuyết Tử Tịch đi ra lại cố gắng đứng thẳng lưng.
"Ba chưa từng nghĩ sẽ có lúc như hôm nay, cảm giác làm người thất bại."
Ông than thở, lưng cong xuống, tràn đầy mùi vị lam lũ già nua.
"Ba cứ nghĩ ba đang dọn đường sẵn cho Ngưng Ngưng, con bé từ nhỏ tính tình yếu đuối, đi học hay làm kinh doanh đều không có hứng thú, ba nghĩ sau này để lại cho con bé một khoản tiền, để nó muốn làm gì thì làm."
Khuyết Hán Nghĩa nói, nét mặt nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười dần biến mất vào những nếp nhăn trên mặt.
"Tử Tịch à, con nói xem là ba đã làm sai rồi sao? ba muốn tìm một người con rể nhưng lại không dám tin tưởng họ, lỡ như người ta lợi dụng Ngưng Ngưng lấy tiền thì sao, không bằng giao cho lão đại, để lão đại trông coi con bé lớn lên, đối với con bé cưng chiều hết mực, ở trước mặt ba thì hiếu thảo hòa nhã, ba thật không tin nổi hắn lại làm những chuyện đó, thật đúng là lòng người khó dò."
Khuyết Hán Nghĩa thở dài, nghĩ đến chuyện trong nội bộ công ty, cho dù không muốn hoài nghi, nhưng cũng đã phát hiện nhiều cái không ổn.
Khuyết Tử Tịch muốn nói thêm, Khuyết Hán Nghĩa lại lắc đầu, vào phòng bệnh vợ mình, đóng cửa lại.
Khuyết Tử Tịch biết ông cần im lặng để chấp nhận sự thật kia, đứng trước cửa do dự một hồi, trong lòng lạc lõng quay về phòng bệnh của mình, ngồi bên giường, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn hôn mê, trong lòng chờ đợi vẻ mặt kia xuất hiện.
Nàng nhìn một hồi, rồi lại nằm lên giường, mở to hai mắt trống rỗng, để bản thân mình cũng phải chấp nhận việc này.
*
Khuyết Dĩ Ngưng khôi phục ý thức, phát hiện mình đang ở trong một vùng tối vô tận.
Có một luồng khói trắng mơ hồ dẫn nàng đi về phía trước trong vùng tối đó, nàng bình tĩnh đi về phía trước.
Trước khi hôn mê nàng cũng có nghĩ nàng có nên xuất hiện ở đây hay là không? dù sao nơi xa lạ siêu tự nhiên này nàng chưa từng tiếp xúc qua có thể sẽ gây nguy hiểm cho nàng, nhưng đã vậy rồi không bằng tiếp tục đi xem tiếp.
Khi làn khói biến mất, Khuyết Dĩ Ngưng bị hụt chân, ý thức khiến bụng dưới đau đớn.
Mọi thứ trước mắt từ tối đen thành sáng chói, từ mờ nhạt thành rõ ràng.
Từng mảnh nhỏ như hoa tuyết hiện lên trước mặt nàng, trong chớp mắt đó nàng cũng xem hết ký ức nửa cuộc đời của nguyên chủ.
Phần lớn là ở cùng với người nhà, hơn nữa tần suất Khuyết Lâm Dương xuất hiện rất cao.
Xem ra trong lòng nguyên chủ, Khuyết Lâm Dương thực sự là một người anh tốt, sự lừa bịp này đã bắt đầu từ khi còn nhỏ, từng bức trở thành sự tin tưởng không thể nghi ngờ của nàng.
Từng mảnh ký ức lóe lên dần chậm lại, nguyên chủ trong hình từng chút lớn lên, thi thể sưng phù đã có thể xác thực hình dạng, đúng là có 3 phần giống nàng.
Dần dần, những hình ảnh về một người xuất hiện càng lúc càng nhiều, đó chính là Phó Văn Tĩnh.
Đoạn ký ức này Khuyết Dĩ Ngưng muốn lướt qua cho nhanh, dù sao nàng cũng không muốn xem cái đoạn tình cảm si mê bi kịch này, nhưng nàng vẫn phải xem hết, cố gắng không để sót tin tức nào.
Những ký ức này cũng không có hoàn chỉnh, chỉ lặng lẽ tự thuật lại nửa đời người của một cô gái.
Những ký ức này đều mang tính chủ quan, Khuyết Dĩ Ngưng không thể lọc ra những thông tin cần thiết, sau khi nguyên chủ thích Phó Văn Tĩnh thì phần lớn nó lấp đầy ký ức của nàng, nàng không thấy được hình dáng những người khác.
Rất nhanh, liền thay đổi hình ảnh, trước mắt nguyên chủ là một nữ nhân đang tiến vào.
Khuyết Dĩ Ngưng lên tinh thần, rất hứng thú muốn xem Cố tiểu thư trong mắt nguyên chủ là thế nào.
Mặc dù có khuôn mặt giống nhau, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng biết rõ Cố Sơn Tuyết trong ký ức của nguyên chủ và Cố Sơn Tuyết mà nàng biết không phải là một người.
Cảm giác này thật thần kỳ, nhìn một cái liền phân biệt được xa lạ và quen thuộc, chỉ cần dùng tình yêu nồng cháy là đủ biết, cho dù đối phương có khuôn mặt giống hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhận ra cảm giác khác biệt này.
Thái độ nguyên chủ đối với Cố Sơn Tuyết là ghét bỏ, từ thị giác của nàng, quá khứ của nàng chỉ toàn là sự xa lánh của Phó Văn Tĩnh dành cho nàng, ghen tuông như cỏ dại mọc đầy lòng nàng, dường như bao lấy cả người nàng.
Nàng nhiều lần làm chuyện độc ác ngu xuẩn hại người, bị phát hiện sau đó nàng càng làm nghiêm trọng hơn, nhưng nàng không hề từ bỏ, chờ đến khi tình cảm méo mó này đã đi xa thành hận ý với Phó Văn Tĩnh, lần cuối cùng, nàng hợp tác với kẻ thù của Cố Sơn Tuyết, gần như hại chết Cố Sơn Tuyết.
Và sau đó, Phó Văn Tĩnh bắt đầu trả thù.
Sản nghiệp Khuyết gia liên tục xảy ra chyện, nữ nhân kiêu căng độc ác ngu xuẩn này rốt cuộc cũng biết hậu quả do mình làm.
Nhưng hối hận đã vô ích, nàng phải trả giá đắt cho hành động mình gây ra.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không đồng tình với nàng, dù sao đây cũng là do nàng gieo gió gặt bão thôi.
Nàng chỉ là người ngoài cuộc, tiếp tục đứng xem diễn biến.
Nguyên chủ cam nguyện đền tội, dự định cầu xin Phó Văn Tĩnh và Cố Sơn Tuyết, hy vọng tự mình gánh chịu tội lỗi, đừng ảnh hưởng đến người nhà của nàng, cũng chính lúc này, nàng bắt được một cuộc gọi.
Hồn phách Khuyết Dĩ Ngưng đứng đối diện với nguyên chủ nhìn mặt của nguyên chủ.
"Ngưng Ngưng, mau thu dọn đồ đạc ra nước ngoài đi, đi mau đi, đi càng xa càng tốt!"
Âm thanh Khuyết Tử Tịch bên kia điện thoại sốt ruột, ý thúc giục rất mạnh.
"Tỷ..... em không thể, những chuyện này đều do em làm, em làm liên lụy mọi người, em sẽ...."
"Không phải, em mau....."
Âm thanh Khuyết Tử Tịch dừng lại.
"Tỷ?"
"Tút tút tút...."
Di động truyền đến âm thanh chờ, như có điềm báo trước.
Hình ảnh trước mắt xoay chuyển, cái sân thượng Khuyết Dĩ Ngưng từng thấy xuất hiện.
Bức tranh còn chưa vẽ xong, cọ vẽ rơi dưới đất, màu đỏ vương vãi khắp nơi, thi thể nằm trên đất mở to mắt.
"Trượt chân ngã lầu? không thể nào, tuyệt đối không thể! tỷ của tôi là bị người ta hại chết!"
Xô đẩy, la hét ầm ĩ, khóc rống, phán quyết lạnh lùng, nàng mất hồn đi về phía trước, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
"Nhất định là hắn trả thù, nếu không phải ý của hắn, sao có thể kết án nhanh như vậy.... nhất định là...."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng chạy nhanh về phía trước, cũng biết trước cục diện tiếp theo sẽ xảy ra.
Cãi nhau, bị đánh ngất xỉu, bị mưu sát.
Nước sông lạnh lẽo có mùi tanh, ánh trăng trên mặt sông rung động theo gợn sóng.
Khuyết Dĩ Ngưng sắp xếp lại mọi ký ức trước đó, như vậy ký ức của thi thể này cũng đã hoàn chỉnh hiện ra.
Khuyết Dĩ Ngưng tưởng hình ảnh đã dừng tại đây, nhưng không ngờ vẫn chưa kết thúc.
Sợi dây cột thi thể chìm dưới sông lỏng ra, thi thể sưng phù nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mái tóc đen lay động, dưới ánh trăng lạnh lẽo đầy quỷ dị.
Nháy mắt, Khuyết Dĩ Ngưng thấy thi thể đó mở mắt ra, tựa như bộ phim kinh dị đáng sợ, thi thể bước lên bờ, thân hình chậm rãi gầy gò, khôi phục hình dáng lúc nàng còn sống. Nàng không cảm nhận được Khuyết Dĩ Ngưng đang đứng bên cạnh, đi về một chỗ.
Khuyết gia đã rối loạn, nàng đứng trong linh đường, Khuyết Dĩ Ngưng vẫn đứng bên cạnh nàng.
Khách nhân đến cúng viếng lắc đầu than thở nói: "không biết Khuyết gia tạo nghiệt gì? tam nữ nhi thì chết, tứ nữ nhi mất tích, nhị nữ nhi cĩng bị tại nạn vào bệnh viện hấp hối, Khuyết lão gia bị sốc tai biến không cứu được, phu nhân thì bệnh không dậy nổi, cái nhà này nháy mắt chỉ còn mỗi người con trai lớn, thật đáng thương a."
"Suỵt, nói nhỏ thôi, cái này còn không biết sao, là do tiểu nữ nhi nhà họ tạo nghiệt đó."
Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu, thấy mặt nàng chảy huyết lệ.
Nháy mắt nàng đột nhiên hiểu ra, nguyên chủ oán hận, căn bản không phải là nàng chết, mà là nàng hại cả nhà mình đều chết.
Như nội dung nàng đi tìm Phó Văn Tĩnh cãi nhau, nàng muốn chết vì tội lỗi của mình, nhưng hy vọng đừng trả thù lên người nhà của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được thở dài, than vì nguyên chủ chết rồi mà cũng không biết kẻ hại chết nàng và cả nhà là ai.
Việc này thật bi thương cũng thật buồn cười, nhưng nếu đặt mình trong đó, thì đúng thật khó mà nhìn thấu được.
Trước kia sau vụ cháy, nàng từng tin tưởng đám người muốn lột da lóc xương nàng tự xưng là người thân đó, tưởng bọn họ thật lòng bảo vệ mình, khi biết được sự thật, thì đúng là một sự mỉa mai không gì sánh được.
Linh đường trước mặt dần bị màu đỏ nước sông bao phủ, áp lực từ xung quanh kéo đến.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn hình ảnh màu đỏ máu này, thấy thời gian đã hết.
Nháy mắt nước sông trở thành mặt đất phẳng, cỏ hoang mọc thành bụi nước sông bốc mùi hôi thối.
'Nàng' đi lên bờ, toàn thân ướt nhẹp, tóc tối tung sau đầu, tựa như hồn ma ban ngày.
Đi qua nơi hoang vắng, xuyên qua dòng xe cộ, mặt trời bị mây xám che đi, chiếu xuống nhân gian cũng u ám.
'Nàng' chỉ là một hồn ma, không có gì ngăn cản được.
Nàng đi vào con hẻm, lòng bàn chân ướt nước cứ vậy xuyên qua.
'Nàng' trở về nhà mình, trên giường là nàng trước kia đang nằm, người kia im lặng, đã không còn hô hấp.
'Nàng nằm xuống, nhưng một lát sau 'nàng' lại ngồi dậy, phát ra âm thanh gào thét.
Oán khí nồng nặc khiến Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy từng làn khói đen mỏng manh, khói đen hòa cùng máu đỏ, nhấp nháy, không gian vặn vẹo.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy chính mình đang cười trong đám cháy, nàng đang ngồi trên ghế, giày cao gót ôm lấy đầu ngón chân.
Đây cũng là hình ảnh nàng từng thấy trong ký ức nguyên chủ, khi đó nàng tưởng là mình nằm mơ, thì ra đó cũng là ký ức của nguyên chủ.
Một luồng khói trắng lượn trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng, nàng nhìn lại chính mình, rồi lại nhìn 'nàng', túm được làn khói trắng.
Trời đất xoay chuyển, nháy mắt liền thanh thản.
Khuyết Dĩ Ngưng mở mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng.
Trong không khí có mùi thuốc sát trùng, nàng chờ một hồi mới phản ứng được đây là bệnh viện.
Nàng ngồi dậy, nhìn thấy vợ chồng Khuyết gia và Khuyết Tử Tịch đang ngồi trên sofa.
Cũng may, nàng không đến chỗ kỳ quái nào đó.
Trời bên ngoài đã tối, Khuyết Dĩ Ngưng theo thói quen nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã ngủ một ngày một đêm.
"Cô tỉnh rồi, cô nhớ được gì không, có thấy được gì không?"
Khuyết Tử Tịch thấy nàng tỉnh, vội vàng đi tới hỏi nàng.
Vưu Lan Thanh cũng vội đi tới, nhưng khi đến trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng thái độ liền do dự, biểu tình phức tạp nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn bộ dạng bọn họ, cũng hiểu được chắc bọn họ đã biết gì rồi.
Vậy cũng dễ nói chuyện, Khuyết Dĩ Ngưng im lặng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dù sao vẫn đỡ hơn tự nàng phải kể lại mọi chuyện, nàng cũng không giỏi mấy vấn đề này.
"Có, để tôi từ từ đã."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nàng vừa mở miệng, hoàn toàn khiến cho vợ chồng Khuyết gia hết hy vọng, Vưu Lan Thanh trào nước mắt, dựa vào chồng mới không ngã xuống.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy rấy rõ ràng, đến cả mình làm sao đến được cũng biết rõ.
Oán khí nguyên chủ rất nặng, linh hồn của nàng luôn ở dưới đáy sông không tiêu tan, nàng chắc đã dùng cách gì đó đề quay về, muốn quay lại lần nữa, nhưng không biết vì sao nàng không thể quay về nằm vào thân thể của mình được, cho nên nàng dùng cách nào đó, tìm được nàng, thay nàng sống tiếp.
Nhưng nàng không nói gì, đến cả đôi câu cũng không để lại, Khuyết Dĩ Ngưng lúc đến cái gì cũng không biết.
"Là ai hại con bé?"
Khuyết Hán Nghĩa nhìn chằm chằm Khuyết Dĩ Ngưng, chờ câu trả lời của nàng.
"Khuyết Lâm Dương."
Khuyết Dĩ Ngưng khẳng định.
Nàng đã nghe qua giọng nói kia rất rõ ràng, âm thanh tiếc rẻ chế giễu, chính xác là từ miệng của Khuyết Lâm Dương.
-- như một món đồ chơi cũ nát bị kẻ khác chán ghét ném vào bãi rác, rồi vẫn luôn xuất hiện trong bãi rác ấy. Dưới góc nhìn của những kẻ sống quá đỗi sung sướиɠ thì có lẽ bọn họ lại ngạc nhiên vì sao thím ta vẫn còn sống ở cõi trần này, rồi tới hiện tại xem ra sự tồn tại này đã bị thế sự vô thường quét đi sạch sẽ.
"Tôi đã tra ra được không ít chứng cứ, hắn làm rất nhiều việc các người không biết."
Khuyết Dĩ Ngưng lấy di động của mình ra, đem mọi tư liệu mình thu thập được cho người của Khuyết gia xem.
Trong phòng im lặng chỉ nghe mỗi âm thanh của nàng, ba người tựa như không có hô hấp, chen nhau bị lo lắng bao lấy.
Khuyết Dĩ Ngưng nói xong, lại nói đến chuyện mình nhìn thấy.
Bỏ đi việc đây chỉ là một quyển sách, giấu đi danh tính Cố Sơn Tuyết, chỉ nói đến người yêu của Phó Văn Tĩnh, kể lại rõ ràng mọi chuyện.
Không hề giấu giếm, kể cả sai lầm của nguyên chủ, nguyên chủ sám hối, nguyên chủ oán niệm, kết cục của bọn họ.
Đât đúng là tuần hoàn bế tắc, nếu nàng không bị nguyên chủ mang đến, vậy thì tương lai chính là quá khứ đó.
Người nhà Khuyết gia như mất hồn, hơn nửa ngày mới tỉnh táo được, phải chấp nhận sự thật này.
Vưu Lan Thanh khó thở, Khuyết Tử Tịch một bên rơi nước mắt an ủi bà, sợ bà thở không được mà đi.
Vưu Lan Thanh chỉ nói một câu trong miệng 'nghiệp chướng a', khóc không thành tiếng, kéo Khuyết Tử Tịch mà dựa vào.
Khuyết Hán Nghĩa cũng khóc, ông dùng khăn lau nước mắt.
"Ngưng Ngưng đúng như lời cô nói làm ra chuyện xấu xa này thì đáng bị phạt, nên nhận sai, muốn chúng tôi gánh trách nhiệm cho con bé chúng tôi cũng không oán hận câu nào, là chúng tôi dạy dỗ con bé không tốt, để nó trở thành như vậy, nhưng chúng tôi chưa từng bạc đãi tên súc sinh kia, một chút cũng chưa!"
Âm thanh Khuyết Hán Nghĩa như nghẹn máu, hai mắt trừng lớn.
"Đều tại tôi, nếu không phải tôi mắt mù đưa kẻ độc ác vào nhà, thì giờ cũng không thành như vậy."
Vưu Lan Thanh ân hận nói, Khuyết Lâm Dương là bà nhìn thấy, vì thương cảm nên đưa về nhà, đến cả tên của hắn cũng không đổi, chỉ thêm cho hắn cái họ, nhị nữ nhi được chồng đưa từ viện mồ côi về, khi mới về cũng chỉ bảy tám tuổi, cũng không có đổi tên, hy vọng bọn nhớ ơn cha mẹ sinh ra bọn họ, cũng nhớ ơn người nuôi nấng bọn họ.
Nhưng có lẽ do bà ảo tưởng hão huyền quá nhiều, không ngờ đến ai cũng độc ác xấu xa, cắn ngược chưa đủ còn muốn gϊếŧ chết bọn họ.
"Chú, dì....."
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng có chút do dự nói, lập tức bị Vưu Lan Thanh ngăn lại.
"Đừng, đừng gọi chúng ta như vậy, cứ gọi là ba mẹ đi," Vưu Lan Thanh khóc thút thít, nghe tiếng dì suýt chút chịu không nổi, "Con à, ta biết còn là đứa nhỏ ngoan, Ngưng Ngưng mang con đến đây, cũng là muốn con thay nó sống cho thật tốt, con lo lắng không dám nói là vì nghĩ cho nhà chúng ta, ta nhìn con cũng thấy nhớ nhung, đừng xa lạ như vậy...."
Vưu Lan Thanh khóc không thành tiếng, âm thanh đầy run rẩy.
Hiện tại bọn họ không thể nói phải đối đãi với Khuyết Dĩ Ngưng như con gái ruột, nhưng cũng không nỡ đối đãi như là người xa lạ.
"Được, ba, mẹ, hai người đừng quá đau lòng, giữ sức khỏe, đây là nguyên vọng lớn nhất của nàng, hy vọng hai người bình an khỏe mạnh."
Khuyết Dĩ Ngưng chân thành an ủi, nàng không ngại để Khuyết ba và Khuyết mẹ coi như nguyên chủ để tưởng nhớ, cho dù là nguyên nhân gì, nàng vì nguyên chủ mà có cuộc sống mới.
Cho dù một câu nguyên chủ cũng không nói với nàng, nhưng nàng biết, đây nhất định là tâm nguyện của nàng.
Nàng an ủi đôi vợ chồng già, nói kế hoạch của mình, để bọn họ tự lo cho chính mình, nàng đã sắp xếp xong xuôi, dựa vào kế hoạch của nàng làm theo là được, trước tiên không nên để lộ trước mặt Khuyết Lâm Dương.
Khuyết Hán Nghĩa và Vưu Lan Thanh gật đầu, không có phản đối gì.
Bọn họ đã không còn trẻ, hôm nay tinh thần hao tổn rất nhiều, đỡ nhau qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Khuyết Tử Tịch cũng đi theo.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn chân phải mình còn chưa đi được, thở dài một tiếng.
Trong chỗ yên tĩnh này, Khuyết Dĩ Ngưng chợt nhớ ra điều gì đó.
Lúc đầu nàng đến đây, Tiểu Lâm làm ở viện thẩm mỹ có nói với nàng nhìn thấy nàng ướt nhẹp đi vào hẻm nhỏ.... nhưng nàng lại không nhìn thấy, Tiểu Lâm sao lại có thể nhìn thấy linh hồn của nguyên chủ được?
Khuyết Dĩ Ngưng liền gọi điện hỏi, khi nghe xong thì lòng trầm xuống.
"Ngài hỏi Tiểu Lâm đó ạ? nói đến đúng là số khổ. Nàng mất cũng được nửa năm rồi, đi cứu người thì bị đuối nước chết, tuổi còn trẻ, đáng tiếc."
Hỏi xong đại khái, Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy.
Tiểu Lâm nói xong những lời này thì mấy sau liền qua đời, có thể do sắp chết, nên người sống mới thấy quỷ.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn lòng bàn tay mình, ngẩn người.
Trong lòng có chút phức tạp khó nói ra, có tâm tình khác im lặng xuất hện. Biểu hiện giả dối vốn không phải của nàng khiến nàng lo lắng đã bị đánh vỡ, theo lý mà nói nàng nên nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhẹ nhõm rồi, nàng lại cảm thấy cô đơn.
Cửa phòng lại mở ra, tiếng bước chân khiến nàng ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt khẩn trương.
"Em tỉnh rồi sao không nhắn tin cho chị? tối hôm qua em nhắn tin xong, hôm nay cũng không thấy nhắn lại, chị gọi cho chú với dì cũng không thấy ai bắt máy, hỏi Tiểu Kiều cô ấy cũng không biết. Mới điều tra xong thì biết em hôn mê một ngày, hiện tại không sao chứ? còn đau chỗ nào không?"
Cố Sơn Tuyết từ sân bay chạy đến, thở hổn hển, hiếm khi thấy cô nói một câu dài như vậy.
Khi cô vừa biết tin thì vội vàng đặt vé máy bay đi về liền, dự định rút ngắn công tác đến trước ngày thứ tư, làm xong thì về, không ngờ Khuyết Dĩ Ngưng lại xảy ra chuyện trước, cô mặc kệ mọi thứ liền quay về.
Nàng tự tay ôm hông Cố Sơn Tuyết, dựa vào ngực cô.
Cố Sơn Tuyết cảm nhận được ấm áp trong lòng, hô hấp trở lại bình thường, cô đưa tay vuốt ve mái tóc nàng trấn an.
Chắc nàng lại đang buồn, Cố Sơn Tuyết nghĩ.
Cô không hỏi vì sao? chỉ im lặng cùng nàng, chờ nàng bỏ xuống tâm tình tiêu cực.
"Sơn Tuyết...."
Khuyết Dĩ Ngưng thì thào, trong lòng lén cảm ơn Cố Sơn Tuyết.
Cảm ơn cô để nàng biết thế giới này, nàng không hề cô đơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Rốt cuộc cũng đã giải thích xong nguyên nhân xuyên qua của nhân vật rồi, cho nên quyển sách này không có hệ thống.
Lúc đầu nguyên chủ dự định tự mình làm lại, nhưng oán niệm của nàng quá nặng với lại mọi chuyện đã qua rồi, khi nàng quay về quá khứ thì bản thân cũng đã chết, vì trong một không gian chỉ có thể tồn tại một bên thôi nên nàng mới phát hiện linh hồn của mình không thể quay lại được nữa, vì nàng đã trở thành lệ quỷ oán khí sâu nặng, nên đã cố sức dùng năng lượng còn lại tìm được Ngưng Ngưng, đưa nàng đến đây.
Nhưng nàng cũng hao hết năng lượng, khi để Ngưng Ngưng xuất hiện, chớp mắt nàng cũng để cho nàng nhìn thấy hồn nàng tan biến, cho nên một câu cũng không lưu lại, nên khi đại sư nói đều là nhân quả, người rời đi thì không thể quay về được.
Nhân quả một người thì chỉ có người đó biết, đại sư cũng không biết được, cho nên khi Khuyết Tử Tịch quỳ đó chỉ đành để nàng quỳ, vì không đành lòng nên dạy nàng cách đó, dùng cách đó thì cũng phải trả giá lớn.
Không thanh minh cho nguyên chủ, do nàng ngu xuẩn hại mình hại người nhà, còn nam nữ chính thì không hại mạng ai, nàng bị phạt là đúng tội, nhưng không phải Khuyết Lâm Dương hại, đó là bất hạnh nhà nàng, hai nhân quả này khác nhau.
Còn Tiểu Lâm thì cũng đã giải thích rồi, do sắp chết nên mới thấy ma thôi.
Note: trong chương có trích văn Chúc Phúc của Lỗ Tấn tiên sinh.