Khi Khuyết Dĩ Ngưng đến công ty, đối phương đã bỏ chạy mất dạng.
Lý Tố Nhân đứng ở cửa phòng làm việc chờ thì thấy Cố Sơn Tuyết, sắc mặt không được tốt lắm.
Khuyết Dĩ Ngưng: "chưa bắt được người sao?"
Lý Tố Nhân gật đầu nói: "trên đường tới tôi có gọi cho bảo an cản người lại không cho đi, nhưng khi đến công ty thì người đã biến mất, toàn bộ camera đều bị hack, hiện tại không biết người kia đã chạy mất hay còn trong tòa nhà này."
Đây là hoạt động phạm tội phá hoại có kế hoạch, trong khoảng thời gian ngắn liên tục phá rối, khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng bực bội.
Sắc mặt nàng lạnh đi: "báo cảnh sát chưa?"
Lý Tố Nhân" đã báo rồi, hiện tại đang phong tỏa, chờ cảnh sát đến tìm người."
Khuyết Dĩ Ngưng: "người kia làm được rồi hả?"
Lý Tố Nhân: "vẫn chưa, Giải Ngạn Hoài đang đến."
Khuyết Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, bó mật không thể bị lộ được.
Xem ra trước đây nàng không nên cười Giải Ngạn Hoài gây thù nhiều, mà kẻ thù nàng cũng không ít, cứ mỗi lần gây chuyện thì sẽ càng độc ác hơn, nàng mới đăng ký kinh doanh không bao lâu, sao lại có nhiều người theo dõi như vậy?
Cố Sơn Tuyết đứng một bên nghe xong đi tới thì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi Khuyết Dĩ Ngưng, nhỏ giọng nói: "có cần tôi giúp một tay không?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu, nhìn Cố Sơn Tuyết cười: "không cần, cũng không phải chuyện khó giải quyết, chờ chút nữa tôi sẽ họp. Sơn Tuyết không có chuyện gì.... cô cứ về nhà trước đi, hôm nay được ở cùng cô tôi rất vui, bây giờ không chiếm thời gian của cô nữa."
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn Cố Sơn Tuyết ở lại bồi mình tốn thời gian, hiện tại nàng muốn tìm ra kẻ phá hoại kia để băm thành 8 khúc, nàng không muốn mất hình tượng trước mặt Cố Sơn Tuyết, không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng hung dữ của nàng, hơn nữa đây là chuyện của công ty Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng có năng lực để xử lý, không cần nhờ Cố Sơn Tuyết hỗ trợ, như vậy sẽ khiến cho mình như con gà mờ yếu đuối.
Mặc dù Khuyết Dĩ Ngưng cười nói, Cố Sơn Tuyết hơi hé môi trong lòng cũng có chút buồn bã.
Rõ ràng là bạn tốt, nhưng đối phương gặp chuyện cũng không muốn nói với cô.
Đối với lệnh đuổi khách như vậy, Cố Sơn Tuyết cũng không định chờ tiếp.
Khi cô sắp xoay người rời đi, Khuyết Dĩ Ngưng liền gọi cô lại.
Cố Sơn Tuyết quay đầu, chờ Khuyết Dĩ Ngưng nói.
Chờ cần nàng nói để cô giúp, thì cho dù thế nào đào ba thước đất cũng sẽ giúp Khuyết Dĩ Ngưng bắt được người kia.
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng trong sáng: "chuyện của Ninh Ninh chắc phải chờ thêm hai ngày nữa, tôi dự định ngày mai đưa Ninh Ninh đi, nhưng hiện tại xảy ra chuyện, chắc trong hai ngày này tôi sẽ rất bận rộn, hai ngày nữa tôi đến nhà cô được không?"
Ánh mắt Cố Sơn Tuyết không tự chủ ảm đạm vài phần, uyển chuyển cự tuyệt Khuyết Dĩ Ngưng.
"Không cần, để mai tôi nhờ trợ lý đưa nó đi, cô cứ chuyện tâm lo công việc của mình đi, không cần lo chuyện nhỏ nhặt này."
Cố Sơn Tuyết tới cửa thang máy, nhấn nút thang máy, trước khi đi vào, cô quay đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, lần thứ hai lặp lại lời trước đó của mình.
"Nếu có gì phiền, tôi sẽ giúp một tay."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn cửa thang máy đóng lại, số trên bảng hiển thị thay đổi.
Trong lòng nàng rất buồn, đều tại kẻ đứng sau chủ mưu kia, làm loạn cuộc hẹn của nàng không nói, không kịp đi hết cây cầu kia, hiện tại cũng làm mất luôn lý do đến nhà Cố Sơn Tuyết cùng cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với cô rồi.
Cố Sơn Tuyết đi không lâu, Giải Ngạn Hoài và cảnh sát cũng đến, Chương Thi Vũ nhận được điện thoại cũng đến.
Cảnh sát đến trước, đi vào đại lâu kiểm tra.
Giải Ngạn Hoài cùng Chương Thi Vũ đến sau, hai người cùng chạy vội vào công ty, lúc ra khỏi thang máy vẫn còn thở hổn hển.
Khi bọn họ đến công ty, vì lý do an toàn, Khuyết Dĩ Ngưng lại hỏi Giải Ngạn Hoài lần nữa: "chắc chắn là không bị mất gì chứ?"
Giải Ngạn Hoài gật đầu: "chắc chắn, lần này cũng lợi hại thật, nhưng so với tôi còn kém một chút, sếp yên tâm, rất ổn."
Qúa trình cũng thật nguy hiểm, Giải Ngạn Hoài làm xong trận này, chửi thầm tên khốn cả trăm lần.
Tuy trước kia hắn thích phá phách, nhưng cái thể loại đi ăn cắp phá hoại thành quả của người khác như vậy hắn chưa từng làm, đối nhân xử thế thì phải có đạo đức, cái loại phạm pháp như vậy sớm muộn rồi cũng bị bắt!
Giải Ngạn Hoài buồn bực nói: "lần hai này so với lần đầu cũng nghiêm trọng hơn rồi, rốt cuộc là ai muốn chơi chúng ta? đến nỗi muốn gϊếŧ chúng ta? cho dù hắn lén bán ra ngoài, thì chỗ này chúng ta có chứng cứ 10 phần có thể đi báo cáo, nhưng mà vì cái gì, không lẽ phát hiện chúng ta đang chuẩn bị khuynh đảo thị trường game?"
Chương Thi Vũ cũng khó hiểu: "chúng ta rất là kín tiếng, trong Lư Tô cũng chưa chắc tìm ra được thể loại này, vẫn chưa chỉnh sửa bên trong nữa, sao lại có kẻ để ý đến rồi?"
Lý Tố Nhân từng làm nhiều chức vụ trong thời gian dài, không dám phỏng đoán gì, nhưng lại nêu thêm một số việc khác.
"Lần trước sau vụ Cảnh Lợi Vân, tôi đã kiểm tra địa chỉ mọi người hết một lượt, cũng đã làm việc với bộ phận nhân sự xác định không có địa chỉ giả, sếp à, cô nói xem, ngày mai người đó có dám đến đi làm không?"
Chương Thi Vũ khϊếp sợ: "không thể nào? đã làm chuyện như vậy rồi hắn còn dám đến? hơn nữa không phải nói đã chặn cửa rồi sao, nói không chừng chút nữa cảnh sát sẽ bắt được người a?"
Khuyết Dĩ Ngưng híp mắt: "tốt nhất là bắt được, nhưng mà Tố Nhân nói không sai, tên kia không thành công, nói không chừng sẽ động thủ lần nữa, không ai biết là người nào."
Camera cả phòng làm việc đều bị phá hư, hiện tại chỉ hy vọng những cái còn lại không bị gì, có thể quay được bóng của hắn, nếu không có thì khó mà bắt được kẻ đang ẩn mình trong công ty.
Sau 10 phút, cảnh sát quay lại gửi kết quả cho Khuyết Dĩ Ngưng.
"Cửa sổ lầu bốn bị đánh vỡ, trong lầu không có người, chúng tôi đang kiểm tra các camera xung quanh đó, mọi người đừng nóng vội quá."
Vị cảnh sát này chính là người trước đó phụ trách vụ án của Khuyết Dĩ Ngưng, Cảnh Lợi Vân vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, kẻ chủ mưu vẫn còn chưa tìm được, vài ngày sau lại xảy ra vụ thứ hai, hắn cũng thông cảm cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không bắt bẻ gì cảnh sát, theo thông lệ báo cáo xong thì cùng hai vị trợ lý và Giải Ngạn Hoài người phụ trách chính trò chơi bắt đầu họp, 10h thì Chương Thi Vũ đưa nàng về nhà.
Sau khi về đến nhà, Khuyết Dĩ Ngưng ra ban công hóng mát,
Nàng phiền muộn hút một điếu thuốc, nhưng nghĩ đến nguyên chủ không hút thuốc, nên nhịn xuống, quay về phòng rửa mặt.
Trước khi ngủ, nàng nhắn cho Cố Sơn Tuyết ngủ ngon.
Hai chữ đơn giàn, làm cho tâm tình Khuyết Dĩ Ngưng tốt lên không ít.
Nàng gửi sitcker mèo ngại ngùng cho Cố Sơn Tuyết, rồi nhắn ngủ ngon với Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết không nhắn lại, Khuyết Dĩ Ngưng ôm di động nhìn một hồi, để di động qua một bên.
Cũng may chuyện không nghiêm trọng như Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, trong công ty ngày thứ hai có người vắng mặt.
Tên gián điệp này so với tên trước đó còn khiến người ta cảm thấy tình huống dễ hiểu hơn, mà khi Khuyết Dĩ Ngưng tra rõ tình huống, thì suýt nữa ở sở cảnh sát chửi người.
Kẻ không đến làm là lập trình viên, ở nơi làm việc thì rất bình thường, không có xã giao với ai, không có đặc điểm nhận dạng gì, khi hắn bỏ đi thì nhà cửa cũng trống rỗng, đến đồn cảnh sát tra tư liệu, thì phát hiện hắn không dùng căn cước thật để ký hợp đồng lao động.
Là ai đứng sau chủ mưu, xem ra còn cao hơn Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ.
So với Cảnh Lợi Vân, thì có lẽ tên đó đã xuất ngoại, sẽ không quay lại nữa.
Biết rõ nội tình, các nhân viên nòng cốt nhìn nhau, vẻ mặt sắp đang tụ bão, ai cũng không dám hé răng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhắm mắt lại, lúc mở mắt thì bình tĩnh lại.
"Ra ngoài hết đi, có kẻ không muốn ta lên vị trí cao hơn, vậy ta sẽ cho hắn xem."
Khuyết Dĩ Ngưng cong môi, nụ cười không hề có nhiệt độ.
Giải Ngạn Hoài bọn họ trả lời rồi đi ra, lúc đóng cửa lại thì Khuyết Dĩ Ngưng vò giấy trên bàn.
Nàng xác định hành động lần hai không phải cùng một người gây ra, người sau âm mưu còn ghê gớm hơn, hơn nữa từ lúc đầu đã chôn xuống quả bom này.
Vậy thì người báo tin cho kẻ này, ai là người đồng thời muốn nàng có thể nói là nguyên chủ gặp chuyện chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng không thể không hoài nghi người nhà Khuyết gia, nhớ đến đại ca tốt trong miệng người khác.
Nàng gọi cho Khuyết ba ba, khi đối phương nghe máy liền thả âm thanh mềm dịu.
Sau khi chào hỏi xong, Khuyết Dĩ Ngưng liền đi thẳng vào vấn đề.
"Ba ba, ba có nói với ai là con mở công ty không?"
Khuyết Hán Nghĩa cười ha ha nói: "không có, ba chỉ nói với ca ca con thôi, nhờ nó trông chừng con một chút, nếu có gì giúp được thì cứ giúp a, sao vậy, con xảy ra chuyện gì hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "ba có nói với nhị tỷ không?"
Khuyết Hán Nghĩa: "sao lai nhắc đến nhị tỷ con? không phải gần đây con không thích nói chuyện với nó sao? ba sợ con giận nên không nói với nó, nó gọi cho con hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "không có ạ, con chỉ hỏi chút thôi, không có gì đâu ạ, bye ba."
Khuyết Hán Nghĩa: "cúp máy hả? tiểu vô tâm, ra ngoài lâu rồi cũng không về một chuyến, sắp hết năm rồi, mấy ngày nữa đừng ở ngoài nữa, về chơi với ba mẹ đi, ca ca với tỷ tỷ con cũng sề về, đến khi đó đừng có mà giận hờn đó."
Khuyết Dĩ Ngưng giả vờ mất hứng: "bộ con ngang ngược vậy sao? người khác không chọc con tức thì thôi, chứ con rảnh đâu mà tức người ta."
Khuyết Dĩ Ngưng nói vài câu với Khuyết ba ba, suy nghĩ một chút rồi cúp máy.
Từ đây có thể biết, chỉ có Khuyết Lâm Dương biết chuyện nàng mở công ty.
Còn có vị nhị tỷ của nguyên chủ đến giờ vẫn không thấy mặt, xem ra là rất nghiêm trọng, còn cãi cọ khá lâu rồi, nếu không Khuyết ba ba sao lại nói với giọng bó tay như vậy.
Vị nhị tỷ này trước tiên cho qua một bên đã, Khuyết Dĩ Ngưng đang nghĩ đến vị đại ca kia.
Không phải nàng dùng ý xấu để đoán người khác, nhưng mà lòng người khó dò, không phải ai cũng an phận mà lương thiện.
Nhà giàu, có gia sản, con nuôi, con gái ruột, quan hệ đến quyền lợi thì Khuyết Dĩ Ngưng hơn những người còn lại đến ba phần, Khuyết Lâm Dương vẫn còn đang tiếp tục cải trang làm ca ca tốt, nhưng sau lưng là gì đâu ai biết được?
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ vậy, bắt đầu hòa nhã xem văn kiện, có khó khăn hơn nữa thì cũng đã đến từ trước rồi, với tình huống như vậy thì có gì mà không thể giải quyết.
Trong lúc Khuyết Dĩ Ngưng cho rằng chuyện của Cảnh Lợi Vân xong thì phải chờ thêm một thời gian nữa, nhưng giờ lại có người mang đến tin tốt cho nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư: chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ vì ngươi làm bá tổng!
Cố tiểu thư: được rồi..... không cần ta hả?
Cố tiểu thư: vẫn coi ta là người ngoài, ủy khuất.jpg
Khuyết yêu tinh: ta muốn tự lập tự cường thật soái cho Cố tiểu thư xem [ vui vẻ.jpg]