Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 48

Biện Kỷ An gọi điện tới.

Hắn ít khi chủ động gọi cho Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng tưởng đối phương muốn gọi cho nàng để kêu trả nợ gì đó, nhưng Biện Kỷ An lại nói chuyện khác.

"Dĩ Ngưng, công ty nhỏ mới mở của bà có phải gần đây xảy ra chuyện đúng không?"

Âm thanh của hắn có chút do dự không xác định, đến cả cái cách khoa trương trước kia cũng trở nên thành thật hơn.

Tin tức trong giới lan đi rất nhanh, chuyên Khuyết Dĩ Ngưng mở công ty ai cũng biết, lúc đầu thì nó là câu chuyện cười, ai cũng nghĩ nàng chả làm được gì to tát, Biện Kỷ An lúc đầu cũng nghĩ như vậy, nên không có hỏi gì, nhưng vừa rồi hắn nghe thấy một chuyện, không biết có thật không nên gọi điện hỏi Khuyết Dĩ Ngưng.

"Sao ông biết? chuyện này đồn nhanh dữ vậy à?"

Khuyết Dĩ Ngưng không kinh ngạc khi Biện Kỷ An cũng biết, nhưng không ngờ hắn lại gọi nhanh như vậy.

Biện Kỷ An: "có phải bị dính vi rút gì không?"

Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi: "xem ra ông biết được tin tức gì rồi hả? có biết ai làm chuyện này không? không lẽ là Vương Duệ Nguyên?"

Bên kia cảnh sát vẫn chưa tra được là ai gửi 500 ngàn kia, có thể đối phương biết được Cảnh Lợi Vân bị bắt, thì đã nuốt luôn 500 ngàn còn lại im lặng luôn rồi.

Biện Kỷ An càng lo sợ hơn: "bà biết là hắn rồi hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "đúng luôn rồi? sao ông biết, không phải Vương Duệ Nguyên huênh hoang khoe đó chứ?"

So với chuyện xảy ra hôm qua, chuyện này có vẻ không quan trọng lắm, nhưng người này không phải vừa, đang lúc nàng còn tức giận làm vậy có khác gì chơi với lửa chứ?

Biện Kỷ An: "phải, nhưng không biết có đúng không? nhưng mà chắc là đúng thật rồi. Hôm qua Vương Duệ Nguyên đi uống rượu với đám bạn của hắn, lúc uống say hắn nói với họ, nói là thả vi rút còn chưa vào được thì bị bà bắt tại trận, đang còn tức tối. Đông Tử đi về nói đùa cho tôi nghe, nên tôi gọi điện hỏi bà nè."

Biện Kỷ An: "bà không bị tổn thất cái gì chứ?"

Khuyết Dĩ Ngưng híp mắt nói: "tổn thất không đáng nói, xem ra lần trước chụp hình cho hắn, đến giờ hắn vẫn còn thù."

Biện Kỷ An nghe âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng khác thường, vội nói: "bà định đánh lần nữa hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi không dùng cùng một thủ đoạn hai lần."

Biện Kỷ An có cảm giác không tốt: "vậy bà định làm gì? định chụp bao đánh một trận hả? dù gì ba mẹ hắn cũng có thân phận, nếu làm lớn không thể thu tay được đó, hơn nữa cho dù hắn say rượu nói thật thì mọi người đều biết là không có chứng cứ, đám người kia nghe xong cũng chưa chắc chịu làm chứng cho bà."

Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi biết, tôi đâu định làm như vậy, ông yên tâm đi, chuyện này không liên quan đến ông, ổng để ý nhắc tôi vậy là tốt lắm rồi, sẽ không ảnh hưởng đến ông đâu, tôi cũng không đánh hắn làm cái gì."

Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ, ánh mắt hiện lên lãnh ý: "tôi không phải kiểu người thô bạo như vậy."

Biết bản chất Vương Duệ Nguyên, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không định theo con đường luật pháp.

Ngược lại cũng không phải không tin cảnh sát và pháp luật, nhưng mà tống Vương Duệ Nguyên vào ngục thì không thể, như Biện Kỷ An nói, không có chứng cứ, không có người làm chứng, Vương gia tìm người chết thay cho con trai mình quá dễ dàng, trong mắt giới quyền quý, luật pháp cũng có thể dùng để đùa giỡn được.

Nàng biết dùng cách của mình để trả thù, nhưng cũng không định đem vi rút thả vào công ty của Vương Duệ Nguyên, chuyện vi phạm luật pháp như vậy Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không làm.

Trước đó nàng đã điều tra, Vương Duệ Nguyên có vài công ty danh nghĩa, trong đó có hai công ty hắn dùng để kiếm tiền chính, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ cướp lại nó.

Khuyết Dĩ Ngưng không định mượn tay Khuyết gia để làm việc này, Khuyết Dĩ Ngưng bắt đầu kiểm tra bạn bè mạng của mình.

Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Cố Sơn Tuyết là thích hợp nhất.

Nhưng mà.... Khuyết Dĩ Ngưng có chút do dự xem di động, không biết mình có nên chọn Cố Sơn Tuyết làm đối tượng giao dịch không?

Dù sao trong lòng nàng không muốn có quan hệ quyền lợi gì với Cố Sơn Tuyết, nó ảnh hưởng rất lớn đến tình cảm, như vậy sẽ không được thuần túy, còn nữa nàng chỉ muốn Cố Sơn Tuyết thấy được mặt tốt của nàng, nếu muốn mượn tay Cố Sơn Tuyết làm chuyện này, vậy thì nàng phải bại lộ bản tính của mình.

Ngồi trên ghế ngẩn người hơn chục phút, Khuyết Dĩ Ngưng hồi phục tinh thần.

"Nghĩ gì vậy...."

Nàng ấn mi tâm, liễm mày do dự.

Không ai so với Cố Sơn Tuyết thích hợp hơn, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ vậy.

Cho dù là phương diện nào, chuyện nàng làm đều có lợi cho Cố Sơn Tuyết, so với để lợi cho người khác, thì để cho Cố Sơn Tuyết không phải tốt hơn sao.

Để bại lộ bản chất thật, nếu Cố Sơn Tuyết động tâm với nàng, các nàng có thể thực sự ở cạnh nhau, Cố Sơn Tuyết sớm muộn cũng phải biết tính cách của nàng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn cuộc sống giả tạo mãi.

Thuyết phục chính mình xong, Khuyết Dĩ Ngưng điện cho Cố Sơn Tuyết, trong lòng vẫn có chút do dự lo lắng.

Tâm tình Khuyết Dĩ Ngưng bị lý trí thao túng, không lẽ nói thích một người, đứng trước mặt người đó thì sẽ không tự chủ và tự tin được sao?

Mây đen che trăng, sao trời nhạt nhòa, ánh sáng đèn chỉ được ba phần.

Chuông điện thoại khiến Cố Sơn Tuyết đang xử lý văn kiện phân tâm, cô thấy tên hiển thị trên màn hình, liền nhấn nút nghe.

Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng vang vọng trong phòng, Cố Sơn Tuyết dựa vào ghế từ từ nhắm hai mắt lại, cảm giác như Khuyết Dĩ Ngưng đang đứng trước mặt nói chuyện.

Khi nghe được mục đích của Khuyết Dĩ Ngưng, hành động của Cố Sơn Tuyết đột nhiên thả lỏng một chút, khuôn mặt còn toát lên sự thoải mái thích thú chưa từng có.

"Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp cô."

Âm thanh của cô trong trẻo lạnh lùng như cũ, che đi chút âm thanh cấp thiết của Khuyết Dĩ Ngưng lúc nói.

Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi có thể tự đến nhận được không? coi như tôi đến mượn cô, không cần quá nhiều đâu, sau khi chuyện này thành công, thì mọi thứ đều là của cô, tôi cũng không cần nó, coi như là tạ lễ."

Cố Sơn Tuyết cau mày lại: "cô cứ yên tâm."

Trong khoảng thời gian ngắn Khuyết Dĩ Ngưng bị khi dễ hai lần, mà hôm qua cô mới biết, còn tưởng là Khuyết Dĩ Ngưng mở miệng nói với cô, vì tin tưởng cô là người có thể nhờ, nhưng không ngờ nói mượn mà còn khách khí như vậy.

Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "Sơn Tuyết, tôi làm gì lo lắng cô chứ, tôi yên tâm cô nhất rồi, nhưng mà cô cũng biết, tôi muốn tự tay báo thù, chuyện này tự mình làm mới thích thú."

Cố Sơn Tuyết: "sau khi xong thì cứ đứng tên cô đi, tôi không lấy đâu."

Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy thì không được, tôi mượn của cô, thì đó là của cô rồi, cô đừng có từ chối. Hơn nữa Sơn Tuyết a, chúng ta thân thiết như vậy còn phải phân chia tôi với cô nữa sao?"

Âm thanh của nàng như cất giấu mật, khiến người nghe cảm giác đầu lưỡi thật ngọt ngào.

Cố Sơn Tuyết thở ra một hơi, nhiệt ý trên mặt tản đi, nhẹ nhàng trả lời.

Khuyết Dĩ Ngưng: "quyết định như vậy nha?"

Cố Sơn Tuyết: "được."

Khuyết Dĩ Ngưng: "ừm...."

Cố Sơn Tuyết nghe thấy âm thanh nàng lưỡng lự, mở miệng hỏi: "sao vậy?"

Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng so với trước lại nhỏ hơn, nói: "cô có cảm thấy tôi như vậy quá lắm không?"

Đối phương chưa hại được nàng, nhưng nàng đã tính cướp luôn hai công ty của đối phương, lấy đồ tốt cầm về tay mình.

Cố Sơn Tuyết nhíu mày: "sao lại nghĩ vậy? tôi không cảm thấy cô quá đáng gì cả, thương trường là chiến trường, tuy đối phương không thành công nhưng mà nếu thành công thì coi như lấy mạng cô rồi, đối với người như vậy không cần nhân từ nương tay."

"Có phải có ai nói gì với cô không? đừng để ý miệng lưỡi thế gian rộng lượng gì gì đó, nếu có kiểu người như vậy bên cạnh thì mau chóng tránh xa ra."

Cố Sơn Tuyết bình sinh ghét nhất kiểu người giả tạo thích khuyên người ta chấp nhận sự thật tha thứ cho kẻ ác, nhiều năm về trước khi cô cùng mẹ ra ngoài, có không ít người khuyên mẹ cô rồi còn khuyên cả cô.

Nói mẹ cô nên chấp nhận người đàn bà kia, chấp nhận con bà ta, nói là đàn ông dù sao cũng hay mắc sai lầm, nghe thật nực cười.

Chưa bị kim đâm thì không biết đau, thế giới có trăm ngàn khổ cực, trằm ngàn người gánh đau khổ khác nhau, không ở trong hoàn cảnh của người ta thì đừng có mà khuyên răn chỉ trích dạy đời kêu người ta phải sống lương thiện, thực sự đáng thẹn mà.

Cố Sơn Tuyết nói nghiêm túc, Khuyết Dĩ Ngưng bên cười.

"Sơn Tuyết, cô thật tốt."

Âm thanh này kéo dài âm cuối, lộ chút cảm giác mềm mại.

Cố Sơn Tuyết bị tâm thanh ngọt ngào của nàng làm cho run nhẹ, môi mấp máy không biết nói gì với đối phương, không biết trả lời thế nào.

"Không ai nói gì với tôi cả, tôi chỉ lo lắng cô nghĩ tôi là người xấu, lòng nặng nề chỉ biết trả thù."

Cố Sơn Tuyết không suy nghĩ đáp: "không đâu, cô rất tốt."

Như vậy mới là Khuyết Dĩ Ngưng mà cô biết, nếu như nàng yếu đuối không biết đánh lại, thì sẽ khiến Cố Sơn Tuyết hoài nghi.

Khuyết Dĩ Ngưng cười đến vui vẻ, sự sung sướиɠ không hề che giấu truyền qua điện thoại hiện ra trước mặt Cố Sơn Tuyết.

Khuyết Dĩ Ngưng: "trong lòng tôi, cô cũng rất tốt."

Cố Sơn Tuyết nghe câu này thì tim đập mạnh một cái, chỉ nghe thấy Khuyết Dĩ Ngưng nói tiếp: "ngày mai chúng ta gặp mặt bàn kỹ hơn nhé?"

Cố Sơn Tuyết: "được."

Khuyết Dĩ Ngưng: "ngày mai gặp."

Cố Sơn Tuyết: "ừ, mai gặp."

Nói lời tạm biệt cùng vì tâm tình mà đột nhiên sinh ra chút triền miên.

Cúp máy xong, Cố Sơn Tuyết lại nhìn di động có chút thất thần.

Cô lại tiếp tục xem văn kiện, mi tâm nhếch một cái.

Hiện tại cô cũng không biết lòng mình muốn gì? hay là đã có dự kiến trước, biết nữ nhân Khuyết Dĩ Ngưng này như một vòng xoáy, tốt nhất nên giữ khoảng cách an toàn, nhưng mà cô vẫn không thể kiềm được cứ thế bước vào, hiện tại đã không thể rút ra, chỉ có thể chống lại cảm giác hãm sâu vào trong.

Cô không hiểu suy nghĩ của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng khôn khéo như hồ ly, có lúc mềm mại như mèo, ngọt ngào như mật, như gần như xa, bề ngoài tốt đẹp.

Tình cảm thế gian, dễ đoán nhất chính là tình yêu.

Một khi đã định luận được điều này, vậy thì người kia cười cũng là yêu mình, khóc cùng là yêu mình, mọi hành động đều có ý nghĩa, tựa như đang dệt cho mình một cái bẫy ngọt ngào.

Cố Sơn Tuyết không muốn bước vào cái bẫy đó, cô ráng để mình thanh tỉnh lại, hy vọng có thể quay lại làm bạn tốt với Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng không biết Cố Sơn Tuyết đang bối rối, còn đang đắm chìm trong vui vẻ, hưng phấn dạt dào, không quên đào bẫy cho Vương Duệ Nguyên.

Đây không phải quá trình ngắn ngủi, cũng như Vương Duệ Nguyên phải cứng rắn nhịn mà không ra tay, chờ một hồi thật lâu.

Sau khi cùng Cố Sơn Tuyết đi gặp đối phương bàn việc xong, Khuyết Dĩ Ngưng đến đồn cảnh sát xử lý chuyện Cảnh Lợi Vân, nói rằng mình sẽ không truy cứu kẻ đứng sau sai khiến không thể tra ra được nữa, trước tiên xử lý Cảnh Lợi Vân theo luật pháp trước, nàng bắt đầu đối phó với Vương Duệ Nguyên.

Chặn đầu nguồn khách thượng lưu, đãnh gãy chuỗi cung ứng sản xuất, tung tin đồn thất thiệt đối phương đầu tư thất bại, trong thời gian ngắn Khuyết Dĩ Ngưng khiến cho công ty đối phương liên tục xảy ra thất thoát tài chính.

Vương Duệ Nguyên muốn dùng vốn lưu động của công ty khác để bù vào khoản lỗ, Khuyết Dĩ Ngưng âm thầm ra tay tố cáo đối phương trốn thuế, cái này cũng không phải vu khống, Giải Ngạn Hoài hack vào máy công ty đối phương, Vương Duệ Nguyên thật sự có trốn thuế.

Tra thuế rồi đóng băng nguồn tiền của hắn, Khuyết Dĩ Ngưng cho Kiều Vũ Sơ đi trào phúng Vương Duệ Nguyên, nói hắn không làm được gì chị biết về bám váy mẹ.

Không ngoài dự liệu của Khuyết Dĩ Ngưng, Vương Duệ Nguyên thực sự bị kích cho điên lên, không dám về nhà lấy tiền, đối mặt với công ty thua lỗ liên tục, hắn không thể làm gì khác là bán tháo cổ phần và chuyển nhượng công ty.

Khuyết Dĩ Ngưng dùng thân phận của một số công ty bắt đầu tăng giá rồi ép giá rồi buông bỏ, tiến hành ra đòn tra tấn tinh thần cực mạnh với Vương Duệ Nguyên, sau đó đánh vào nội tâm hoảng sợ của hắn, dùng giá thấp mua cổ phần đang phân tàn vào, trở thành đại cổ đông của công ty.

Khuyết Dĩ Ngưng hạ thủ trầm ổn mà độc, trong lễ giao thừa trước một ngày lấy được công ty của Vương Duệ Nguyên, đúng 0h, đem nó làm quà tặng cho Cố Sơn Tuyết.

"Năm mới vui vẻ, Sơn Tuyết."

Khuyết Dĩ Ngưng cầm di động, nhìn bóng mình qua cửa thủy tinh, môi đỏ cong lên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố tiểu thư: ai nói xấu ngươi không tốt, chính ngươi cũng không được nói.