Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 46

Khăn quàng mang theo nhiệt độ của Cố Sơn Tuyết, được đặt lên cổ Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng không tự chủ căng chặt người, ngón tay níu chặt vạt áo của mình.

Cố Sơn Tuyết bị gió lùa quanh thân, cảm giác lạnh lẽo vòng quanh cô.

"Ừ."

Khuyết Dĩ Ngưng nhỏ tiếng trả lời, biểu thị mình đã biết.

Trên má không tự chủ hồng lên, Khuyết Dĩ Ngưng tự phỉ nhổ chính mình trong lòng sao lại phản ứng như thiếu nữ ngây thơ vậy, nàng hơi ngẩng đầu, cười với Cố Sơn Tuyết.

Khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng trắng trắng thêm chút ửng hồng khiến cho nàng trông thật ấm áp mềm mại, khiến Cố Sơn Tuyết muốn đưa tay xoa nắn.

Nhưng Cố Sơn Tuyết không biết bản thân có bị ảo giác không, ánh mắt tối lại lui về sau một bước.

"Chúng ta vào thôi."

Cố Sơn Tuyết lấy lại tinh thần gật đầu: "đi thôi."

Đối với nhạc cổ điển Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải kiểu người thích quá nồng nhiệt, nàng thích loại nhạc này vì chất nhạc khiến bản thân có thể thư giãn được, nên không am hiểu nhiều về nó, cho đến về sau khi nàng trở thành thương nhân, vì muốn mở rộng tiếp thu nhiều kiến thức hơn, nên chìm vào đại dương dòng nhạc cổ điển này.

Lúc đầu nàng học là ví muốn có được hiệu quả lợi ích từ nó, nhưng môn nghệ thuật này có mị lực khiến nàng thích thú, nó khiến lòng người đột nhiên yên tĩnh trở lại, Khuyết Dĩ Ngưng học càng hăng say.

Nàng vui vẻ vì mình từng học qua, cho nên lúc này có thể trò chuyện với Cố Sơn Tuyết được.

Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy, để sinh tình cảm với đối phương, thì phải có sự đồng điệu về tâm hồn, có cùng sở thích, có chung vấn đề cần tâm sự.

Con người thường bị hấp dẫn với tính cách khác biệt, nhưng rồi cuối cùng sẽ có sự đồng điệu với nhau, Khuyết Dĩ Ngưng đối với lần này có sự tin tưởng đó.

Lúc thưởng thức âm nhạc, các nàng không nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn vào mắt nhau như đang nói chuyện, bày tỏ quan điểm của đối phương.

Mọi thứ đều thuận lợi, bầu không khí cũng êm đềm, chuyện cùng đi ăn cơm cũng thế.

Sau khi ăn tối xong, thì cũng đã 7h.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trong xe Cố Sơn Tuyết, hỏi cô tiếp theo có bận không.

Cố Sơn Tuyết lắc đầu, sau đó khẽ run.

Hai ngày trước, cô vì ngày đặc biệt hôm nay mà miệt mài làm việc, rút ngắn lịch trình, để dành cho sự kiện hôm nay, cô đang do dự có nên kết thúc sớm cuộc hẹn hôm nay không.

Vốn đã hạ quyết tâm, nghe nhạc rồi ăn tối xong thì đi, nhưng nghe Khuyết Dĩ Ngưng hỏi vậy, cô vẫn theo bản năng lắc đầu.

Nếu có thể thay động hành động, Cố Sơn Tuyết sẽ không đổi lại suy nghĩ của mình.

"Thật sao? chúng ta đi dạo một chút được không, cô muốn đi đâu nè?"

Khuyết Dĩ Ngưng có chút vui, dù sao đây cũng là chuyện ngoài dự liệu.

Nàng đoán trong lòng, Cố Sơn Tuyết chắc không nhớ chuyện tối qua, nếu không sao lại tự nhiên như bây giờ.

Cố Sơn Tuyết: "tôi cũng chưa quen thuộc Lư Tô lắm, đi đâu cũng được."

"Ừm...." Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút thì vui vẻ nói: "tôi cũng ít khi ra ngoài chơi, cô chờ tôi hỏi bạn bè một chút, xem coi có chỗ nào vui không?"

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không rành Lư Tô, liền gọi cho Kiều Vũ Sơ.

Nhưng mà chị em tốt vạn năm trợ công không biết lúc này đang làm gì, không nghe máy, Khuyết Dĩ Ngưng lại gọi cho người thứ hai Biện Kỷ An.

Biện Kỷ An liền nghe máy, âm thanh lười biếng.

"Sao vậy Khuyết đại tiểu thư, đột nhiên gọi cho tôi, lại bắt đầu login công cụ tìm kiếm Cố Sơn Tuyết rồi hả?"

Biện Kỷ An lớn tiếng, cộng thêm Cố Sơn Tuyết cách không xe, nghe rõ ràng sau đó nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên nhớ ra, thiếu chút là quên hôm qua mình có nhờ Biện Kỷ An đi tìm người dùm, liền nói: "không phải cái này, tôi định hỏi ông, Lư Tô có chỗ nào vui không? tôi muốn đi dạo tối với bạn bè."

Biện Kỷ An: "những chỗ đi chơi nhiều như biển á, bà muốn đi chơi ở quán nào nè?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "không phải chỗ đó, chỗ nào nghiêm túc á, chỉ đi dạo phố ngắm cảnh thôi cha."

Biện Kỷ An: "hời ơi, nếu bà có hẹn thì phải nói sớm chứ, giờ này ngắm cảnh cái gì, tối rồi còn có gì mà ngắm? hay bà tới chỗ Liên Tâm đi, chỗ đó tối cũng đông vui lắm, có quảng trường sân rộng, bên trong có cầu mô hình, nếu đi chung thì rất là lãng mạn đó nha."

Khuyết Dĩ Ngưng: "ok, cám ơn nha, sau này sẽ mời ông ăn cơm."

Biện Kỷ An: "được rồi, con đường gần đó có quán bar cũng nổi tiếng á, uống say rồi muốn làm gì thì làm....."

Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười cúp máy, tuy Cố tiểu thư uống say rất đáng yêu nhưng nàng không muốn đưa Cố Sơn Tuyết đi uống rượu, cho dù Cố Sơn Tuyết uống say, thì cũng phải chỉ có hai người các nàng mà thôi.

Khuyết Dĩ Ngưng chỉ chỗ, Cố Sơn Tuyết nhấn địa điểm, xuất phát đi tới đó.

Quảng trường Liên Tâm, là nơi các cặp đôi hay đến.

Ngoại trừ những chỗ ăn chơi nhậu nhẹt ra, thì ở quảng trường nổi tiếng nhất chính là cái cầu hình vòm kia, tên là cầu Liên Tâm, nhưng mọi người đều gọi nó là cầu tình nhân.

Cố Sơn Tuyết dừng xe, cùng Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe đi dạo.

Hiện tại chưa quá khuya, trên đường còn nhiều người đi, từng tốp hai tốp ba đi đi lại lại, đèn treo từ những cửa hàng sáng rực khiến cho chỗ này khá là phồn hoa.

Khuyết Dĩ Ngưng cùng Cố Sơn Tuyết đi song song, chậm rãi nhích gần đối phương, sau đó khoác tay cô.

Trong lúc duỗi tay nàng vô ý chạm vào mu bàn tay của Cố Sơn Tuyết, cảm giác mêm mại trơn nhẵn thoáng qua khiến Cố Sơn Tuyết run mi.

Các nàng im lặng đi dạo dọc quảng trường, xung quanh đèn chớp nháy, Khuyết Dĩ Ngưng đưa mắt nhìn cây cầu kia.

Bên dưới có dòng suối đang phun trào, dưới dòng nước phun có ẩn ánh đèn màu đa sắc, hợp cùng cầu đá, ngẩng đầu thì ngọn đèn và cột nước lại chuyển hồng, chuông gió treo bên trên gió thổi leng keng, lộ ra sắc thái lãng mạn.

Khuyết Dĩ Ngưng không kéo Cố Sơn Tuyết đến đó, mà chậm rãi đi vòng quanh.

"Cô có cảm thấy chán không? cứ tường là chỗ gì? thật ra thì đang theo tôi đi dạo."

Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết, trên cổ còn mang khăn quàng của Cố Sơn Tuyết.

Nàng thở ra từng ngụm khí trắng trong màn đêm, khiến bóng đêm sắc lạ.

Nàng vốn có thể chọn mấy chỗ sang trọng yên tĩnh để đi, nhưng lại kéo Cố Sơn Tuyết đi dạo.

Cố Sơn Tuyết lắc đầu, miệng cong lên lộ vẻ khó hiểu.

"Không chán, đã lâu không ra ngoài như vậy rồi."

Âm thanh Cố Sơn Tuyết rất nhẹ, có chút ý giấu trong mắt không biểu lộ ra.

"Tôi cũng vậy, đã lâu không rảnh đi dạo như vậy rồi."

Khuyết Dĩ Ngưng thực sự đã lâu không được nhẹ nhõm mà đi dạo như vậy rồi, vô tình lọt vào quyển sách này, cuộc sống so với Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ thì thoải mái hơn nhiều, còn gặp được đối tượng khiến mình động lòng, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

"Cũng may tối nay gió không lớn, nhưng mà cũng sắp cuối năm rồi, chắc vài ngày nữa người ở đây sẽ vơi đi nhiều."

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến sắp sang năm mới, nàng nhất định phải về Khuyết gia, đến khi đó có thể yên lành gặp lại đại ca và nhị tỷ của nguyên chủ rồi, để coi trong này rốt cuộc có bí mật gì.

Cố Sơn Tuyết đối với lần này không có gì xúc động, chỉ nhỏ giọng nói một câu.

Khuyết Dĩ Ngưng định nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống không biểu lộ.

Càng khiến đối phương không ngờ, thì càng khiến đối phương vui vẻ.

Khuyết Dĩ Ngưng từ kéo Cố Sơn Tuyết thành kéo tay Cố Sơn Tuyết quá trình cũng chỉ vào phút.

Tay để ở ngoài bị gió làm lạnh ngắt, lúc Khuyết Dĩ Ngưng nắm tay Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết bao lấy tay nàng, cho vào trong túi áo.

Hành động rất lưu loát, khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ, vui vẻ nhìn sườn mặt Cố Sơn Tuyết, muốn xem coi có phải cô cố ý làm vậy không.

Nhưng Cố Sơn Tuyết dường như không biết hành động này của mình lại làm lay động trái tim người kia, chỉ tiếp tục nói tiếp đề tài của các nàng.

Từ cổ điển vui đến văn học, từ văn học qua tài chính, từ tài chính đến phân tích thị trường, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không định biến nó thành diễn đàn doanh nghiệp, vội kéo đề tài quay về sở thích.

Ẩm thực, du lịch, hoa cỏ, thú cưng, bất tri bất giác các nàng đi dạo quảng trường trò chuyện cũng hết 2 tiếng.

Không phải là vì trì kỷ tương phùng cảm giác say còn ít, nhưng mà bởi vì đối phương là người mình thích, mặc kệ cô nói gì mình đều nghe.

Đi dạo quanh quảng trường gần 2 tiếng, Khuyết Dĩ Ngưng bước tự nhiên đến gần cầu tình nhân.

Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết, mời: "cùng nhau lên cầu xem một chút không?"

Cố Sơn Tuyết nhìn các cặp đôi trên cầu, tâm sự giấu trong mắt càng sâu, gật đầu.

Cây cầu này, cùng đi với người tâm tư khác biệt, nhưng rồi trăm sông cũng sẽ đổ về một biển.

Đứng trên cầu nhìn suối phun so với dưới cầu đẹp hơn, nhất là khi đứng cùng người mình thích, đều này khiến Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng vui vẻ.

Nhưng đột nhiên có điện thoại gọi đến, phá vỡ tâm tình của Khuyết Dĩ Ngưng.

"Bị người chạm vào, là ai?"

Khuyết Dĩ Ngưng nghe bên kia báo, âm thanh nháy mắt lạnh xuống, chờ Lý Tố Nhân gọi cho mình báo cáo.

Âm thanh Lý Tố Nhân lãnh tĩnh: "người kia chưa phá được lớp thứ ba, thì bị Giải Ngạn Hoài cản lại rồi, anh ta vừa gọi cho tôi, hiện tại tôi đang chạy tới công ty, để xem là ai?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi biết rồi, tôi đến ngay."

Khuyết Dĩ Ngưng cúp mắt, biểu tình có chút nghiêm trọng.

Sau khi xuất hiện vụ của Cảnh Lợi Vân, thì mọi người càng để tâm đến dữ liệu đám mây điện toán, Giải Ngạn Hoài cũng tăng thêm lớp mật mã thứ ba, nhưng vừa rồi Lý Tố Nhân nói, hacker đang phá đến lớp thứ ba, xem ra kỹ thuật không thấp, không thể so với loại nhỏ nhặt như Cảnh Lợi Vân.

Cái này tính là gì? dùng Cảnh Lợi Vân để làm lựu đạn khói gây mù mắt mọi người sao?

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ bọn họ không cùng một nhóm người, dù sao chuyện của Cảnh Lợi Vân cũng đã đánh rắn động cỏ, là gì có người làm chuyện ngu như vậy lần nữa, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dám chắc, dù sao trên đời này vẫn có nhiều tên mất não hay làm thế mà.

Cố Sơn Tuyết thấy sắc mặt nàng khác thường liền hỏi: "xảy ra chuyện gì sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "bên chỗ tôi đang xảy ra chút vấn đề, nhờ cô đưa tôi đến công ty."

Cố Sơn Tuyết biết tình huống cấp bách, nên liền đưa Khuyết Dĩ Ngưng về: "không sao, đi thôi."

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn cầu tình nhân còn đi chưa được nửa đoạn, nắm chặt điện thoại tâm tình buồn bực.

Đừng để nàng bắt được là ai, nếu không nàng nhất định bắt hắn chạy vòng quanh cái cầu này 500 lần, cầu khẩn cho tình yêu của nàng!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố tiểu thư: chạy 1000 lần đi, tính cả tôi nữa.