“Nghi thức? Muốn đi đến nhà anh à?” Ngô Kiệt say khướt, nói chuyện có hơi líu lưỡi.
Thẩm Thanh Ngôn quay đầu nhìn thẳng nam ngốc này, vừa hay bắt gặp đôi mắt cậu.
Bởi vì uống nhiều rượu, đôi mắt nổi một tia đỏ ửng, anh mắt là loại tín nhiệm vô điều kiện và ỷ lại, khiến hắn không khỏi liên tưởng đến chó nhỏ vừa mới dẫn về nhà nuôi.
Thẩm Thanh Ngôn cảm thấy yết hầu mình khô khốc, hận không thể ở hành lang ăn cậu luôn.
“Không cần đi nhà anh, trong phòng cũng có đồ mà.” Thẩm Thanh Ngôn trả lời, giọng khàn khàn.
“À, đúng nhỉ.” Ngô Kiệt cười, vò đầu.
Cậu móc ra chìa khóa, mở cửa phòng. Thẩm Thanh Ngôn lập tức không nhịn được đẩy Ngô Kiệt ngã trên giường, cởi khóa quần câu, sau đó kéo quần jean ra, ném ra mép giường.
Ngô Kiệt vẫn không mặc qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ cạo sạch lông mềm mại nằm giữa hai chân, chờ người nào đó đánh thức.
“Anh Thanh Ngôn, anh vội lắm à?” Ngô Kiệt hoang mang nhìn Thẩm Thanh Ngôn nhưng không phản kháng.
“Đúng vậy, vô cùng vội!” Thẩm Thanh Ngôn thở hổn hển, bẻ đùi Ngô Kiệt ra, ngón tay run rẩy sờ hoa cúc.
Anh vội hϊếp em! Hắn rít gào ở trong lòng.
“Đừng sờ, em còn chưa tắm rửa.” Ngô Kiệt sửng sốt, đỏ mặt đè tay Thẩm Thanh Ngôn.
“Không sao, anh sẽ giúp ngươi rửa sạch sẽ, em tin anh đi.” Thẩm Thanh Ngôn hất tay Ngô Kiệt ra, cực kỳ có kỹ xảo dùng lòng ngón tay vuốt ve nếp uốn mẫn cảm.
Kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ, lập tức giống kiến nhỏ bò khắp toàn thân Ngô Kiệt.
“Ưm!” Ngô Kiệt phát ra một từ đơn âm từ xoang mũi, ngay sau đó lại giống trước kia, thuận theo nhắm mắt lại, giao thân hình nam tính kiện mỹ cho Thẩm Thanh Ngôn.
Thẩm Thanh Ngôn túm khăn quàng trên cổ mình ra ném sang một bên, rồi cởi tây trang và đồng hồ sang quý.
Sau đó, hắn dùng gối đầu kê mông Ngô Kiệt vểnh lên, để hoa cúc giấu giữa hai cánh mông hoàn toàn triển lộ trước mắt hắn.
Trải qua khoảng thời gian khai phá này, cúc huyệt Ngô Kiệt không những không biến thâm vì bị cᏂị©Ꮒ, ngược lại vì thuốc có tác dụng bảo dưỡng mà càng non mềm. Chỉ cần hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khe hở giữa các nếp uốn sẽ hiện ra màu đỏ hồng mê người.
Thẩm Thanh Ngôn đã sớm quen thuộc mọi ngóc ngách trên cơ thể Ngô Kiệt, nhưng mỗi lần xem, vẫn cảm thấy khó nhịn.
Từ trong túi, hắn lấy ra khăn ướt thường dùng, lua chùi quanh cúc huyệt một lượt, cũng không chà lau ra dơ bẩn gì.
Thế là cúi xuống, vùi mặt vào giữa cánh mông căng chặt, thè ra đầu lưỡi, liếʍ ướt từng nếp uốn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngôn liếʍ cúc cho người khác, đồng dạng cũng là lần đầu tiên Ngô Kiệt bị người liếʍ cúc.
Khi đầu lưỡi linh hoạt đẩy nước bọt vào lỗ nhỏ, thân thể Ngô Kiệt như dây cung lập tức cong lên, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ không rõ.
“Ưʍ...” Có lẽ vì uống rượu xong, thân thể Ngô Kiệt mẫn cảm hơn ngày thường, ý thức cũng thả lỏng.
“Sướиɠ không?” Thẩm Thanh Ngôn dừng động tác, hỏi.
“Dạ.” Ngô Kiệt nhắm chặt hai mắt, gật đầu, giọng say mèm.
Thẩm Thanh Ngôn được ủng hộ, đầu lưỡi càng ra sức trêu chọc hơn, khi thì nhẹ liếʍ các nếp uốn, khi thì linh hoạt chui vào miệng huyệt, cúc huyệt hồng ban đậu bị liếʍ ướt sũng.
Thân thể Ngô Kiệt run rẩy theo đầu lưỡi hắn, ngón tay càng dùng sức ôm đùi, rang chân rộng ra.
Giờ phút này, Ngô Kiệt có cảm giác hoàn toàn mới lạ.
Trong cơn say mông lung, cậu thấy dây thần kinh cảm giác đều hội tụ về cúc huyệt, bị thứ mềm mại ướŧ áŧ kia trêu trọc, nào có ngờ người anh mà mình tôn kính đang dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình.
Thẩm Thanh Ngôn liếʍ hồi lâu, đến khi lưỡi mỏi nhừ mới dừng lại.
Từ góc độ của hắn thì thấy cúc huyệt vốn nhắm chặt bị hắn liếʍ láp đang hơi khép mở, nước bọt dính ướt toàn bộ kẽ mông, làm miệng huyệt trong ngoài đều trơn bóng.
Nói cũng kỳ quái, lúc liếʍ hoa cúc Ngô Kiệt, Thẩm Thanh Ngôn rõ ràng cực để ý việc này nhưng lại không cảm thấy bẩn.
Đầu lưỡi xẹt qua nếp uốn hoặc là môi cọ sát cánh mông, đều chỉ làm hắn cảm thấy mình thân cận với em ấy hơn, cảm giác thỏa mãn trong nội tâm cũng trở nên mãnh liệt.
“Ngô Kiệt, em chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Thanh Ngôn nỉ non, lúc này, mới vươn tay, dò xét một ngón trỏ được bảo dưỡng đến cực đẹp vào hậu huyệt.
“Dạ, anh Thanh Ngôn, có thể.” Ngô Kiệt trầm giọng trả lời.
Thân thể cậu mất tự nhiên vặn vẹo vài cái, rất nhanh đã thích ứng ngón tay Thẩm Thanh Ngôn moi đào.
Lúc khuếch trương, Thẩm Thanh Ngôn luôn mềm nhẹ, cẩn thận như đang che chở một tác phẩm nghệ thuật, sau đó trong quá trình thăm dò từng chút khơi dậy các điểm mẫn cảm bên trong.
Ngô Kiệt hưởng thụ Thẩm Thanh Ngôn mang đến sung sướиɠ, trong hơi thở dồn dập, thành ruột mềm mại kẹp chặt ngón tay Thẩm Thanh Ngôn.
Hai người đều nhiều lần sa vào tìиɧ ɖu͙© với đối phương. Dù chính Ngô Kiệt cũng không biết là đang làʍ t̠ìиɦ, nhưng đối với thân thể phản ứng của nhau lại như là khắc vào bản năng.
“Ngô Kiệt, anh muốn bắt đầu rồi.” Thẩm Thanh Ngôn nói.
Khi hắn đang nói chuyện, cũng tự cởi khóa quần, khéo léo cởϊ qυầи tây, đá sang một bên.
Lúc trước mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với Ngô Kiệt, hắn đều cẩn thận che giấu mục đích của mình nên không dám cởϊ qυầи áo. Nhưng lúc này, hắn muốn chân chính ôm thanh niên ngốc dưới thân này.
“Dạ, đến đây đi.” Ngô Kiệt trả lời, giọng nói vì say rượu có vẻ mê ly.
Thẩm Thanh Ngôn hít sâu một hơi, đặt qυყ đầυ miệng huyệt, sau đó như mọi khi chậm rãi đâm vào.
Khi thành ruột mềm mại ấm áp hút qυყ đầυ no đủ, không ngừng mấp máy hút toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào sâu hơn, dù đã làm quá trình này đến trăm ngàn lần thì Thẩm Thanh Ngôn vẫn cảm thấy tiêu hồn như lúc ban đầu.
Mãi cho đến khi đẩy vào lút cán, hai người đồng thời run rẩy, Thẩm Thanh Ngôn thuận thế trực tiếp nằm gục trên người Ngô Kiệt.
“Hiện tại, cảm giác thế nào?” Thẩm Thanh Ngôn thở hổn hển hỏi.
Một tay hắn ấn cơ bụng săn chắc của Ngô Kiệt, một tay khác vuốt ve dọc theo đường cong cơ bụng di chuyển lên, xoa bóp đầṳ ѵú như hạt đậu đỏ.
“Ah... Anh Thanh Ngôn, anh đừng... Đừng như vậy...” Ngô Kiệt rêи ɾỉ.
Đường ruột không co rút còn đang liếʍ mυ'ŧ gậy thịt của Thẩm Thanh Ngôn, đầu vũ mẫn cảm lại đột nhiên bị nhéo, hai tầng kɧoáı ©ảʍ thình lình kéo đến làm sau lưng Ngô Kiệt nổi lên một tầng da gà.
Càng quan trọng là, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngôn làm chuyện thế này, cậu không biết việc này có ý nghĩa gì.
“Chính là anh thích như vậy.” Thẩm Thanh Ngôn mở hai tay, như vô số lần tưởng tượng, ôm Ngô Kiệt vào trong lòng, đồng thời còn không ngừng đẩy eo, va chạm cơ thể Ngô Kiệt.
Dươиɠ ѵậŧ Ngô Kiệt đã cứng từ nãy, giờ phút này cũng chọc bụng Thẩm Thanh Ngôn, cọ xát da thịt mềm mịn.
“A... Ah... Anh? Anh đang làm gì?” Ngô Kiệt ngây ngẩn cả người.
Đến lúc này, cậu đã tỉnh rượu ba phần, ngay sau đó nghĩ đén một vấn đề vô cùng nghiêm túc... Hai tay Thẩm Thanh Ngôn đều đang ôm mình, thì thì thứ đang không ngừng đâm thọc cúc huyệt là cái gì?
Đáp án này không cần nghĩ lâu.
“Em mở mắt nhìn, sẽ biết.” Thẩm Thanh Ngôn đè toàn bộ thể trọng lên người Ngô Kiệt, làn da hai người kề sát bên nhau, đồng thời nói bên tai cậu.
Vành tai Ngô Kiệt đỏ bừng như nhỏ máu.
“Ưʍ... Không, em không muốn xem.” Ngô Kiệt trả lời, trong lúc Thẩm Thanh Ngôn lại đẩy sâu thì phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Chính là, ta muốn em nhìn, nhìn anh đang cᏂị©Ꮒ em thế nào.” Thẩm Thanh Ngôn liếʍ vành tai cậu, động tác dưới thân càng hung mãnh hơn.
Hắn có thể cảm giác được cơ thể Ngô Kiệt cứng đờ nhưng đường ruột lửa nóng vẫn ra sức lấy lòng mình, như cái miệng đút mãi không lo, tiếp thu mọi cú thúc va chạm đều.
Cuối cùng, Ngô Kiệt vẫn mở mắt, cặp mắt kia có hoang mang, có mất mát, còn có ảnh ngược Thẩm Thanh Ngôn.
“Ah... Anh, vì sao? Ách!” Cậu hỏi như thế.
Trong giây lát bốn mắt nhìn nhau, tìиɧ ɖu͙© trong người Thẩm Thanh Ngôn hoàn toàn bị thiêu đốt lên, sau đó không màng tất cả hôn lên môi Ngô Kiệt. Ngô Kiệt quay đầu đi thì Thẩm Thanh Ngôn dùng tay bóp cằm cậu, vặn thânh niên quay mặt đối diện với mình.
Đầu lưỡi hắn cạy khớp hàm cậu ra, công thành đoạt đất hôn sâu.
Sức lực Ngô Kiệt lớn hơn Thẩm Thanh Ngôn rất nhiều, vốn có thể tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn, cuối cùng lại chỉ yên lặng thừa nhận Thẩm Thanh Ngôn đòi hỏi.
“Ha... Bởi vì, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi.” Thẩm Thanh Ngôn thở hổn hển trả lời.
“Bắt đầu từ ngày đó, anh đã có ý đồ xấu với em, lúc nào cũng nghĩ phải làm thế nào để em thuộc về anh!”
Hắn vừa nói, eo vừa hung hăng thúc, đẩy dươиɠ ѵậŧ chôn sâu hơn.
“Thật ra, mỗi một lần làm nghi thức, đều là anh đang làm em. Chỉ là em không biết mà thôi.”
Thẩm Thanh Ngôn nói tất cả chân tướng cho Ngô Kiệt, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, thậm chí cảm giác lo được lo mất cũng hoàn toàn biến mất.
Có lẽ, đúng như Cố Tiểu Vĩ nói, hưởng lạc trước mắt mới là quan trọng nhất.
Hắn thấy Ngô Kiệt không hề phản kháng thì ngồi dậy, đôi tay nâng hai cánh mông Ngô Kiệt lên, trực tiếp nâng toàn bộ vòng eo cậu lên.
“Em xem, chỗ này của em thích anh.” Thẩm Thanh Ngôn nói.
Cùng với mỗi lần hắn đâm vào, đều có thể nghe được nơi hai người giao hợp phát ra tiếng nước “nhóp nhép”, mà khi hắn rút ra, cũng sẽ có một đoạn thịt non mυ'ŧ chặt thân gậy bị kéo ra.
Ngô Kiệt lại quay đầu đi chỗ khác, mắt rưng rưng.
Thẩm Thanh Ngôn lập tức mềm lòng, hắn cúi xuống, hôn môi, ngực, núʍ ѵú, xương quai xanh Ngô kiệt, dùng toàn bộ kỹ xảo ôn nhu trên giường lên người cậu.
Hắn cứ cᏂị©Ꮒ như thế gần 40 phút, không cố tình châm lửa các điểm mẫn cảm trên người Ngô Kiệt nữa, không đổi tư thế, chỉ muốn hai người liên tiếp chặt chẽ hơn.
“Ah... Anh, em muốn bắn.” Ngô Kiệt đột nhiên nói.
“Được, anh giúp em bắn.” Thẩm Thanh Ngôn có tinh thần, lúc này mới đẩy nhanh tốc độ.
Thân thể hai người đã sớm phù hợp, muốn cao trào cũng không khó.
Bị cᏂị©Ꮒ mười phút nữa, cơ thể Ngô Kiệt đột nhiên căng chặt, dươиɠ ѵậŧ cậu phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà, một ít phun tung toé lên cơ bụng và ngực mình, nửa khác thì phun lên người Thẩm Thanh Ngôn.
Đồng thời, Đường ruột cậu cũng vội co lại, mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ Thẩm Thanh Ngôn, không ngừng mấp máy, mυ'ŧ vào, như đang khát cầu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
“Ah ha... Sau này, anh giúp sinh đứa con trai.”
Thẩm Thanh Ngôn gầm nhẹ, thúc cú cuối cùng, rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng nồng đậm vào sâu trong thân thể Ngô Kiệt.
Dư vị cực khoái như sóng biển ập đến, cuốn theo hai người, đều rơi vào tình trạng mỏi mệt thở dốc.
Thật lâu sau, Ngô Kiệt mới dẫn đầu nói chuyện:“Anh, anh nên rút ra đi.”
Thẩm Thanh Ngôn ôm chặt Ngô Kiệt, lo sợ lẩm bẩm hỏi:“Ngô Kiệt, em còn có thể ở lại với anh không?”