Hạ Mạt khó chịu vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra, Chu Cẩn Nghiêu lại đem cô ấn xuống, hai tay mạnh mẽ chế trụ lại tay cô.
“Đừng lộn xộn.”
Tiểu huyệt quá chặt, hút anh đến mức gắt gao không chịu nổi.
Chu Cẩn Nghiêu cắn môi suy nghĩ, mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống sống mũi cao thẳng, rơi thẳng xuống sườn mặt Hạ Mạt.
Hạ Mạt nhìn mắt Chu Cẩn Nghiêu dần trở nên đỏ hơn, đôi vai sợ hãi run rẩy: “Đừng…Đừng di chuyển được không? Ngài Chu… Tôi đau quá.”
Chu Cẩn Nghiêu ổn định hơi thở, cố nén xúc động: “Nghe lời.”
Hạ Mạt không dám lộn xộn, thân thể vừa mới bị khai phá vẫn còn cảm giác đau đớn khắc sâu vào tâm trí, cô sợ người đàn ông ấy không để tâm, đem côn ŧᏂịŧ nóng bỏng mạnh mẽ đi vào cơ thể cô, vì vậy cô đành phải dùng bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy cổ tay anh, cau mày rên nhẹ.
Chu Cẩn Nghiêu thấy Hạ Mạt không còn kêu đau, liền đẩy tốc độ lên nhanh hơn.
Mới bắt đầu vài cái Hạ Mạt không nhịn được cắn chặt môi, nhưng trải qua một trận, cảm giác cả cơ thể bị xé làm đôi thay thế bằng kɧoáı ©ảʍ đánh ập đến.
Xuân thủy trong suốt từ miệng huyệt bị côn ŧᏂịŧ lôi ra, càng nhiều dịch bôi trơn, Chu Cẩn Nghiêu có thể tiến vào không chút trở ngại.
Anh nâng mắt nhìn, trên mặt cô đã nổi lên rặng mây ửng hồng, cúi đầu ngậm nhẹ quả anh đào dựng thẳng trên ngực cô, nhẹ nhàng day qua day lại.
Các tế bào thần kinh của Hạ Mạt sao có chịu được thích như vậy, miệng Chu Cẩn Nghiêu hơi dùng lực một chút, cô liền kêu lên, da^ʍ thủy dưới thân càng chảy ra nhiều hơn.
Âʍ đa͙σ mềm mại của Hạ Mạt ngậm lấy qυყ đầυ người đàn ông, cảm nhận được bên trong có vật cản, Chu Cẩn Nghiêu đẩy về phía trước, xương chậu va vào nhau, đem côn ŧᏂịŧ thô to đẩy hoàn toàn vào trong. Sau khi phá tan tấm màng mỏng, ở nơi sâu nhất trong huyệt đạo ẩm ướt, từng nếp gấp như những chiếc miệng nhỏ hút sít sao, bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ.
“Ưm…” Hạ Mạt đau nhức thốt lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi không thể tin được.
Rõ ràng anh nói là tin tưởng anh.
Hạ Mạt đau đến mức bấu chặt vào cánh tay của người đàn ông, móng tay suýt chút nữa găm vào da thịt.
Kɧoáı ©ảʍ trong nháy mắt tràn ra từ xương sống lan đến đỉnh đầu, Chu Cẩn Nghiêu thoải mái hít sâu một cái, sau đó cánh tay rắn chắc liền nắm lấy vòng eo mềm mại của Hạ Mạt, đẩy nhanh biên độ di chuyển.
“Ưm…A…Khó chịu quá…”
Tiếng nức nở nghẹn ngào bị người đàn ông đánh vỡ, cô sợ, nhưng nhiều nhất vẫn là thấy xấu hổ, cô không nghĩ tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ đó lại là chính mình phát ra, này không phải cô, cô lúc này nên khóc lớn gọi lên, nên nghĩ biện pháp thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông này.