Ánh mắt Chu Cẩn Nghiêu có chứa độ ấm đảo qua âʍ ɦộ phấn nộn, trên lông tóc thưa thớt đã lây dính một ít ái dịch. Hạ Mạt bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn đến hoảng hốt, tiểu huyệt không tự giác mà căng thẳng, chảy ra một luồng da^ʍ thủy ẩm ướt.
Chu Cẩn Nghiêu nhìn chằm chằm mà đỏ hai mắt, lần thứ hai vươn tay, đem lòng bàn tay áp lên miệng huyệt, dùng một ngón tay thăm dò từ trên xuống dưới, chậm rãi tách ra hai mảnh cánh hoa bởi vì ái dịch dính nhớp mà dán sát bên nhau, khi đầu ngón tay thô ráp vân vê lên âm đế sưng đỏ, Hạ Mạt không nhịn được, yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng.
“Ưm a……”
Nghe được tiếng thở dốc của Hạ Mạt, Chu Cẩn Nghiêu đem hai ngón tay khép lại, tham nhập vào vách trong, bắt đầu tiến hành khuếch trương cho cô. Hạ Mạt cảm thấy bụng nhỏ có chút trướng đau, mở ra hai mắt mê mang nhìn xuống, đột nhiên nghênh diện với hơi thở nam tính như lửa nóng, sau đó không kịp trốn tránh đã bị môi lưỡi người đàn ông ngậm lấy, anh mạnh mẽ câu lấy lưỡi thơm ngọt mềm, nghiền lộng ma sát, khiến cho đầu lưỡi hai người chặt chẽ quấn quanh, khi phun ra nuốt vào, phát ra tiếng nước *chóp chép* mắc cỡ.
Hạ Mạt động tình, trong đường đi chật hẹp bắt đầu đuổi theo hút lấy ngón tay Chu Cẩn Nghiêu, da đầu Chu Cẩn Nghiêu tê dại, anh gập lại đốt ngón tay, bắt đầu dùng đốt ngón tay cọ xát vào vách trong mềm mại của thiếu nữ.
“A…… Đừng như vậy……”
Hai ngón tay chôn ở trong cơ thể Hạ Mạt hơi hơi đẩy lên, xoay tròn quấy loạn, cảm quan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, khiến Hạ Mạt đột nhiên cong lên eo lưng, thịt nhũ trắng nõn trước ngực chủ động dán lên thân thể nóng bỏng của anh.
Chu Cẩn Nghiêu nhịn đến thật sự vất vả, gân xanh trên thái dương nhảy thình thịch. Tiểu huyệt Hạ Mạt thật sự quá chặt, khi anh mới vừa thăm dò vào một lóng tay đã rõ ràng cảm nhận được sự co bóp và chật hẹp, cho nên anh mới kiên nhẫn làm khuếch trương cho cô.
Nhưng căn dươиɠ ѵậŧ thô dài dưới thân anh sớm đã khó dằn nổi, kêu gào suy nghĩ muốn cắm vào tiểu huyệt phấn nộn, cảm nhận mềm mại cực hạn.
Chu Cẩn Nghiêu rút tay ra, thân thể về đẩy về phía trước, tách hai chân Hạ Mạt lớn hơn nữa, anh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ gắng gượng chà sát lên huyệt khẩu ướt đẫm, đĩnh một nhịp, đem quy đầu cực đại đâm vào.
“A! Đau!”
Hạ thân giống như bị xé rách, Hạ Mạt cắn chặt hàm răng, hai tay nhỏ lung tung đẩy lên cơ bụng người đàn ông, muốn anh đem căn cự vật cứng ngắc kia lui ra ngoài.
“Ha ---”
Thật chặt, Chu Cẩn Nghiêu cũng đau, tiểu huyệt Hạ Mạt như là một cái miệng nhỏ ấm áp chật hẹp, kín kẽ dán sát vào hạ thể anh, Chu Cẩn Nghiêu cúi đầu nhìn xuống, khó khăn lắm mới vào một cái đầu, vẫn còn dư lại nguyên một cây lỏa lồ ở bên ngoài, nhưng huyệt khẩu phấn nộn đã bị căng ra đến trắng bệch, chậm rãi co rút, tựa như nói cho anh biết tiểu huyệt đã cố gắng cất chứa cự vật anh.
Hạ Mạt đau khóc kêu, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
“Đừng, từ bỏ, đau quá!”