Nằm Vùng

Chương 4: Có người nghe lén (Hơi H)

Hạ Mạt muốn trốn, lại bị anh chế trụ mặt nhỏ không thể động đậy.

Đầu lưỡi linh hoạt của anh dễ dàng mở ra khớp hàm đóng chặt của cô, ở trong miệng cô tùy ý quấy loạn, tạo ra từng tiếng *chóp chép*, kéo ra vài sợi chỉ bạc.

Hai tay Hạ Mạt để ở trước ngực, cuối cùng chỉ phí công chống cự.

“Ưm……”

Hạ Mạt muốn cự tuyệt, vừa mở miệng, bên miệng lại tràn ra tiếng rên rỉ xấu hổ.

Môi lưỡi Chu Cẩn Nghiêu dời xuống phía dưới, dừng ở trên đôi ngực nhũ chưa từng bị ai khai phá.

“Ưm…… Không cần……”

Anh mềm nhẹ mút liếm, cho đến khi hai đầu vú phấn hồng trước ngực dựng thẳng. Sau đó, anh nhẹ nhàng khẽ căn, ngậm ở trong miệng chậm rãi nghiền ma.

Một tay Chu Cẩn Nghiêu nắm lấy cổ tay Hạ Mạt, đè ở trên đỉnh đầu cô, một cái tay khác thăm dò xuống dưới thân cô, đi tới hoa tâm đã hơi hơi hé mở. Hạ Mạt theo bản năng kẹp chặt lại hai chân, ngược lại đem ngón tay người đàn ông gắt gao kẹp giữa hai cánh hoa mềm mại..

“Chu tiên sinh…… Cầu xin anh, đừng……”

Vừa dứt lời, Hạ Mạt liền cảm giác được một ngón tay đã tham nhập vào trong cơ thể cô, bắt đầu chậm rãi đâm thọc. Đường đi ướt nóng gắt gao bao bọc lấy ngón tay đang tiến vào thân thể, nuốt cắn, giữ lại. Chu Cẩn Nghiêu dùng lòng bàn tay áp lên âm đế đang chơ vơ bên ngoài, không bao lâu, quấy loạn ra tiếng nước dính nhớp.

“Ưm…… A……” Trong miệng Hạ Mạt phát ra than thở thỏa mãn, cô không biết vì sao thân thể mình sẽ có cảm giác kỳ dị như vậy, cô rất xấu hổ, nhưng thân thể cũng rất thoải mái. Chỉ nghĩ muốn ngón tay đang trong cơ thể kia đi vào sâu một chút. Bụng nhỏ như tích đầy sóng gió mãnh liệt, chúng nó kêu gào, điên cuồng chảy xuôi ra bên ngoài.

Nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, khi Hạ Mạt thở dốc, vẫn đứt quãng xin tha, “Chu, Chu tiên sinh, xin anh, thả tôi đi được không……”

Đầu ngón tay của người đàn ông tiếp tục đỉnh lên trên, chạm được tầng lá mỏng kia.

Hạ Mạt chỉ cảm thấy dưới thân đau xót, lập tức gắt gao khép lại hai chân.

Ngón tay Chu Cẩn Nghiêu bị cô chặt chẽ kẹp giữa hai chân, anh giương mắt nhìn về phía Hạ Mạt. Đôi mắt cô gái nhỏ hồng hồng, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mày đẹp nhíu lại, cái miệng nhỏ đỏ bừng, lúc này đang thật cẩn thận thở phì phò.

Ngay lập tức, dương vật dưới thân anh lại trướng đại một vòng, anh rút tay ra từ giữa hai chân Hạ Mạt, đứng dậy cởi bỏ quần, giải phóng căn vật cứng sớm đã ngẩng cổ chờ đợi.

Hạ Mạt nhìn thấy căn cự vật màu đỏ tím thô dài kia, nhất thời hoảng sợ.

Cô dùng khuỷu tay nâng cơ thể lên, hơi hơi giãy giụa, sợ hãi trốn ra phía sau.

Nhưng Chu Cẩn Nghiêu đã vài cái cởi bỏ trói buộc trên người, cánh tay dài của anh duỗi ra, đôi tay nắm lấy mắt cá nhân nhỏ của Hạ Mạt, dễ như trở bàn tay đem cô kéo lại, đôi tay chặt chẽ khóa chân Hạ Mạt ở hai bên eo anh.

Tư thế như vậy thật sự quá mức lớn mật cùng xấu hổ, hoa môi Hạ Mạt màu hồng phấn, hoàn chỉnh hiện ra ở trước mắt anh.