Tạ Chiếu nhướng mày không nói, trên mặt lộ rõ vẻ không tin.Thiếu niên dưới thân hắn như một vật nhỏ vội vàng lấy lòng chủ nhân nhưng lại không biết phải lấy lòng như thế nào, lòng bàn tay mềm mại sợ hãi vuốt ve cổ tay của hắn.
"Sư huynh có thể chạm...”
Lê Thính nói, tay kia từ từ di chuyển đến trước ngực, ngón tay ngượng ngùng nâng đỡ hình dáng l*иg ngực mềm dẻo, ưỡn ngực lên, để lộ ra hai quả anh đào xinh đẹp đỏ thắm, lúc này đang không tự giác được mà run rẩy.
"Có thể chạm?”
Tạ Chiếu trở lại trên giường, hai tay vươn về phía ngực Lê Thính, bàn tay tóm lấy núʍ ѵú của y, khẽ ấn nhẹ.
Cảm giác dưới ngón tay mềm mại và đàn hồi, da thịt trơn trượt, giống như đang vuốt ve một tấm lụa có nhiệt độ.
Hơi thở của Lê Thính trở nên hỗn loạn, Tạ Chiếu dùng lòng bàn tay siết chặt ngực y rồi thả lỏng, mép bàn tay dùng lực ấn xuống từng chút một trên miếng thịt mềm mịn.
Ngực của Lê Thính nhanh chóng căng ra rồi lại chùng xuống, thịt mềm dần nóng lên và căng tức, quầng vυ' hồng hào, mềm mại như thể cần chạm vào là tan chảy. Hai điểm đỏ tươi trước ngực run rẩy, càng lúc càng sưng to và đỏ thắm, nhô cao đầy dâʍ đãиɠ và quyến rũ.
Cảm giác ngứa ngáy nóng bức không ngừng từ ngực lan ra toàn thân, cả ngực của Lê Thính đã sớm căng thành màu hồng phấn.
Eo, vai, cổ của Lê Thính đều nhuộm màu hồng, trán lấm tấm mồ hôi, muốn khóc nhưng không dám, muốn động nhưng không dám cử động lung tung, hai tay vô thức nắm chặt ga giường bên dưới. Hai chân y hơi co lại, các ngón chân cong lại bấu chặt ga giường, bắp đùi căng cứng.
Phần thịt ở quanh ngực y nóng ran và đau nhức, đầṳ ѵú sung huyết và quầng vυ' sưng to mềm mại. Hai hạt châu đỏ thắm như muốn nhỏ máu, như thể toàn bộ máu xung quanh đều tụ về đây.
Nhũ châu đỏ bừng, nhiệt độ kinh người, cảm giác ngứa ngáy giống như có một sợi lông vũ đang lướt qua trên ngực y vậy. Lê Thính cố nhịn nước mắt và bản năng vặn vẹo thân thể, giọng nói đè nén nghẹn ngào, khóc lóc cầu cứu Tạ Chiếu.
"Sư huynh... đệ thấy lạ quá... ngực nóng quá, ngứa quá... sư huynh... sư huynh giúp đệ với...”
Tạ Chiếu với vẻ mặt của một sư huynh tốt bụng dịu dàng hỏi: "Ngứa ở đâu?"
Lê Thính khó nói nên lời.
Tạ Chiếu tỏ vẻ không hiểu, lòng bàn tay xoa bóp ngực Lê Thính càng lúc càng dữ dội hơn.
"A, a... Sư huynh... Sư huynh... Trướng quá... A...”
Sợ làm mất hứng của sư huynh, Lê Thính không dám cầu xin tùy tiện, chỉ chớp mắt một cái, quầng vυ' và núʍ ѵú càng thêm co giật và sưng đỏ hơn.
Lê Thính rêи ɾỉ nói: "Ngực, ở ngực... A, a... đầṳ ѵú nóng quá... sắp ngứa chết mất... sư huynh, a... sư huynh cứu đệ...”
Phần ngực sưng to run rẩy dâʍ đãиɠ, núʍ ѵú hồng hào rung rinh, chỉ thiếu điều tự mở miệng cầu xin người ta nắn bóp thật tốt mà thôi.
Tạ Chiếu liếc nhìn y, thở dài nói: "Ta không dám sờ loạn chỗ đó đâu, không phải vừa rồi ta còn làm đệ khóc sao?”
Sư huynh bắt nạt người ta!
Lê Thính ngẩn người một lúc, nhìn Tạ Chiếu, hốc mắt và khóe mắt ướt đẫm đỏ hồng, khuôn mặt đầy vẻ bị bắt nạt thảm thương sắp khóc.
Dưới lòng bàn tay của Tạ Chiếu, Lê Thính vô thức chậm rãi cử động thân trên, phần ngực rung động chập trùng, cọ xát vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn.
Lê Thính nói: "Có thể, sư huynh có thể sờ, sư huynh muốn làm thế nào cũng được... Cầu... Cầu xin sư huynh...”
Tạ Chiếu nói: "Ta không dám đâu. Đệ cúi đầu mà nhìn ngực của đệ đi, núʍ ѵú sưng lên dữ dội như vậy, ta chẳng dám tùy tiện giúp đệ gãi ngứa.”
"Hay là sư đệ dạy ta, làm sao để khiến đệ thoải mái?”
Lê Thính ngây người, lộ ra vẻ mặt như một chú thỏ con bị đùa giai, muốn cuộn mình chạy trốn nhưng lại không dám.
Thể chất lô đỉnh bẩm sinh nhạy cảm, ngày thường khi tắm rửa, y chí còn cố ý tránh những nơi nhạy cảm này, cố gắng không chạm vào.