Nội Dung Được Mở:
Bấm để xem
Đóng lại
Trong khoảnh khắc, một làn sóng âm thanh trong suốt truyền ra xung quanh!
Lá cây trên những cái cây xung quanh Mộ Thanh Lan, đều đồng loạt bay ra!
Lâm Thanh Mặc và Giang Đạt Nguyên cùng lúc cảm thấy có tiếng vù vù trong tai!
Tiếng thét dài đó như có ma thuật, khiến tâm trí hai người thoáng chốc trống rỗng, trong lòng chấn động!
Nó dường như đến từ thời gian và không gian xa xôi, mang theo uy áp mạnh mẽ khiến người ta không thể cưỡng lại được!
Hết lần này đến lần khác, những dư âm cứ liên tục đọng lại trong tâm trí họ! Nó khiến người ta bất giác cảm thấy bình yên và kính sợ.
Ngay sau đó, Lâm Thanh Mặc lập tức phản ứng nhanh chóng, khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Thanh Lan - tiếng hét vừa rồi đã làm cho hắn sửng sốt một chút, nếu như đang trong lúc chiến đấu, một khắc do dự này cũng đủ làm cho hắn hoàn toàn thất bại thảm hại!
Giang Đạt Nguyên cũng phục hồi từ trạng thái thất thần của mình, sau khi ngạc nhiên, thì không thể che giấu sự vui mừng tột độ của mình mà nhìn vào Mộ Thanh Lan--
Tam thiếu vậy mà còn có một đòn sát thủ như vậy?
Vừa rồi nhất thời hắn không cảm thấy, nhưng bây giờ dưới một kích này thì ngực của hắn cũng đã hơi cuồn cuộn.
Nếu như dùng một chiêu này một cách bất ngờ, thì chắc chắn sẽ có lợi thế!
Vô số chiếc lá lần lượt rơi xuống, một số chiếc còn rơi trên người và đầu của Mộ Thanh Lan.
Tiếng hét dài của nàng vừa rồi, nghe rõ ràng là tràn đầy sát khí, nhưng lúc này, quanh cơ thể Mộ Thanh Lan lại tràn ngập một luồng khí chất bình tĩnh và ôn hòa, giống như nàng đang yên lặng ngồi trong rừng, đang nấu rượu và nghe đàn vậy.
Không khí trở nên yên lặng một lúc.
Bông sen vàng trong mắt Mộ Thanh Lan từ từ biến mất.
Nàng chớp chớp mắt, trong đôi mắt đã trở lại một màu đen tối.
Ngay lập tức, nụ cười hài lòng nở trên môi nàng.
Phật Âm Liên này còn mạnh hơn cả trong thần thức của nàng, Lâm Thanh Mặc là Thần Phách Cảnh trung kỳ, thậm chí sắp đột phá Thần Phách Cảnh đỉnh, nhưng mà mới vừa rồi cũng bị trúng đòn, một kích đó hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến hắn.
Từ biểu hiện của hai người họ thì có thể biết được, hiệu quả của đòn này đúng là rất tuyệt vời!
Cao thủ quyết đấu, đặc biệt là cường giả đứng đầu, một chút thất thần trong chớp mắt này, cũng đủ để quyết định người chiến thắng thật sự!
Hơn nữa, đây là một chiêu thức sóng âm công kích cực kỳ hiếm thấy mà người bình thường hoàn toàn không thể phát hiện ra, quả thực có thể coi đây là một sát chiêu ẩn nấp vô cùng tiện lợi.
Mà đây cũng mới chỉ là tầng đầu tiên, khi sau này hoàn toàn khống chế được Phật Âm Liên, thì cho dù chỉ là một tiếng nói, cũng có thể gϊếŧ người!
Cũng không biết cảnh tượng đó sẽ như thế nào!
Mộ Thanh Lan hít một hơi thật sâu, kìm nén sự ấm áp rực lửa trong lòng, ngẩng đầu nhìn hai người họ và mỉm cười.
"Sao, còn chưa phục hồi tinh thần à?"
Giang Đạt Nguyên đã bình tĩnh lại và trong mắt tràn đầy sự sùng kính.
"Tam thiếu, có thể đi theo ngài, thật sự là phúc của thuộc hạ."
Lâm Thanh Mặc cũng không thể không thừa nhận, lúc này Mộ Thanh Lan, đã hoàn toàn lật ngược ấn tượng trước đây của hắn.
Thiếu niên này, như là một bảo tàng, ngươi vĩnh viễn không thể biết được khi nào hắn sẽ cho một điều bất ngờ, đương nhiên, cũng có khả năng là một cú sốc.
Lâm Thanh Mặc hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tu luyện là được rồi, làm đến máu chảy đầm đìa như vậy làm cái gì."
Mộ Thanh lan cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy cơ thể của mình đã bê bết máu, thậm chí nhiều vết thương còn dính vào quần áo.
Vừa rồi thật sự là đã mạo hiểm, nàng chỉ tập trung vào việc bắt lấy mảnh hoa sen vàng đó, thậm chí còn bỏ qua cơn đau dữ dội khắp người.
Lúc đầu cũng rất đau, nhưng sau đó thì từ từ quen dần và cứ tự nhiên mà chịu.
Vết thương này trông có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra nàng hoàn toàn không cảm thấy gì, hơn nữa lại hồi phục nhanh chóng, nên đương nhiên cũng không phải vấn đề lớn.
Nếu Lâm Thanh Mặc biết được ý tưởng này, có lẽ hắn sẽ phun ra một ngụm máu già.
Mộ Thanh Lan thờ ơ xua tay: "Không sao."
Lúc này mới thấy, mu bàn tay cũng đã bấy nhầy.
Nàng nhướng mày thở dài.
"Thật tiếc cho bộ đồ này."
Lâm Thanh Mặc và Giang Đạt Nguyên: "..."
Tại sao quan điểm của Mộ Thanh Lan khác xa với của họ vậy?
Trong lòng Giang Đạt Nguyên vẫn rất đau lòng, nhìn thấy thiếu gia của mình như vậy, không biết lúc trước ngài ấy đã phải chịu cực hình gì, tuy rằng thuật tu luyện này uy lực lợi hại nhưng cái giá phải trả quả thực có chút bi thảm.
Nếu đổi lại là một người nào khác, e rằng có thể không đủ khả năng chịu đựng.
Còn nhỏ tuổi mà đã có thể trưởng thành như vậy, nhất định không phải chỉ giải thích được bằng hai chữ tài năng.
Lâm Thanh Mặc thấy Mộ Thanh Lan thực sự không có vấn đề gì lớn, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ngày mai còn có một trận chiến ác liệt phải đánh, vì vậy tốt nhất là ngươi không nên gặp bất kỳ vấn đề gì."
Ngay khi Mộ Thanh Lan định nói, bỗng nhiên vẻ mặt nàng nghiêm lại, nàng đột ngột đứng dậy, và nhìn về một hướng nào đó!
Trong lòng Lâm Thanh Mặc cũng vừa động: "Làm sao vậy?"
Mộ Thanh Lan chậm rãi nói:
"Chỉ sợ trận chiến ác liệt này, chúng ta không cần đợi đến ngày mai."
"Cái gì?" Lâm Thanh Mặc còn chưa kịp phản ứng, nghe được Mộ Thanh Lan nói, hắn đột nhiên hiểu ra cái gì, cũng lập tức nhìn sang!
Rừng sâu chìm trong ánh hoàng hôn, vô cùng an tĩnh.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Thanh Mặc lại đề cao cảnh giác của mình lên mức cao nhất.
Chờ một hồi, mới có một luồng gió thổi tới từ xa!
Nắm tay của Lâm Thanh Mặc dần dần nắm chặt.
"Xem ra quả nhiên là không chờ được."
Mộ Thanh Lan nhướng mày cười: "Trăng mờ, gió lớn về đêm."
Thích hợp gϊếŧ người và phóng hỏa!
Vèo vèo vèo!
Lâm Thanh Mặc bỗng nhiên ra tay, mấy luồng Nguyên Lực đã hóa thành tên dài và bắn nhanh ra!
Gió bỗng đổi chiều!
"Ha! Lâm Thanh Mặc, xem ra ngươi cũng còn có chút cảnh giác đấy, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Trên bầu trời vang lên một tiếng cười điên cuồng, vài bóng người nhanh chóng tiến đến!
Khuôn mặt ở phía trước cũng nhanh chóng trở nên rõ ràng - đúng là Lâm Liên Thành!
"Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng ngươi thật ngu ngốc." Giọng điệu của Lâm Thanh Mặc lạnh lùng.
Lâm Liên Thành dừng ở giữa không trung, nghe vậy tức giận đến ngứa răng: "Lâm Thanh Mặc! Ngươi bây giờ kiêu ngạo bao nhiêu, thì lát nữa sẽ đau khổ bấy nhiêu! Lần này, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi!"
Lâm Thanh Mặc cười lạnh: "Vừa hay, ta cũng không định buông tha cho ngươi."
Trước đây hắn cũng lười để ý, nhưng Lâm Liên Thành lại cứ tăng cường làm tới, cho nên cuộc thi săn bắn lần này, cũng là lúc để so tài!
Lâm Liên Thành nghe xong liền ngẩng đầu lên trời cười lớn.
"Ha ha ha! Lâm Thanh Mặc! Ngươi dựa vào cái gì mà tranh với ta? Chẳng lẽ dựa vào hai người bên cạnh ngươi sao? Một người bất quá chỉ là Thần Phách Cảnh sơ kỳ, người còn lại thậm chí chỉ là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ! Như vậy thì sao ngươi có thể là đối thủ của ta được?"
Vì cuộc thi săn bắn này, trước đây hắn ta đã tốn không ít công sức, mời không ít cường giả, chính là vì lúc này đây, khiến cho Lâm Thanh Mặc hoàn toàn chết ở chỗ này!
Lâm Chính Vũ đã ngồi ở vị trí thành chủ quá lâu rồi, đã muốn chọn một người thừa kế từ hai người họ đã lâu, nhưng ông ta vẫn chậm chạp chưa hạ quyết tâm.
Điểm này, cũng đã khiến Lâm Liên Thành âm thầm rất bất mãn.
Tên Lâm Thanh Mặc này chính là đầu óc có bệnh! Bất nam bất nữ, mất hết thể diện của phủ Thành chủ!
Mà Lâm Chính Vũ vậy mà dung túng hắn hết lần này tới lần khác, lâu như vậy, cũng vẫn không có ý định giao lại vị trí Thành chủ cho Lâm Liên Thành!
Cho dù là áy náy, thì cũng phải có ngày sáng mắt chứ?
Nhưng Lâm Liên Thành không muốn đợi thêm nữa!
Lần này nhất định phải giành được vị trí Thành chủ!
Lâm Thanh Mặc nhìn về phía sau Lâm Liên Thành, ngoài Lâm Liên Thành ra, còn có bốn người khác, cũng chính là những người đi theo hắn ta vào ngày đầu tiên.
Có một tên Mộc Vạn Xuyên, người đã chết và không thể chết được nữa.
"Vậy thì sao? Nếu ta đã có thể gϊếŧ một tên Mộc Vạn Xuyên, thì tự nhiên ta cũng có thể giải quyết hết những người còn lại." Lâm Thanh Mặc thờ ơ nói, đột nhiên cười một tiếng, đầy châm chọc: "Ngươi không biết, tên Mộc Vạn Xuyên đó, chết thê thảm như thế nào đâu.."
Nhắc đến chuyện này, bụng Lâm Liên Thành liền đầy lửa giận!
Nói cho cùng, Mộc Vạn Xuyên tốt xấu gì cũng là một cường giả Thần Phách Cảnh trung kỳ, trước đây hắn ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mới mời được gã, nhưng kết quả gã đã bị người ta giải quyết chỉ trong một lần gặp mặt, không những không giúp được gì cho bản thân mà còn gây thêm nhiều rắc rối, khiến cho Lâm Thanh Mặc chế giễu hắn ta như vậy!
Ánh mắt Lâm Thanh Mặc chậm rãi quét qua vài người: "Ta nghĩ xem nên bắt đầu với kẻ nào trước.."
Lâm Liên Thành hung hăng vung tay áo lên, đột nhiên nở ra một nụ cười âm hiểm, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý kỳ quái.
"Lâm Thanh Mặc, đừng nói là ngươi thực sự cho rằng ta chỉ mang theo có mấy người như vậy thôi đấy?"
Ánh mắt Lâm Thanh Mặc chắc chắn.
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, xung quanh mấy người Mộ Thanh Lan, lại xuất hiện thêm vài người!
Khí thế bất phàm, đứng trên không trung, thình lình tất cả đều là cường giả Thần Phách Cảnh!
Cứ như vậy, liền biến thành ba đối chín!
Hơn nữa đối phương, tất cả đều là Thần Phách Cảnh, trong đó thậm chí ít nhất có bốn người đều là cường giả Thần Phách Cảnh trung kỳ!
"Như thế nào? Không dám nói tiếp nữa à? Lâm Thanh Mặc, vừa rồi ngươi không phải rất kiêu ngạo sao, hửm?"
Trong lòng Lâm Liên Thành tràn đầy đắc ý, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Thanh Mặc ngã xuống đất xin tha!
Đương nhiên, hắn biết Lâm Thanh Mặc tài năng xuất chúng, hơn nữa đã ở cảnh giới Thần Phách Cảnh trung kỳ từ lâu, cho dù chưa đột phá, nhưng mà thực lực của hắn cũng không thể coi thường.
Để tìm kiếm sự ổn định, hắn ta đã đặc biệt chuẩn bị cho động thái này!
"Thật sự thì ngươi cũng đã cố gắng hết sức." Lâm Thanh Mặc quét mắt nhìn xung quanh một vòng, hầu hết bọn họ đều là cường giả ở thành Lâm Châu.
Thường thì ga tộc bình thường sẽ không muốn nhúng tay vào cuộc tranh giành giữa hai người, cho nên để tìm được những người này, Lâm Liên Thành cũng đã lên kế hoạch từ rất lâu.
"Tất nhiên, điều này cũng có thể làm cho cái chết của ngươi dễ dàng hơn. Dù gì thì ngươi cũng là "ca ca" của ta!"
Khuôn mặt của Lâm Thanh Mặc dường như được bao phủ bởi một lớp băng giá.
"Hôm nay, để ta đích thân đưa ngươi lên đường vậy!"
Lâm Liên Thành cười to vài tiếng, sau đó hung ác nhìn Lâm Thanh Mặc, hét lên-
"Gϊếŧ cho ta!"
Tiếng xé gió truyền đến!
Cả ba ngay lập tức bị bao vây!
Nguyên lực toàn thân của Lâm Thanh Mặc đang dâng trào dữ dội! Ngay lập tức tăng lên đến mức mạnh nhất!
Thần sắc Giang Đạt Nguyên nghiêm túc, ngay lập tức đứng bên cạnh Mộ Thanh Lan, cảnh giác nhìn xung quanh, trong tay đã nắm Hồi Toàn tiêu!
Mộ Thanh Lan nhìn xung quanh, đột nhiên bật cười, sau đó bước chân ra, ưỡn lưng, cơ bắp toàn thân căng chặt đến cực hạn!
Giống như một con sói đang bò, có thể giáng một đòn chí mạng bất cứ lúc nào!
Keng!
(Xong chương)
Bạn, Havie, RainbowQQ và 44 người khác thích bài này.
6 Tháng chín 2022Tặng xuKhông thíchTrích dẫn
Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên
Bài viết:Tìm chủ đề672