Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 134: Suy đoán! (Canh hai)

Bấm để xem

Đóng lại

Trong khu vực nhanh chóng chiến đấu loạn xạ!

Lâm Thanh Mặc bay lên trời, còn Lâm Liên Thành mang theo hai người khác và ngay lập tức bao vây Lâm Thanh Mặc!

Hơn nữa, ba người này đều là cường giả Thần Phách Cảnh trung kỳ!

Giang Đạt Nguyên và Mộ Thanh Lan, bị sáu người còn lại bao vây.

Có lẽ là bởi vì bọn họ cảm thấy đối phó hai người Mộ Thanh Lan không có áp lực, cho nên mấy người đó không có ra tay trước, mà là từng bước tới gần, nhìn Mộ Thanh Lan từ trên xuống dưới, vẻ mặt đánh khinh.

"Ha, nhìn xem, đây là mỹ nhân đã bị Lâm đại thiếu gia của chúng ta cướp về trên đường. Quả thật là tuyệt sắc. Thảo nào Lâm đại thiếu gia lại muốn kim ốc tàng Kiều! So với hắn, những người trước đều là thực sự không đủ để xem, có phải hay không?"

"Này ấy à, đừng nói đến những kẻ trước đó của Lâm đại thiếu gia, cho dù phóng nhãn toàn bộ Lâm Châu, thì cũng ít ai có thể có một màu sắc như vậy! Tuy rằng hắn là nam nhân, nhưng nhìn hắn mà xem, so với đầu bảng của Di Hồng Viện thì thật sự là còn tinh tế hơn một chút đấy! Ha ha!"

"Sao hả, chẳng lẽ là ngươi đã có hứng thú với hắn à? Ngươi có hứng thú giống với Lâm đại thiếu gia từ khi nào vậy?"

Mọi người cười vang.

"Này, dù sao cũng không thể nói như vậy, tốt xấu gì ta cũng là một người đàn ông đứng đắn, còn Lâm đại thiếu gia đó.. thì không nhất định à nha! Các ngươi nói xem, hương vị của cậu nhóc này có phải còn ngây ngất hơn những nữ nhân kia phải không? Hả? Ha ha - ư!"

Tiếng cười của người đàn ông thô lỗ đó đột ngột dừng lại, hắn ta đột nhiên che cổ mình, mở to mắt không thể tin được, như thể chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Mà một số người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng rất kinh hãi, trong khu vực tức khắc lặng ngắt như tờ.

Lông mày và mắt của Mộ Thanh Lan hơi rũ xuống, giữa những ngón tay trắng nõn trong ống tay áo dài, một vài viên băng đen sắc nhọn đang lật qua lật lại.

"Hương vị của ta có ngon không, cứ thử đi rồi sẽ biết?"

Vừa nói, nàng vừa ngước mắt lên, trong đôi mắt như ngọc của nàng có một bóng tối khó dò.

Độ cong khóe môi, trông dường như khiến người ta lạnh thấu xương.

"Như thế nào, có tốt như ngươi tưởng tượng không?"

Gã đàn ông đó ôm chặt cổ mình, và đã cảm thấy cảm xúc lạnh lẽo, tay hắn ta bắt đầu run rẩy.

Hắn, hắn vậy mà đã đâm một viên đá vào cổ mình ngay lập tức!

Có máu liên tục chảy ra và nóng bỏng.

Nhưng mà, trong lòng của hắn ta vốn đã lạnh rồi, lòng bàn tay nhớp nháp, khẽ run lên, thậm chí toàn thân cũng đều run lên.

Hắn ta chính là Thần Phách Cảnh sơ kỳ đấy!

Mà đối phương cũng chỉ là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, thế nhưng động tác lại nhanh đến mức hắn ta cũng không thể cảm thấy!

Nhưng hắn ta lại không biết rằng một trong những việc yêu thích nhất của Mộ Thanh Lan chính là ném phi tiêu, cho nên độ chính xác và sức mạnh chắc chắn không thể so sánh với người thường.

Mộ Lăng Hàn đã từng không phục, cho nên đã tập luyện trong thời gian dài nhưng vẫn liên tiếp thất bại.

Hơn nữa, những người này trước đó cũng không có coi trọng Mộ Thanh Lan, khi cười lên đều tràn đầy vẻ đáng khinh, cho nên làm sao có thể ngờ rằng Mộ Thanh Lan sẻ đột nhiên ra tay?

Gã đàn ông đó vừa sợ vừa giận, nhưng sợ hãi cũng không làm gì được, sờ sờ miếng băng, theo bản năng muốn rút ra, nhưng lòng bàn tay lại run rẩy, dùng sức cũng không được. Có điều trong chốc lát, vết máu trước người cũng đã nhiễm đỏ cả, sắc mặt cũng có chút xám xịt.

"Ngươi muốn chết!"

Nhìn thấy người bên mình chỉ mới vừa đối mặt vậy mà đã bị đối phương chăm sóc, hơn nữa đẳng cấp rõ ràng cũng chênh lệch rất lớn, cho nên đám người kia lúc đầu thì sửng sốt, nhưng sau đó thì vô cùng tức giận!

Không biết là ai hô một câu, lập tức vọt ra!

"Bất quá chỉ là một số thủ đoạn thắp kém. Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, khi đối mặt với thực lực chân chính, tất cả đều đó cũng là những nỗ lực vô ích mà thôi!"

Lời còn chưa dứt, người đã tới trước mắt rồi!

"Tử lôi quang!"

Một tiếng quát lớn, trong tay gã đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, khi kiếm chém ra, thì có một tia chớp màu tím bay ra!

Tia chớp đó giống như một con rắn, trong nháy mắt nó lao về phía Mộ Thanh Lan!

Giữa lúc bơi, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xèo xèo từng đợt!

Mộ Thanh Lan đột nhiên lui về phía sau nửa bước, cong thắt lưng, thân thể hiện ra một tư thế kỳ quái.

"Ha ha, sao hả, lúc này biết sợ?"

Người nọ đắc ý cười to, bởi vì giận cực, cho nên hắn vừa ra tay chính là đòn sát thủ củ mình, chỉ cần một kích, người này phải trở thành than cốc!

Mộ Thanh Lan không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tia chớp màu tím đang bay nhanh tới!

Nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi của những cành lá cháy xém nơi tia sét đi qua!

Thấy vậy, Giang Đạt Nguyên định ra tay ngay lập tức, chặn trước mặt Mộ Thanh Lan, nhưng bất ngờ lại bị người khác kéo đi.

"Muốn đi đâu thế? Chi bằng chúng ta hãy luận bàn một chút nhé!"

Dư lại vài người, vậy mà đều lao về phía Giang Đạt Nguyên!

Giang Đạt Nguyên rất lo lắng, nhưng cũng không thể không xoay người lại và chiến đấu với những người đó!

Ngay sau đó, tia chớp màu tím đó đã đến trước giữa mày của Mộ Thanh Lan!

Chỉ còn cách có nửa sải tay, một khi bị đánh trúng thì không chết cũng bị thương!

Tuy nhiên, trong khi gã đàn ông đang đợi để xem tình trạng bi thảm của Mộ Thanh Lan, thì lại nhìn thấy một tia chế nhạo lóe lên từ khóe mắt của thiếu niên mặc áo đen.

Lòng hắn ta chợt chùng xuống!

Mộ Thanh Lan cuối cùng đã di chuyển!

Thay vì rút lui, thì nàng lại tiến lên, còn trực tiếp tung ra một cú đấm!

Dưới bầu trời u ám, không ai có thể nhìn thấy nắm đấm của nàng đã được bao phủ bởi một lớp màu đen rất nhẹ, giống như áo giáp!

Bùm!

Nắm đấm của Mộ Thanh Lan và tia sét màu tím đập vào nhau một cách mạnh mẽ!

Trong chốc lát, dường như có ánh lửa bắn ra xung quanh!

Năng lượng dao động mạnh mẽ lan tràn ra xung quanh!

Cành lá trên mặt đất bay ra, bụi mù mịt khắp nơi!

"Hắn bị điên à?"

Ngay cả gã đàn ông ra tay, cũng không khỏi thốt lên, sao lại có thể có người tự tìm chết như thế này?

Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn ta lại cảm thấy giọng nói đột nhiên bị chặn lại bởi thứ gì đó, nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn ta dụi mắt không tin nổi.

"Sao có thể như thế được?"

Thiếu niên đó, thiếu niên đó-

Khi khói bụi tan đi, những gì ban đầu được cho là thiếu niên đó phải bị cháy đen, thì lại vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đó!

Hắn vẫn duy trì tư thế ra quyền khi nãy, nhưng mà tia chớp màu tím va chạm dữ dội với nắm đấm ở phía trước, lúc này nó lại dừng lại tại chỗ không thể tiến thêm nữa!

Dường như có một kết giới trên người thiếu niên đó, tia chớp màu tím hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài!

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta gần như muốn ngất đi - bởi vì Mộ Thanh Lan đột nhiên biến nắm đấm của mình thành chưởng và nắm lấy tia chớp màu tím trong tay!

Điều này đã vượt quá nhận thức của người bình thường, trong một lúc lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Trong lòng bàn tay của Mộ Thanh Lan, Nguyên lực màu đen được bao phủ chặt chẽ như áo giáp, tia chớp màu tím hoàn toàn không thể gây ra thương tổn cho nàng.

Nhìn thấy tia chớp màu tím trong lòng bàn tay, Mộ Thanh Lan nhướng mày.

Thực ra một chiêu này, vừa rồi nàng cũng chỉ đột nhiên nghĩ ra.

Từ khi có ngọc giản màu đen trong người, Nguyên lực của nàng cũng theo đó mà biến thành màu đen, nàng cũng cảm thấy thân thể đã có một số thay đổi, cả Nguyên lực của nàng cũng có chút không bình thường.

Nhưng nàng vẫn chưa bao giờ nghĩ kỹ vấn đề này, nàng chỉ biết rằng ngọc giản màu đen có lực cắn nuốt cực kỳ bá đạo.

Cho nên nàng nghĩ, thử Nguyên Lực của mình một lần, xem rốt cuộc có gì thay đổi.

Trong lòng vừa suy nghĩ, Nguyên lực từ trong ngọc giản màu đen liền tuôn ra, bao phủ nó như một chiếc áo giáp.

Nàng đấm mạnh một quyền, và quả nhiên, tia sét màu tím không thể đi xa hơn được nữa!

Xác nhận phỏng đoán trong lòng, Mộ Thanh Lan càng mạnh dạn nắm lấy tia chớp màu tím trong tay!

Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan ngạc nhiên, nhưng người đối diện lại kinh hãi!

Chiêu thức của hắn ta cũng không phải là bất khả chiến bại, nhưng với các tu luyện giả cùng cấp, nó đã được coi là cực kỳ tốt, và hắn ta cũng chưa bao giờ thất bại trong bất kỳ lần ra tay nào. Không ngờ lại bị thiếu niên này trực tiếp phá hủy bằng phương thức đơn giản và thô lỗ như vậy!

Hắn ta nhìn Mộ Thanh Lan như thể đang nhìn một con quái vật.

Môi của Mộ Thanh Lan khẽ cong lên và ngước nhìn hắn ta.

Trong lòng hắn ta chợt run lên.

Mộ Thanh Lan di chuyển cổ tay của mình, và tia chớp màu tím thực sự mờ đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường! Sau đó, nó đã biến mất hoàn toàn trong tay của Mộ Thanh Lan!

Khuôn mặt của gã đàn ông, đã không thể dùng từ kinh hãi để mô tả nữa.

Làm sao hắn ta có thể biết được Mộ Thanh Lan chỉ là vừa động suy nghĩ, thì đã nuốt hết năng lượng chứa trong tia chớp màu tím rồi!

Ngọc giản màu đen ở trong Khí Hải, dường như có hấp thu hết toàn bộ lực lượng cũng không đủ!

Trên thực tế, năng lượng của tia chớp màu tím vẫn tương đối mạnh mẽ, lực sát thương của nó cũng rất mạnh, nhưng ở trước ngọc giản màu đen, nó cũng vô lực chống cự, bị nuốt vào rồi hợp lại không chút vùng vẫy!

Mộ Thanh Lan cảm thấy năng lượng trong cơ thể tăng lên, và đột nhiên nàng cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

Vì vậy, nàng hiếm khi nở một nụ cười chân thành và nói với gã đàn ông:

"Đến nữa đi!"

- Đến nữa cái rắm á!

Gã đàn ông trong lòng lớn tiếng chửi rủa, nhưng hắn ta không còn dũng khí đối đầu với Mộ Thanh Lan, mặc dù ép bản thân giữ bình tĩnh nhưng sự hoảng sợ trong mắt hắn ta vẫn không thể che giấu được.

Người này tuyệt đối có vấn đề! Tuyệt đối!

Hắn ta đột nhiên quay đầu lại và giận dữ chửi rủa vài người đang chiến đấu với Giang Đạt Nguyên:

- Con mẹ nó! Các ngươi lại đây vài người đi. "

Bởi vì Mộ Thanh Lan là người duy nhất trong số ba người ở Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, cũng là người có cảnh giới thấp nhất trong số họ, cho nên những người đó đều không coi trọng nàng. Vì thế, trong số sáu người, ngoài một người đang sắp chết, thì bốn người còn lại, đều lao về phía Giang Đạt Nguyên.

Nghe thấy tiếng hét của hắn ta, vài người đó theo bản năng nhìn sang.

Khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, vài người đều sửng sốt trong chốc lát, có một người hỏi:" Ngươi không thể xử lý một kẻ Ngự Thiên Cảnh sao? "

Trong lời nói, còn có chút khinh thường.

Gã đàn ông đó hận đến mức không nhịn được mắng:" Nói hay quá! Mẹ nó, các ngươi có giỏi thì lại đây! Ngươi này tà lắm! Ngươi không nhìn thấy Ngốc Ưng còn nằm ở chỗ đó sao! "

Ngốc Ưng, chính là người vừa bị Mộ Thanh Lan đâm vào cổ.

Lúc này, đã ngã xuống đất và hấp hối. Che cổ, máu chảy đầm đìa, và đôi mắt cũng bắt đầu mất tiêu cự.

Cách cái chết đã không xa.

Những lời này làm cho mấy người đó do dự một hồi, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút do dự.

Chẳng lẽ cái tên thiếu niên áo đen Ngự Thiên Cảnh trung kỳ đó thực sự có ác chủ bài sao?

" Vậy để cho ta tới gặp hắn!"

Một người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, rồi lao tới!

Khoảng thời gian nhàn rỗi này cũng khiến cho Giang Đạt Nguyên vốn là bị vây đến thở hổn hển cũng thở phào một chút, ngay sau đó cũng không còn do dự nữa, nhanh chóng nắm lấy cơ hội ra tay!

Hồi Toàn tiêu bay ra ngay lập tức! Mà chính hắn, cũng đã lao đến một người trong số họ!

Người đến là Thần Phách Cảnh trung kỳ!

Mộ Thanh Lan định ra tay, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng vo ve bên tai.

Nàng sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới cái gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, sau đó liền nhanh chóng xoay người!

Ong ong!

Âm thanh đó đang đến gần một cách nhanh chóng!

Một bóng đen lớn, giống như bàn tay trong đêm đen bao trùm đến!

Trong lòng Mộ Thanh Lan trầm xuống!

Suy đoán trước đó, vậy mà là đúng!

(Xong chương)

Tiên Nhi, Bughams, Ngọc Xuân và 39 người khác thích bài này.

10 Tháng chín 2022Tặng xuThíchTrích dẫn

Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên

Bài viết:Tìm chủ đề672