Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 127: Đánh lén (canh một)

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Tuy nhiên, ngay khi bóng đen sắp bao phủ trên đầu Mộ Thanh Lan thì một năng lượng mạnh mẽ và vô song đột nhiên bùng phát từ cơ thể của Mộ Thanh Lan! Đột nhiên, trong khoảnh khắc, một vầng sáng rực rỡ lóe lên quanh người nàng!

Bùm!

Một tiếng nổ vang trời!

Bóng đen đó bị đánh bay ra ngoài trong tích tắc!

Bùm!

Sau đó, lại rơi xuống đất một cách dữ dội! Nó thậm chí còn kéo theo một khe rãnh dài trên mặt đất!

Trong khoảnh khắc, trong khu vực bỗng im lìm.

Mọi người nhìn cảnh tượng này, đều kiếp sợ trợn tròn mắt, không thể tin được mọi thứ trước mắt.

Giang Đạt Nguyên là người phản ứng đầu tiên, giơ tay ném hai người đang chắn trước mặt xuống đất, vặn gãy cổ hai người họ, rồi nhanh chóng lao tới trước mặt Mộ Thanh Lan.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, xác định Mộ Thanh Lan đã an toàn, trong lòng Giang Đạt Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng cũng may Tam thiếu không bị ảnh hưởng, nếu không hắn thật không biết tạ tội ra sao nữa!

Phải biết rằng, cho dù ngay cả khi Mộ Thanh Lan tỉnh dậy và kịp thời thoát khỏi đòn này, nhưng rất có thể nàng cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma vì bị quấy nhiễu đang lúc tu luyện!

Giang Đạt Nguyên xoay người sang chỗ khác, quanh thân sát ý nồng hậu!

Hắn muốn xem, rốt cuộc là ai to gan như vậy!

Lâm Thanh Mặc nhìn mọi thứ trước mắt, vẻ mặt căng thẳng dịu đi một chút, tuy mới quen biết Mộ Thanh Lan chưa được bao lâu nhưng trong lòng hắn lại rất tin tưởng và quý trọng Mộ Thanh Lan, vừa rồi khi thấy Mộ Thanh Lan gặp nguy hiểm, trái tim hắn cũng đã nhảy lên tới cổ họng, tuy rằng trước mắt không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng cuối cùng là cực kỳ may mắn.

Sau đó, hắn cũng nhìn vào người đàn ông ngã xuống đất, khi nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, vẻ mặt của hắn có chút thay đổi.

"Mộc Vạn Xuyên?" Vẻ mặt Lâm Thanh Mặc lạnh lùng: "Là Lâm Liên Thành phái ngươi tới?"

Hắn biết người này, đúng là một trong những người tham gia cuộc thi săn bắn với Lâm Liên Thành lần này.

Thực lực cũng ở Thần Phách Cảnh trung kỳ, có vẻ như là được Lâm Liên Thành mời đến hỗ trợ.

Giang Đạt Nguyên chau mày: "Người của Lâm Liên Thành?"

Những lời ngắn ngủi này từ trong cổ họng Giang Đạt Nguyên tuôn ra, mang theo oán hận cùng phẫn nộ sâu sắc, khiến người ta không khỏi nghi ngờ, nếu Lâm Liên Thành xuất hiện vào lúc này, thì Giang Đạt Nguyên nhất định sẽ dùng mọi cách gϊếŧ chết hắn!

Mộc Vạn Xuyên ngã xuống đất, vài chiếc xương trên người đều đã bị gãy, miệng không ngừng nôn ra máu, trông rất thê thảm.

Nghe giọng nói của Lâm Thanh Mặc, trong lòng hắn thực sự hối hận vô cùng.

Lâm Liên Thành yêu cầu hắn ta đặc biệt theo dõi mấy người của Lâm Thanh Mặc, cũng dặn dò kỹ nếu có cơ hội thì phải bắt lấy thiếu niên mặc áo đen đang đi theo Lâm Thanh Mặc, hoặc còn không thì ít nhất cũng phải gây cho họ một số rắc rối.

Nếu mà có cơ hội, thậm chí trực tiếp gϊếŧ Lâm Thanh Mặc cũng được!

Tuy nhiên, hắn ta cũng cực kỳ thận trọng, mặc dù Lâm Liên Thành cho hắn ta những món lợi lớn, nhưng mà hắn ta cũng không vội vàng tiến lên.

Thực ra trước đó hắn cũng đã phát hiện ra dấu vết của mấy người họ, nhưng hắn chưa từng tiếp cận, cho đến khi nghỉ ngơi buổi tối hôm nay mới dần dần tới gần.

Suy xét đến Lâm Thanh Mặc cũng là Thần Phách Cảnh trung kỳ giống như hắn ta, đối phương lại là ba người, hắn ta không chiếm ưu thế, cho nên vẫn luôn chưa động thủ.

Không nghĩ tới, lại làm hắn ta chờ tới thủ hạ của Chu Hòa Đức đến!

Thấy hai bên đánh nhau, trong lòng hắn ta thầm mừng rỡ một hồi, chỉ còn chờ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi mà thôi.

Vốn dĩ tưởng rằng ba người Lâm Thanh Mặc, thiếu niên áo đen đang tu luyện đột phá, cho nên chỉ còn lại Lâm Thanh Mặc và một người tùy tùng, bọn họ nhất định không phải là đối thủ của tên mặt sẹo và nhóm của hắn.

Chu Hòa Đức không dám động đến Lâm Thanh Mặc, cho nên chỉ có thể mang theo thiếu niên áo đen đó đi, mà lúc đó thực lực của Lâm Thanh Mặc nhất định sẽ bị tổn hại trong một hồi chiến đấu, nếu đợi đến lúc đó xuất thủ, hắn ta chắc chắn sẽ thành công!

Ai có thể ngờ rằng hắn ta vừa định bắt lấy Mộ Thanh Lan vốn không hề có lực phòng ngự nhất trước, vậy mà hắn ta lại đạp phải tấm sắt!

Vốn dĩ đã sắp thành công, nhưng kết quả, một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại đột nhiên trực tiếp ập tới, nghiền áp hắn ta!

Dưới uy áp như vậy, hắn ta thậm chí không thể nhúc nhích! Sau đó, liền bay ra ngoài và bị đập mạnh xuống đất!

Chỉ là lần này, hắn ta đã bị trọng thương!

Có điều gì đó kỳ lạ ở trên người thiếu niên mặc đồ đen đó!

Nhưng đến lúc này, hối hận thì đã quá muộn!

Khoảnh khắc Lâm Thanh Mặc nhìn thấy hắn ta, cũng đã đoán được nhân quả của sự việc rồi, trong đôi mắt dài và hẹp hiện lên một tia mỉa mai.

"Xem ra hắn thật đúng là không kiên nhẫn."

Vốn dĩ muốn đợi đến ngày cuối cùng mới đối phó với Lâm Liên Thành, nhưng không ngờ hắn ta lại ra tay vào lúc này, nhưng hiển nhiên, người này đã bị hắn ta dùng làm công cụ thử nghiệm.

Bất quá, nói vậy Lâm Liên Thành chắc hẳn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng đây sẽ là kết quả cuối cùng, đúng không?

Giang Đạt Nguyên đã tiến lên, nắm lấy Mộc Vạn Xuyên lôi lên, bóp chặt cổ hắn ta.

"Ngươi sẽ hối hận vì hành động của mình ngày hôm nay."

Giang Đạt Nguyên vô cùng tức giận, nhưng lại chỉ thấp giọng nói câu này.

Mộc Vạn Xuyên đột nhiên rùng mình, khi bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Giang Đạt Nguyên, trong lòng chùng xuống ngay lập tức!

Người này tuyệt đối sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

Trong lúc đang nghĩ như vậy thì đã nghe Giang Đạt Nguyên hô một tiếng với Lâm Thanh Mặc:

"Lâm đại thiếu gia, phiền ngài hãy giải quyết những tên súc sinh còn lại, ta sẽ thế tam thiếu dạy dỗ tên Mộc Vạn Xuyên này trước."

Lâm Thanh Mặc gật đầu, thờ ơ nhìn ba bốn người cuối cùng còn lại.

Mấy người đó đều sững sờ, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng hét thảm thiết, mấy người đều ngoáy đầu nhìn lại, nhưng phát hiện giọng nói đó chính là của tên mặt sẹo!

Lúc này, hắn đang nằm trên mặt đất, lăn qua lăn lại dường như rất đau, mà ở trước người hắn không xa, lại là một cánh tay nhỏ bị cụt!

Trên tay hắn đang cầm một con dao - hóa ra là hắn đã tự chặt đứt cánh tay của mình!

Đó cũng là lý do tại sao vừa rồi hắn lại hét lên!

Nhìn cảnh tượng hãi hùng này, nhiều người sợ hãi đến mức chân cũng mền nhũn.

Lâm Thanh Mặc bỗng nhiên cười một tiếng.

"Ngươi cho rằng ngươi cắt bỏ cánh tay của mình thì có thể loại bỏ chất độc sao? Không ngại nói cho ngươi biết, khi vết thương của ngươi bắt đầu mưng mủ, thì chất độc cũng đã lan ra toàn bộ cơ thể của ngươi rồi, thậm chí cho dù ngươi có cắt đứt toàn bộ cánh tay của ngươi, thì nó cũng vô dụng mà thôi."

Những gì hắn nói vô cùng nhạt nhẽo, như thể hắn đang nói ra một điều hết sức bình thường, nhưng trong tai của mặt sẹo và mấy người đó, lại giống như âm thanh của tử thần từ địa ngục vang lên!

Mặt sẹo co rúm lại vì đau đớn, cũng bởi vì đau đớn tột độ mà sắc mặt biến dạng, gầm rú lăn lộn trên mặt đất.

Nhưng đồng thời, hắn cũng kinh hoàng khi phát hiện ra cơ thể mình quả nhiên vẫn còn đang thối rữa!

Ban đầu chỉ là mu bàn tay, sau đó lan xuống cánh tay nhỏ, hắn quyết định dứt khoát tự cắt bỏ nó đi, nhưng bàng hoàng phát hiện vai của mình cũng bắt đầu thối rữa và chảy máu!

Mặt sẹo rốt cuộc không thể khống chế được nữa mà run rẩy, bởi vì đau, càng bởi vì sợ hãi.

Chỉ là rất nhanh, ngay cả tiếng kêu thảm thiết hắn cũng không thể phát ra.

Bởi vì cổ họng của hắn cũng bắt đầu thối rữa.

Chứng kiến một cảnh tượng như vậy, số ít người còn lại xem nó trong đầu đều trống rỗng, cả người lạnh băng.

Luôn có tin đồn ở thành Lâm Châu rằng Lâm Thanh Mặc có một tính cách biếи ŧɦái, một tâm hồn bệnh hoạn, hoang tưởng và điên rồ, cũng vì điều này, nên thủ đoạn của hắn rất độc ác và tâm tư của hắn cũng rất tàn nhẫn.

Nhưng hôm nay, họ mới thực sự nhận ra điều này!

Phịch!

Bỗng nhiên có một người quỳ xuống, không ngừng dập đầu:

"Lâm đại thiếu gia tha mạng! Lâm đại thiếu gia tha mạng! Chúng ta cũng là bị buộc, thật sự không phải có ý muốn mạo phạm ngài! Cầu xin ngài tha cho ta đi! Cầu xin ngài!"

Một người quỳ xuống, thì những người còn lại cũng bắt đầu liên tiếp quỳ theo dập đầu.

Trong lúc nhất thời, tiếng xin tha không ngừng vang lên.

"Thật là ồn ào."

Vẻ mặt của Lâm Thanh Mặc thờ ơ và giọng điệu lạnh lùng.

Một số người dừng lại ngay lập tức, và lục tục nhìn lên Lâm Thanh Mặc, hy vọng rằng hắn sẽ dại phát từ bi và để họ đi.

Tên mặt sẹo đã không còn lăn lộn, chỉ là thân thể vẫn đang co giật, hiển nhiên là đau đớn tột cùng.

Nếu để họ phải chịu đựng nỗi đau này, thà rằng chết đi còn tốt hơn!

Vẻ mặt của Lâm Thanh Mặc thờ ơ, như thể không hề nhìn thấy biểu hiện của mấy người họ: "Không phải Chu Hòa Đức rất lợi hại sao? Không phải muốn cướp người của ta sao? Thế nào, bây giờ xin tha, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?"

Mấy người họ vừa định cầu xin thêm vài câu, nhưng lại nghe Lâm Thanh Mặc nhẹ giọng nói:

"Có lẽ do an nhàn quá lâu rồi, nên thật sự cho rằng chính mình là thiên hạ vô địch. Xem ra đã đến lúc phải dạy cho lão ta một bài học.."

Vừa nói, hắn vừa nhìn mấy người đang quỳ trước mặt, trên cao nhìn xuống, giống như nhìn con kiến.

"Vậy.. Dùng các ngươi, làm quà đáp lễ cho lão ta đi? Nhé?"

Nói xong, trong ánh mắt kinh hãi của mấy người, giơ tay chém xuống!

Một vài dòng máu bật ra!

Lúc này sắc trời đã dần dần tối sầm lại, ngay cả màu máu dường như cũng nhuốm chút hắc ám.

Tất cả những âm thanh hỗn loạn biến mất và sự bình tĩnh được khôi phục.

Tuy nhiên, những vết máu ngổn ngang trên mặt đất và những xác chết lạnh băng đều cho thấy nơi đây đã trải qua một trận chiến khốc liệt như thế nào.

Giang Đạt Nguyên ấn đầu Mộc Vạn Xuyên, để hắn ta nhìn rõ tất cả.

"Thế nào, tuồng hát này hát, ngươi cảm thấy vừa lòng không?" Giang Đạt Nguyên chậm rãi nói: "Ngươi thích cái cách chết nào của bọn họ?"

Mộc Vạn Xuyên run như cầy sấy, theo bản năng co rút lại: "Không, không.. các ngươi không thể gϊếŧ ta! Ta là, ta là người của Nhị thiếu gia! Nếu bây giờ các ngươi gϊếŧ ta, Nhị thiếu gia tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!"

Lời tuy nói như vậy, nhưng mà trong lòng Mộc Vạn Xuyên sớm đã lạnh lẽo một mảnh rồi.

Lâm Liên Thành là người như thế nào, nếu như hắn ta chết đi, Lâm Liên Thành tuyệt đối sẽ không bao giờ vì hắn ta mà đứng ra!

Càng quan trọng hơn, chính là nhìn thấy tình trạng thê thảm của tên mặt sẹo, dù có thế nào hắn cũng không muốn trải qua đâu!

Hắn ta ngoài mạnh trong yếu, bất quá là phí công giãy giụa thôi.

Giang Đạt Nguyên gật đầu:

"Ồ, ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không gϊếŧ ngươi."

Mộ Thanh Lan còn chưa tỉnh lại, hắn phải đợi đến khi nàng tỉnh lại mới có thể tự mình xử lý người này!

Mộc Vạn Xuyên nghe, trong lòng lại là càng thêm hồi hộp hơn.

Giang Đạt Nguyên bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của hắn ta, bẻ mạnh một cái!

Răng rắc!

Hai cánh tay của Mộc Vạn Xuyên tức khắc mềm mại rũ xuống!

Sắc mặt Mộc Vạn Xuyên tái mét, nhưng Giang Đạt Nguyên lại tiếp tục giẫm lên xương chân của hắn ta và đập nát nó!

Mộc Vạn Xuyên thậm chí không thể thốt ra một tiếng rêи ɾỉ, từ miệng hắn ta chỉ có thể liên tục nôn ra máu, và trên cơ thể đều đã bê bết máu.

Lâm Thanh Mặc ở một bên quan sát và nhướng mày.

Giang Đạt Nguyên đột nhiên đứng dậy, sau khi tìm kiếm xung quanh, thì nhặt được một cành cây gãy trên mặt đất.

Lâm Thanh Mặc tò mò quan sát, nhưng ngay sau đó, hắn thấy Giang Đạt Nguyên cắm cành cây vào móng tay của Mộc Vạn Xuyên, rồi đâm mạnh vào!

"Á.."

Cả người Mộc Vạn Xuyên run lên, mặt đã trắng như tuyết.

Khóe mắt Lâm Thanh Mặc đột nhiên giật giật.

(Xong chương)

Bạn, Havie, RainbowQQ và 37 người khác thích bài này.

13 Tháng tám 2022Tặng xuKhông thíchTrích dẫn

Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên

Bài viết:Tìm chủ đề672