Bấm để xem
Đóng lại
"Này, các ngươi đã nghe chuyện gì chưa? Phủ Thành chủ vị kia, lại bắt một người nam nhân trở về!"
"Thật sao? Đây là bao nhiêu lần rồi? Lần trước còn chưa đủ học một bài học sao? Cư nhiên còn dám làm xằng bậy như vậy?"
"Còn nữa! Người này còn trực tiếp cướp người từ trên đường đem về nữa chứ! Nghe nói là trực tiếp đưa người ấy đến đến viện của mình! Xui xẻo thay, sau đó bị Thành chủ bắt gặp tại trận! Chậc chậc, nghĩ đến cảnh tượng kia, thật đúng là.."
"Không thể nào? Hắn hiện tại lá gan lớn như vậy sao? Xem ra thật sự bất chấp tất cả rồi!"
"Đúng vậy, nghe nói tướng mạo của người nam nhân mới bị bắt là hạng nhất đó! Ngay cả đàn ông cũng khó kiềm chế, huống chi là người đó? Ha ha!"
Một nhóm người cười vang lên.
Hai ngày này, chuyện của Lâm Thanh Mặc – con trai của thành chủ Lâm Châu, lại được đồn đại ồn ào huyên náo.
Tuy rằng nhân vật chính của cuộc thảo luận có thân phận phi phàm, nhưng vẫn không thể ngăn cản mọi người bàn tán.
Thời điểm nhóm người cười lớn, họ không để ý đến một người đàn ông đang ngồi trên tầng hai bên cạnh họ.
Đây là một người thiếu niên, vóc người cao lớn, tuy rằng tướng mạo không được đẹp trai lắm, lại cũng coi như đoan chính, đặc biệt là giữa hai lông mày có chút mị hoặc.
Nghe xong một hồi lâu, vẻ mặt nam nhân kia có chút kỳ quái.
"Lá gan của hắn nhưng thật ra càng thêm lớn rồi."
Những người tùy tùng phía sau ngoan ngoãn nói: "Nghe nói lần này, thành chủ đại nhân rất tức giận, tặng cho đại thiếu gia một cái tát ngay tại chỗ."
"Một cái tát thì tính là cái gì."
Người hầu do dự một chút rồi mới nói: "Ngài cũng biết, tuy rằng trước đây thành chủ đại nhân có tức giận, nhưng ngài ấy lại chưa từng làm chuyện này với đại thiếu gia."
Có vẻ như lần này, điểm mấu chốt của thành chủ đại nhân đã bị chạm vào.
Một cái tát, trong mắt người khác, chẳng là gì, nhưng trong mắt họ, nó là một dấu hiệu quan trọng
"Lần này hắn ta không nhắc đến mẹ mình?" Người đàn ông cười đến có chút khinh thường.
Người hầu do dự một chút: "Nghe nói hắn không có nói, nhưng thật ra thành chủ đại nhân, lại chủ động nói lên."
Nhưng chẳng có lợi ích gì, vẫn bị ăn một cái tát đấy thôi.
"Hắn lúc nào cũng dựa vào người mẹ vô dụng của mình, nhiều năm như vậy, cũng là chiếm đủ tiện nghi rồi. Lòng nhẫn nại của con người đều có giới hạn. Hắn làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tự đưa mình vào ngõ cụt."
"Vậy thì chúng ta phải làm gì?" Người hầu tiến lên, rót một tách trà rồi đưa cho người đàn ông kia.
"Hừ. Chúng ta cái gì cũng không cần làm. Chỉ cần chờ xem kịch vui là được."
"Nhị thiếu gia anh minh."
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dường như hỏi: "Ngươi đã nhìn thấy người mà hắn ta mang về chưa? Có thật sự đẹp như lời đồn đãi hay không?"
Người hầu cung kính cúi đầu: "Thuộc hạ chưa từng nhìn thấy, nơi ở của đại thiếu gia, vẫn luôn được canh giữ rất nghiêm ngặt, lần này xem ra ngài ấy thực sự quan tâm, cả viện như thùng sắt, có thể nghe được một ít tin tức, đã thập phần khó khăn, nếu muốn biết nhiều tin tức hơn nữa thì chắc không được."
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì, ngả người về phía sau: "Hừ, bất kể đẹp trai như thế nào, cũng là một người đàn ông, có thể có khẩu vị của một người phụ nữ sao? Ta cho rằng cái tên Lâm Thanh Mặc này chắc chắn có bệnh! Hơn nữa bệnh cũng không hề nhẹ!"
Người hầu không dám lại nói tiếp, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
"Đúng rồi, chuyện kia làm được như thế nào rồi?"
"Ngài yên tâm, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng."
Một nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt của người đàn ông, đôi mắt của hắn ta tràn đầy sự thỏa thích đắc chí.
"Lúc này là ứng cử viên của thành chủ tiếp theo, cần phải thành công, hiểu không?"
"Dạ!"
* * *
"Tam thiếu, ngài không có việc gì chứ? Người nọ không xúc phạm vào ngài đi?"
Giang Đạt Nguyên rốt cuộc nhìn thấy Mộ Thanh Lan, ngay khi nàng bước vào cửa, hắn đã lo lắng nhìn quanh Mộ Thanh Lan một vòng.
Cái tên Lâm Thanh Mặc này quá kỳ lạ, không thể không phòng!
Mộ Thanh Lan cười ngay lập tức: "Đây là địa bàn của người khác, có việc không việc, cũng đều không phải do ta quyết."
Giang Đạt Nguyên mày nhăn lại: "Hắn dám!"
Bất quá chỉ là một đứa con trai của một cái thành chủ nho nhỏ, tam thiếu là thân phận gì, mà hắn có thể xúc phạm cho được?
"Yên tâm, ta không có việc gì, hắn cũng không có xúc phạm ta, mấy ngày nay hắn cung cấp đồ ăn ngon cho ta, ta cảm thấy cũng không tệ lắm."
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung của nàng, Giang Đạt Nguyên cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Thuộc hạ chính là nghe nói, trước khi thành chủ Lâm Châu tới, chính là định ra tay với ngài."
Mộ Thanh Lan xua tay: "Không phải phía trước còn có Lâm Thanh Mặc chắn mũi tên hay sao. Nếu có chết thì cũng là hắn chết trước mà!"
Giang Đạt Nguyên bị nghẹn lại, hắn thấy giống như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói.
"Ngươi nghĩ hay quá."
Ngoài cửa, một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến.
Giang Đạt Nguyên lập tức cảnh giác quay đầu lại, theo bản năng đứng trước mặt bảo vệ Mộ Thanh Lan.
Một bóng dáng cao lớn mặc quần áo màu xanh hồ nước, xuất hiện ở trước mắt.
Mộ Thanh Lan ngẩng đầu lên cười.
"Chẳng lẽ ta phải khóc sướt mướt mới tốt?"
Lâm Thanh Mặc hận không thể liếc mắt xem thường nàng một cái.
Hiện tại hắn có thể nhìn ra, Mộ Thanh người này trông đẹp trai cao quý, nhưng thực chất là một tên lưu manh, hễ gặp chuyện gì thì hắn lại trở mặt một cách kỳ lạ.
"Ngươi không cần vui mừng quá sớm, tuy rằng hai ngày nay ông ta sẽ không đến đây nhưng vĩnh viễn ông ta sẽ không quên. Về phần ngươi, ngươi đã cùng ta nhấc lên quan hệ cho nên đã bị ông ta đưa vào danh sách đen."
Mộ Thanh Lan căn bản không thèm để ý, dù sao nàng lúc ấy cũng đã đoán trước rồi.
"Dù sao ông ta cũng là cha ngươi, ông ta sẽ không gϊếŧ ngươi dù cho ngươi làm cho ông ta muốn phát điên lên, nhưng mà ông ta có thể gϊếŧ chết ta trước để trút giận, nhưng đừng lo lắng, ta sẽ không cho ông ta cơ hội này. Lâm Châu rất lớn, chẳng lẽ ông ta còn có thể một tay che trời hay sao? Nếu ta liền rời đi như thế này, ông ta không thể ngăn cản được ta."
Lâm Thanh Mặc nhướng mày nhìn nàng: "Ngươi tự tin đối với chính bản thân mình nhiều như vậy sao? Ta đây liền nói cho ngươi biết rằng thành Lâm Châu này, ông ta chính là lớn nhất. Mọi thứ ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Ngươi tới thì rất là dễ dàng, nhưng nếu muốn chạy thì việc đó vô cùng khó khăn."
Mộ Thanh Lan cong môi, làm như vô tình hỏi:
"Ồ? Toàn bộ Lâm Châu đều nằm trong tay ông ta hay sao?"
Lâm Thanh Mặc khẽ liếc nhìn nàng một cái: "Ông ta ở vị trí thành chủ này đã được mười năm."
Mười năm, đủ để cho Lâm Chính Vũ hoàn toàn trở thành thành chủ thật sự của thành Lâm Châu.
Mộ Thanh Lan ánh mắt hơi lóe.
"Nói như vậy, ông ta xử lý tất cả chuyện lớn nhỏ của Lâm Châu sao?"
"Sao có thể?" Lâm Thanh Mặc theo thói quen nghịch ngợm sợi tóc của hắn, "Ông ta không thèm quan tâm những việc nhỏ lộn xộn kia."
Bây giờ, hầu hết mọi tinh lực của ông ta đều được dồn vào việc đối phó trên người mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt của Lâm Thanh Mặc nháy mắt lóe lên một làn sương mù.
"Đúng vậy. Trước khi đến Lâm Châu, ta cũng từng nghe qua danh tiếng của ông ta. Nghe nói Lâm Châu trước đây không sôi nổi, là một tay ông ta đã tạo nên sự náo nhiệt này. Mà bản thân ông ấy cũng có thực lực mạnh mẽ. Cũng đã từng lấy thực lực của chính mình, độc chiến ba vị cường giả Lĩnh Chủ?"
Lâm Thanh Mặc nhìn về phía Mộ Thanh Lan: "Ngươi tựa hồ đối với chuyện của ông ta cũng có chút hứng thú nhỉ?"
Mộ Thanh Lan cười nói: "Ta đối với cường giả, đều rất có hứng thú."
Lâm Thanh Mặc có chút nghi hoặc: "Ồ?"
Mộ Thanh Lan lười biếng nói: "Hình như ngươi đã ở trong cảnh giới Thần Phách Cảnh trung kỳ dừng lại rất lâu rồi, tại sao còn chưa đột phá?"
Vẽ mặt của Lâm Thanh Mặc thay đổi: "Sao ngươi biết?"
Mặc dù hai người từng giao đấu với nhau trước đây, nhưng kia tuyệt đối chỉ là thử, giống như tu luyện giả sẽ không bao giờ có thể đánh giá được mình ở cảnh giới nào từ trận đấu đó!
Hơn nữa, cái này Mộ Thanh cũng nhìn ra hắn ở Thần Phách Cảnh trung kỳ thật lâu không thể đột phá, hắn rốt cuộc làm sao thấy được?
Mộ Thanh Lan chống cằm, phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của Lâm Thanh Mặc.
"Không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn không chưa gặp qua heo chạy hay sao? Tuy rằng Nguyên Lực của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng khi ra tay luôn có chút không có sức. Rõ ràng Nguyên Lực đã tích lũy cũng đủ, nhưng chậm chạp chưa từng đột phá đỉnh."
Tu luyện một đường, càng là hướng về phía trước, càng là khó đi.
Khi ngươi đến cấp độ tu luyện cao hơn, không chỉ dựa vào sự tích lũy của Nguyên Lực mà còn là sự hiểu biết của ngươi về pháp quyết. Có người cả đời cũng không thể ngộ đạo, đó là vĩnh viễn dừng lại ở một cái trình độ, rốt cuộc cũng không thể nào tiến lên được.
Cái tên Lâm Thanh Mặc này rõ ràng không thể đột phá vì một số lí do đặc biệt.
Lâm Thanh Mặc nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói:
"Ngươi rốt cuộc là người nào?"
Mộ Thanh Lan thần sắc bằng phẳng: "Ngươi không phải đã sớm tra qua?"
Lâm Thanh Mặc không nói.
Hắn đã kiểm tra xuất thân của Mộ Thanh rất bình thường, nhưng nếu là người bình thường thì làm sao có thể nói ra những lời nhận xét như vậy?
Nếu hắn là Thần Phách Cảnh, thì cũng không có gì ngạc nhiên nhưng mà hắn -- mới là Ngự Thiên Cảnh.
Hắn cảm thấy thân phận của thiếu niên trước mặt hẳn là không đơn giản.
Mộ Thanh Lan để hắn tùy ý đánh giá, lông mày và đôi mắt của nàng rõ ràng và thẳng thắn.
"Ta ở Thần Phách Cảnh trung kỳ, đích xác đã một năm, nhưng ta không thể đột phá, ta cũng không biết là vì cái gì."
Sự tu luyện của mỗi người là khác nhau, vì vậy nói ra những lời này là không có gì khác thường.
Hắn chỉ thản nhiên nói rằng hắn đang khó chịu trong lòng, lại không nghĩ Mộ Thanh Lan bỗng nhiên nói tiếp.
"Bởi vì trong lòng ngươi có chút rào cản cho nên ngươi không thể vượt qua nó."
Lâm Thanh Mặc có chút nghi hoặc nhìn Mộ Thanh Lan.
Ánh mắt của Mộ Thanh Lan hơi đổi, từ trên người hắn đảo qua.
Lâm Thanh Mặc đột nhiên cảm thấy như thể cả người của mình bị nhìn thấu. Cả người cảm thấy không được thoải mái.
"Tin tưởng chính ngươi cũng biết, chỉ cần nghĩ thông suốt, hết thảy liền đều dễ làm."
Lâm Thanh Mặc cuối cùng im lặng trong chốc lát và ngừng nói.
Nói đơn giản.
Nhưng có một số thứ ngươi dành cả cuộc đời đấu tranh cũng không thể có được nó.
"Thực ra, những chuyện của ngươi, đều không phải là cái vấn đề lớn."
Lâm Thanh Mặc nhắm mắt lại: "Khi mọi người nói ngươi sai thì ngươi chính là đã sai rồi."
Hắn tuy rằng cũng vẫn luôn ở đấu tranh, nhưng hắn biết rằng mọi thứ chỉ là vô ích.
Hắn không thể thay đổi ý nghĩ của chính mình, đồng thời hắn cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người khác.
Vì thế, hắn liền trở thành người bệnh.
Mộ Thanh Lan nở nụ cười nhẹ.
Lâm Thanh Mặc người này, không có khuyết điểm gì lớn, chỉ là có một chút-- suy giảm nhận thức về giới tính.
Hắn có cơ thể của người đàn ông nhưng lại có trái tim của người con gái, đó là lý do tại sao hắn lại mặc quần áo và phụ kiện của cô gái.
Kia bất quá là bởi vì trong lòng của hắn muốn làm như vậy thôi.
Người con gái lúc nào cũng yêu cái đẹp cho nên việc này là hết sức bình thường?
Mấu chốt duy nhất là người khác không thể hiểu được hắn như thế này ngay cả cha ruột của hắn ta cũng cho rằng hắn bị bệnh. Thậm chí còn muốn ép hắn ta lấy vợ.
Dù cho là ở kiếp trước vẫn có rất nhiều người không thể tiếp thu người không thể nhận thức được giới tính, chưa kể thời điểm như vậy, địa điểm như vậy?
Lâm Chính Vũ là thành chủ của một địa phương, vì vậy ông ta không thể dung thứ cho hành động của con trai mình.
Mộ Thanh Lan bỗng nhiên đứng dậy: "Ở một chỗ thật sự rất nhàm chán, không bằng ngươi dẫn ta đi dạo Lâm Châu này một vòng đi?"
Lâm Thanh Mặc nhìn nàng giống như gặp ma vậy: "Ngươi không sợ chết hay sao?"
Đi ở trên đường, chỉ sợ Lâm Chính Vũ sẽ tìm cơ hội để gϊếŧ chết hắn!
Mộ Thanh Lan cười nhẹ:
"Ta không ngại nói cho ngươi biết ta có một ánh mắt nhìn đồ trang sức và phụ kiện rất tốt, hơn nữa có chút dùng Nguyên Đan làm, mang theo còn có thể trợ giúp đề cao tu vi. Ngươi thật sự không muốn cùng ta cùng đi nhìn thử sao?"
Lâm Thanh Mặc có chút dao động.
Từ nhỏ hắn đã phát hiện ra mình bất thường, hắn cảm thấy có vẻ không quá thích hợp cho nên cũng không dám nói với ai, chỉ lén nhặt một số phụ kiện mà con gái không dùng nữa mà làm của riêng.
Sau lại, mẹ của hắn phát hiện ra, nhưng không ngờ bà ấy lại không trách cứ hắn ta.
Nhưng qua không bao lâu, người liền đi.
Bí mật này, cũng đã bị hắn thật sâu chôn ở trong lòng.
Nhưng khi hắn bắt đầu lớn lên, nỗi khát vọng trong lòng bắt đầu không thể khắc chế được nữa.
Hắn muốn bước xuống đường như một người con gái, nhưng hắn không không bao giờ có lòng can đảm làm việc đó.
Sau đó, Lâm Chính Vũ biết được tin tức này và ông ta đã dạy cho hắn một bài học. Những bộ váy và trang sức hắn đã cố gắng giấu kín cũng đều bị ném đi sạch sẽ.
Kể từ đó, Lâm Thanh Mặc liền hoàn toàn bùng nổ.
Hắn ăn mặc quần áo của cô gái, thậm chí còn búi tóc của con gái, xây dựng một cái viện như vậy và trang trí nó tùy theo ý thích của riêng mình.
Lâm Chính Vũ tức giận sống dở chết dở, nhưng mà ông ta càng tức giận, trong lòng Lâm Thanh Mặc càng cảm thấy thoải mái.
Sau lại, hắn thậm chí bắt đầu bên đường đoạt người, có gϊếŧ, có thả.
Cuối cùng cả Lâm Châu đều biết con trai cả của thành chủ thích giả nữ, thích cướp đàn ông. Đầu óc có bệnh.
Mọi người đều sợ hãi khi nhìn thấy hắn, vì vậy hắn chưa bao giờ đi lại trên phố một cách thản nhiên và lộ liễu.
Cho đến khi Mộ Thanh Lan nói ra, khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng hắn, hắn mới rốt cuộc nhớ lại.
"Có đi hay không?" Mộ Thanh Lan quay đầu lại nhìn hắn.
Lâm Thanh Mặc đứng dậy: "Đi!"
(Xong chương)
Tiên Nhi, Ngọc Xuân, Ayuxinh và 39 người khác thích bài này.
10 Tháng bảy 2022Tặng xuThíchTrích dẫn
Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên
Bài viết:Tìm chủ đề595