Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 109: Lâm Châu (canh một)

Nội Dung Được Mở:

Bấm để xem

Đóng lại

"Lăng Hàn, ngươi thật sự phải đi sao?"

Khuôn mặt của Mộ Nghiêm đầy kinh ngạc, ông không ngờ rằng sau khi đám người Mộ Liễu Nhi rời đi cùng với Kính trưởng lão, thì Mộ Lăng Hàn cũng rời đi.

Mộ Thanh Lan gật đầu.

"Nhưng mà, ngươi chỉ có một mình, không khỏi quá nguy hiểm đi."

Mộ Thanh Lan lắc đầu: "Giang Đạt Nguyên bọn họ sẽ đi cùng ta. Bọn họ một người là Thần Phách Cảnh trung kỳ, hai người là Thần Phách Cảnh sơ kỳ, ngài không cần lo lắng."

Mộ Nghiêm theo bản năng còn muốn khuyên, nhưng khi ngước mắt lên, ông nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và kiên quyết của người thiếu niên đối diện - hắn đã quyết tâm rời đi.

".. Được rồi."

Mộ Nghiêm do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Trong lòng ông kỳ thực cũng biết, Mộ Lăng Hàn không thuộc về nơi này.

Kim Lân há là vật trong ao.

Hơn nữa ông so bất luận kẻ nào đều rõ ràng, hiện giờ Mộ Lăng Hàn, kỳ thật đã được đến truyền thừa của Vực Chủ, chỉ cần hắn nguyện ý, thời khắc nguy cơ liền có thể phát huy ra thực lực tương đương với cường giả Vực Chủ.

Mà tương lai một ngày nào đó, nói không chừng hắn sẽ đột phá trở thành Vực Chủ thực sự!

Mộ Nghiêm đứng dậy và nhìn Mộ Thanh Lan với một vẻ mặt trịnh trọng. Rồi đột nhiên tháo Giới Tử Trạc ra.

"Chỗ này, ta đã chuẩn bị cho ngươi một ít thứ, ngươi có thể mang theo."

Mộ Thanh Lan tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không chối từ, nhận lấy.

"Cảm tạ gia chủ."

Mộ Nghiêm thở dài: "Mặc dù ngươi là người là bị chủ tộc.. nhưng ngươi vẫn là người của Mộ gia, lẽ ra ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, nhưng trong tình huống này, ta chỉ có thể làm được như vậy. Chỉ có một chút, ngươi phải nhớ kỹ--"

Ông ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Lan, nói từng chữ một:

"Ngươi phải đảm bảo trở lại trong tình trạng tốt."

Mộ Thanh Lan cười rộ lên: "Ngài yên tâm, ta chỉ đi ra ngoài kiểm tra một số thứ, ít nhất là nửa năm, lâu nhất là một năm, cũng sẽ trở lại."

Mộ Nghiêm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Vốn dĩ ông còn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ cùng Kính trưởng lão rời đi, bởi vì người sau rõ ràng rất coi trọng hắn, cho dù có trở về Đế đô cũng sẽ không để hắn bị bắt nạt.

Nhưng không biết hai người nói chuyện gì, ngày hôm sau Kính trưởng lão lại dẫn người đi, lại cũng không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.

Sau đó, Mộ Thanh Lan liền đến nói với ông rằng, hắn cũng sẽ rời đi.

Tuy cũng có thể đoán Mộ Thanh Lan muốn đi đâu, nhưng Mộ Nghiêm cũng không hỏi thêm câu nào, ngược lại lại dặn dò một số điều.

Cũng may hiện giờ ở Lạc Tây thành, Mộ gia đang chiếm ưu thế, Khương gia thương vong nặng nề, Diệp gia không còn ai tiếp tục, nên không cần lo lắng trong thời gian ngắn.

Chỉ có một điều..

Mộ Thanh Lan thấp giọng nói: "Gia chủ, tuy rằng bây giờ Khương gia thất bại thảm hại, nhưng Khương Phong đang ngấm ngầm cấu kết với người khác. Ta tuy không biết người đứng sau bọn họ là ai, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ từ bỏ. Cho nên ngài phải chú ý đến họ nhiều hơn."

Mộ Nghiêm đột nhiên mở to mắt: "Ngươi - ngày đó là ngươi?"

Ông nghe nói về chuyện xảy ra với Khương gia ngày hôm đó, một nửa người của Khương gia đều bị phế chỉ trong một đêm, ông mơ hồ đoán được có thể là Mộ Thanh Lan, nhưng hóa ra lại là sự thật?

Nghe đến đây, ông chợt nhận ra điều gì đó, và vẻ mặt trở nên nghiêm túc một chút:

"Ý của ngươi là, Khương gia thật sự có người khác chống lưng sao?"

"Nói là chống lưng cũng không hoàn toàn, những người đó dường như chỉ lợi dụng Khương gia để lấy được truyền thừa của Huyền Linh Vực Chủ, kết quả không ngờ nửa chừng lại bị cướp mất. Tuy nhiên, Khương Phong có vẻ rất sợ những người đó.. Ta đã gϊếŧ một trong những vị Lĩnh Chủ của họ vào ngày hôm đó, cho nên sau này họ nhất định sẽ quay trở lại."

"Cái gì? Ngươi gϊếŧ!" Mộ Nghiêm đột nhiên đứng dậy, nhận ra được sự thất thố của mình, liền nhanh chóng nhìn xung quanh và cố nén giọng nói của mình lại: "Ngươi đã gϊếŧ một trong những vị Lĩnh Chủ của họ?"

Kia chính là cường giả Lĩnh Chủ đó nha! Tiểu tử này cư nhiên nói gϊếŧ liền gϊếŧ? Nhưng mà ngược lại nghĩ đến cái tên Tô Đại Xương kua khơi khơi bị chặt đứt hai chân, ông cũng bớt bàng hoàng hơn rồi.

Mộ Nghiêm khóe mắt khẽ co giật.

"Ngươi đang định để lại một mớ hỗn độn cho ta à!"

Mộ Thanh Lan cười sảng khoái: "Làm sao có thể chứ! Ngài đối với ta trượng nghĩa như vậy, nói thế nào đi nữa ta cũng đâu thể hố ngài và Mộ phủ được! Đừng lo lắng, Khương gia không biết là ta xuống tay."

Mộ Nghiêm sửng sốt.

"Họ chỉ nhận ra ta là người có tranh chấp với Khương Huyền trong buổi đấu giá, nhưng họ cũng không liên hệ được với ta. Ngay cả khi họ có nghi ngờ Mộ phủ, họ cũng sẽ không tìm thấy bằng chứng gì sau khi ta rời đi. Bây giờ Khương gia có thể không đủ khả năng để gây nên bất kỳ sóng gió nào, mà những người đứng sau cũng sẽ không bao giờ hành động hấp tấp. Nếu không có bằng chứng chắc chắn, chúng sẽ không bao giờ động thủ một cách dễ dàng. Vì vậy, gia chủ, ngài cũng không cần phải lo lắng. Chỉ cần an tâm làm lão đại ở thành Lạc Tây là được rồi."

Nghe Mộ Thanh Lan nói chuyện hùng hồn, chỉ cần dăm ba câu đã lại sắp xếp hợp lý sự kiện ly kỳ như vậy, hơn nữa còn giải tỏa mọi nghi ngờ có liên quan đến Mộ gia, trong lòng Mộ Nghiêm rốt cục nhận ra được, người thiếu niên đang cười nhạo tình huống trước mặt này, trên thực tế, mạnh mẽ hơn những gì ông tưởng tượng.

Vốn dĩ người ta đồn rằng cặp song sinh Mộ gia vô cùng tài giỏi và vô cùng kiêu ngạo, nhưng giờ xem ra họ đúng là có vốn liếng như vậy..

"Được rồi, ngài không cần lo lắng, sáng mai chúng ta sẽ đi sớm. Ngài không cần phải đưa tiễn."

Mộ Nghiêm biết nàng muốn lặng lẽ rời đi, cho nên lập tức gật đầu.

"Được rồi. Ngươi phải cẩn thận."

Mộ Thanh Lan cười gật đầu.

Vì vậy, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, thì Mộ Thanh Lan đã lặng lẽ đưa người ra khỏi Mộ phủ rồi.

Toàn bộ Lạc Tây thành, không ai hay biết.

* * *

Đế đô.

Phủ đệ Vương gia

"Đây là có chuyện gì?"

Cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, một ông già vội vàng bước vào, đi thẳng đến giường.

Khi nhìn thấy Vương Sơ Vân đang hấp hối nằm trên đó, nét mặt già nua của ông ta đột nhiên thay đổi, và ông ta vô cùng tức giận.

"Lúc người rời đi vẫn còn tốt, sao bây giờ lại như thế này?"

"Đại trưởng lão bình tĩnh! Việc quan trọng nhất bây giờ là phải chữa trị vết thương cho Sơ Vân trước đã! Không thể trì hoãn thêm nữa!"

Người chờ đợi bấy lâu bên cạnh cũng nhanh chóng lên tiếng khuyên nhủ.

Vương Khánh Khang sắc mặt vẫn cứ khó coi, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu.

"Ta đã đưa đại sư Thủy Thanh Sơn tới đây để giữ được tính mạng của Sơ Vân trước."

Nghe vậy, ánh mắt của người luôn chăm sóc Vương Sơ Vân đột nhiên sáng lên: "Đại sư Thủy Thanh Sơn đến rồi sao? Đại trưởng lão, ngài thực sự mời được ngài ấy sao?"

Vương Khánh Khang nén giận, liếc nhìn Vương Sơ Vân, người đã chết dở trên giường: "Hai ngày trước nhận được tin Sơ Vân bị một cây kim độc của Xuyên Sơn Ngân Lang đã điên cuồng đâm bị thương, tính mạng bị nguy hiểm, vì vậy ta đã cử người đến mời ngài ấy, ngay lập tức sẽ đến thôi."

Dù khó đến đâu cũng phải mời!

Nếu Vương Sơ Vân chết, họ phải giải thích như thế nào đây?

"Vẫn là đại trưởng lão suy nghĩ chu đáo. Có đại sư Thủy Thanh Sơn, nói vậy Sơ Vân thiếu gia nhất định có thể gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an rồi!"

Vương Khánh Khang lại không có tâm tình nghe những lời này, tiến lên vén một góc quần áo của Vương Sơ Vân lên, nhìn thấy vết độc đáng sợ màu tím sẫm, trong lòng tức khắc nhảy dựng.

Tình hình này nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

"Làm sao có thể thành như thế này?" Vương Khánh Khang cau mày, "Sơ Vân không thể không biết Xuyên Sơn Ngân Lang điên cuồng mạnh đến mức nào, hắn cũng không ngu ngốc như vậy, sẽ đấu với Xuyên Sơn Ngân Lang. Vậy thì làm sao có thể thành như vậy chứ?"

"Cái này.. Thuộc hạ không biết. Đại trưởng lão, tình huống cụ thể, e rằng chỉ có đám người Sơ Vân thiếu gia mới biết."

Vương Khánh Khang không nói chuyện.

Cùng nhau đi cùng có Thất điện hạ, nhưng ông ta cũng không thể đến cung điện để gây rắc rối cho Thất điện hạ phải không?

Hơn nữa, đó là tin tức được Thất điện hạ kịp thời gửi lại, nếu không cho dù Vương Sơ Vân có chết trên đường đi rồi, bọn họ cũng sẽ không biết!

Chờ Vương Sơ Vân tốt lên, ông ta còn phải đi cảm ơn Thất điện hạ.

Người duy nhất còn lại, cũng chỉ có Chung Oánh Nhi.

Nhưng sau khi Chung Oánh Nhi trở lại Đế đô, nàng ta cũng ngay lập tức được đưa về gia tộc của mình, và dường như cũng rất sợ hãi. Lúc này đi hỏi chỉ sợ cũng không tốt cho lắm.

Hơn nữa, trong mắt Vương Khánh Khang, Chung Oánh Nhi chỉ là một đại tiểu thư kiêu ngạo chưa trưởng thành, muốn biết tình hình cụ thể từ miệng nàng ta đơn giản là một ý nghĩ kỳ lạ.

Nhưng tuyệt đối không thể để họ bị thiệt hại một cách vô ích như thế này được!

"Đại trưởng lão, ngài đã quên, còn có một người rồi.. khẳng định biết rõ nhất tình huống ở đây!"

Những lời này tức khắc nhắc nhở Vương Khánh Khang, trong đầu ông ta lập tức hiện lên một người bóng người -- Lệnh lão!

Nhưng Lệnh lão là hộ vệ bên cạnh của Thất điện hạ, thậm chí còn khó gặp hơn Thất điện hạ nữa..

"Ngươi trước đi điều tra tin tức, xem bên Chung gia có động tĩnh gì, sau đó sẽ nhìn tình hình bên Thất điện hạ. Tất cả chỉ đợi đến khi Sơ Vân tỉnh lại rồi hãy nói."

Vương Khánh Khang trầm ngâm một lát, rốt cuộc hạ lệnh.

"Ngoài ra, gia chủ đã bế quan, không được phép làm phiền. Tất cả những tin nhắn này toàn bộ phong tòa. Nếu chúng lọt ra ngoài.. Hãy cẩn thận tính mạng của các ngươi!"

"Dạ!"

Đúng lúc này, một tin truyền đến từ ngoài cửa--

"Đại trưởng lão, đại sư Thủy Thanh Sơn tới!"

Vương Khánh Khang vội vàng nói: "Mau mời!"

Tuy rằng ông ta là trưởng lão của Vương gia, nhưng ông ta cũng không dám lơ là vị Thủy Thanh Sơn này chút nào.

Rốt cuộc, đây là một trong hai cao thủ Tinh Trận Sư cấp bốn duy nhất ở toàn bộ Đế đô!

Hiện giờ, tính mạng của Vương Sơ Vân đang gặp nguy hiểm, vì vậy ông ta không còn cách nào khác ngoài việc thỉnh vị này ra ngoài!

Tiếng bước chân truyền đến, một bóng người lục lam liền xuất hiện ở cửa.

Khi Vương Khanh Thành nhìn thấy người đó đến, liền vội vàng đến đón:

"Thủy đại sư, ngài rốt cục đến rồi!"

* * *

Nửa tháng sau.

Cổng thành nhộn nhịp, vô số người qua lại, rất sinh động.

Nhưng chỉ có hai người đứng cách đó không xa, yên lặng quan sát.

Đứng phía trước là một thiếu niên, mặc đồ đen, cực kỳ đơn giản, thậm chí không có bất kỳ trang sức nào.

Lúc này, hắn mới hơi ngẩng đầu, nhìn về phía cổng thành cao lớn nguy nga này.

Chỉ cần bức tường thành này thôi, cũng không biết là mạnh hơn thành Lạc Tây bao nhiêu rồi.

Ở giữa cổng thành, hai ký tự lớn mạ vàng đang tỏa sáng rực rỡ lắp lánh dưới ánh nắng--

"Lâm Châu."

Một người đàn ông trung niên đi theo sau hắn, lúc này đang đứng lặng lẽ phía sau hắn.

Đúng là Giang Đạt Nguyên.

Chu Thanh và Hồ Lão Tam, rời đi thành Lạc Tây cùng ngày, cũng đã bị Mộ Thanh Lan phái đi Đế đô.

Hai người họ cải trang giả dạng một phen, để không bị người chú ý, cũng có thể tránh thoát một ít kẻ có dụng tâm kín đáo.

Mà thiếu niên này, tự nhiên chính là Mộ Thanh Lan.

Chỉ là nàng hơi nâng cằm nhìn cổng thành, nhưng lại có vô số người không ngừng quay đầu nhìn nàng.

Trong mắt khó có thể che giấu thần sắc kinh ngạc.

Một thiếu niên, dung mạo tuấn tú vô song, thật sự là.. làm người ta không thể rời mắt được.

"Đi."

Mộ Thanh Lan câu môi cười, nhấc chân đi về phía cổng thành.

(Xong chương)

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/