Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 95: Thử một chút (canh hai)

Bấm để xem

Đóng lại

Bắt gặp đôi mắt trong veo và sạch sẽ của Mộ Thanh Lan, Mộ Liễu Nhi nghẹn một hồi lâu, mới nói:

"Thân thể ngươi có ổn không?"

Kỳ thực đây mới là câu hỏi mà nàng muốn hỏi nhất.

Sau khi nói xong, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại trở nên căng thẳng không thể nào giải thích được.

Mộ Thanh Lan cười hỏi: "Ta có thể có vấn đề gì chứ?"

"Nghe.. nghe nói ngươi mang ta từ trong Mộng Trạch Sơn ra ngoài.. Ngày đó, rất nguy hiểm đúng không?"

Mộ Liễu Nhi vừa nói, ánh mắt cũng vừa quét qua trên người Mộ Thanh Lan.

Người thiếu niên này tuy thân hình gầy ốm nhưng sống lưng lại luôn thẳng tắp, như một thanh kiếm đang chực chờ tuốt ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, không ai biết được trong thân thể của hắn, ẩn chứa lực lượng cường đại ra sao.

Tổng cộng có tám người tiến vào Mộng Trạch Sơn, nhưng lại chỉ có ba người sống sót, chỉ cần nghĩ kỹ một chút thì sẽ biết nó nguy hiểm như thế nào!

Nàng cũng đã nghe nói về những thay đổi ở thành Lạc Tây, tại sao Khương gia và Diệp gia lại thay đổi thái độ chỉ trong một đêm, thậm chí còn chắp tay giao nộp tài sản và quyền lực của họ?

Nàng không thể không hoài nghi, tất cả những điều này là do người thiếu niên trước mặt nàng đây!

Như vậy, nói cách khác, Mộ Lăng Hàn rất có thể sẽ bị hai gia tộc vây công!

Chỉ cần Mộ Liễu Nhi nghĩ đến cảnh tượng đó, thì đã cảm thấy vô cùng hồi hộp và sợ hãi.

Mộ Lăng Hàn hắn.. Rốt cuộc là như thế nào mà có thể thắng được?

Cóc!

Một tiếng cóc vang lên, Mộ Liễu Nhi liền che lại trán của mình, mở to hai mắt nhìn vào thủ phạm đã ra tay: "Ngươi gõ trán ta làm gì?"

"Con nít con nôi không cần nghĩ quá nhiều như vậy đâu, chỉ tổ phí đầu óc."

Nói xong, liền nhấc chân rời đi.

Mộ Liễu Nhi liền như vậy mà nhìn người ta bỏ đi, cũng không nhớ tới phải chạy theo ngăn lại.

Cho đến khi không thấy bóng người nữa, nàng mới xoa trán của mình, thực ra đó chỉ là một trò đùa, và nó không đau chút nào.

Nhưng không hiểu sao, chỗ bị đánh nhẹ đó, lại có một cảm giác tê dại không thể giải thích được.

Mộ Liễu Nhi sắc mặt ửng đỏ, nâng lên thanh âm:

"Ta không phải là con nít!"

Nhắc mới nhớ, hình như Mộ lăng Hàn còn nhỏ hơn mình hai tuổi nữa!

Nghĩ đến đây, Mộ Liễu Nhi có hơi nản lòng - giá như nàng có thể nhỏ hơn Mộ Lăng Hàn vài tuổi thì tốt rồi!

Ba người Giang Đạt Nguyên nhìn Mộ Liễu Nhi đang đứng ở đó, sắc mặt thay đổi một lúc, mãi cho đến khi có người đến gọi nàng, nàng miễn cưỡng rời đi.

Ba người liếc nhau -- Tam thiếu còn nhỏ như vậy, mà cũng đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, e rằng trong tương lai sẽ trở thành yêu nghiệt mất!

"Thật ra, nếu nhìn kỹ, thì Tam thiếu trông cũng rất giống Đại thống lĩnh, nhưng lại đẹp trai và cao quý hơn. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí chất đó, không phải người thường có thể so sánh được."

Giang Đạt Nguyên cảm thán một tiếng.

"Nghe nói Tam thiếu còn có một muội muội song sinh cũng rất tài năng và xinh đẹp. Đáng tiếc.."

Về chuyện này thì người trong toàn bộ Mộ Tộc đều biết cả, ba người chỉ cần hỏi thăm một chút thì cũng sẽ biết.

"Tam thiếu tuyệt đối không phải là vật trong ao. Tương lai nhất định có thể báo thù cho Đại thống lĩnh và phu nhân." Chu Thanh nhìn về phía cửa phòng của Mộ Thanh Lan, thật lâu mới nói ra những lời này.

Tóm lại họ nhất định sẽ đợi được đến ngày đó!

* * *

Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, Nguyên lực hội tụ lại quanh thân, và trong lòng bàn tay, còn có vài tia sáng xanh đen hiện lên.

Rồi một thanh trường kiếm, thình lình xuất hiện trong tay!

Thanh Nguyên Trảm.

Mộ Thanh Lan nhìn kỹ, lúc trước nàng đã mơ hồ cảm thấy chiêu thức này phi thường rồi, thế nhưng hiện tại lại càng cảm thấy nó mạnh hơn so với những gì đã tưởng.

Nàng đã nhìn thấy khi Tiêu Bắc Diệp ra tay, lúc đó Xuyên Sơn Ngân Lang đang ở trong trạng thái điên loạn, cho nên Tiêu Bắc Diệp vốn không thể phá vỡ được da thịt nó một chút nào, nhưng nhát chém của Thanh Nguyên Trảm này, lại là có thể cắt đôi nó ngay lập tức!

Bàn tay của Mộ Thanh Lan chậm rãi lướt qua Thanh Nguyên Trảm, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.

Bạn phải biết rằng đây không phải là Nguyên khí, mà chỉ là một thanh kiếm được Nguyên lực biến ra thôi!

Hơn nữa, Mộ Thanh Lan còn nhớ rất rõ, Thanh Nguyên Trảm này, vẫn là một quyển pháp quyết chưa hoàn chỉnh!

Mà trong hoàn cảnh như vậy, nó cư nhiên có uy lực như thế..

"Có vẻ như đúng là đã nhặt được một bảo bối rồi.." Mộ Thanh Lan lẩm bẩm.

Thanh kiếm dài màu xanh đen ở trước mặt, màu sắc băng giá hiện rõ trên nó, nhưng Mộ Thanh Lan vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác vui sướиɠ khi vung kiếm lên.

Giống như là sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn!

Đặc biệt là, khi Thanh Nguyên Trảm đã nhuốm máu tươi, thì giống như là có một xung lực mãnh liệt mơ hồ, điều này càng làm bùng cháy tinh thần chiến đấu trong trái lòng Mộ Thanh Lan.

Phảng phất một kiếm chém ra, liền có thể quét qua hàng ngàn người!

Vừa nhìn, Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy nhan sắc của Thanh Nguyên Trảm có vẻ nặng nề hơn so với lúc đầu một chút.

Nhưng trên thực tế, khi thực lực của người tu luyện được nâng cao, thì vũ khí do Nguyên lực biến hóa cũng sẽ trở nên vững chắc và thật hơn, uy lực đương nhiên cũng sẽ mạnh hơn rồi.

Hiện giờ, Thanh Nguyên Trảm tựa hồ cũng là như thế, hơn nữa còn rất rõ ràng.

Mộ Thanh Lan thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí tức sắc lạnh của nó.

Nàng bỗng nhiên nắm lấy chuôi kiếm, và vung nó về phía trước!

Xoẹt!

Một ánh kiếm màu xanh đen bay ra ngay lập tức!

Oanh!

Khi nó chuẩn bị đập vỡ cánh cửa phía trước, thì ánh kiếm lại bị phản xạ lại, như thể nó bất ngờ đâm vào thứ gì đó.

Mộ Thanh Lan tâm niệm vừa động, Thanh Nguyên Trảm liền cũng biến mất.

"Nha đầu nhà ngươi, ra tay cũng không nói một tiếng!"

Tuyết U bỗng nhiên mở miệng: "Nếu ta không bày ra kết giới, thì không phải ngươi đã phá bỏ căn phòng này rồi sao?"

Mộ Thanh Lan nở nụ cười: "Có ngươi ở đây, những chuyện này tự nhiên ta không cần phải lo lắng."

Tuyết U hừ một tiếng.

"Nha đầu còn nhỏ tuổi vậy, mà trong đầu đã toàn là ý đồ xấu không thôi!"

Mộ Thanh Lan cười càng rạng rỡ hơn.

Có sự giúp đỡ của Tuyết U, khi nàng đang tu luyện, quả thực là thuận lợi hơn rất nhiều.

"Tuyết U, ngươi cảm thấy Thanh Nguyên Trảm này, như thế nào?"

Mộ Thanh Lan nhận định Tuyết U kiến thức rộng rãi, vừa rồi Tuyết U cũng đã "Thể nghiệm" một phen, cho nên liền mở miệng dò hỏi.

Tuyết U lười nhác cười.

"Nha đầu, vừa rồi là ngươi cố ý phải không?"

Mộ Thanh Lan thúc giục: "Nói nhanh lên."

"Ta không biết nên nói ngươi may mắn, hay là ngươi có ánh mắt tốt." Tuyết U suy tư một chút: "Thanh Nguyên Trảm này quả thực có chút không giống bình thường."

Lúc đầu, hắn đã tận mắt quan sát Mộ Thanh Lan chọn pháp quyết này trong số rất nhiều pháp quyết, sau đó khi biến đổi nó, hắn cảm thấy thanh kiếm có vẻ sắc bén hơn, nhưng vì đoán rằng đó là một pháp quyết chưa hoàn thiện nên hắn đã không quan tâm nhiều đến nó.

Nhưng bây giờ, nó lại mạnh hơn mong đợi.

"Ngươi hiện giờ vẫn còn ở Ngự Thiên Cảnh sơ kỳ, mà có thể gϊếŧ Nguyên thú ngũ phẩm. Có thể thấy được Thanh Nguyên Trảm này tự bản thân nó đã cực kỳ mạnh mẽ.. Trước đó ta đã nghĩ nếu như gom đủ bộ, có lẽ có thể đi lên Địa giai, nhưng hiện tại, có lẽ.. một quyển không hoàn chỉnh này, cũng đã có thể đạt tới cấp Địa giai mà không cần phải gom đủ!"

Mộ Thanh Lan hít sâu một hơi.

Không hoàn chỉnh, mà đã là Địa giai ư?

Khái niệm này là gì chứ?

Nếu gom đủ lại tất cả, thì chẳng phải là có thể lên đến Đại giai cao đẳng luôn sao, hơn nữa.. không chừng cũng có khả năng sẽ lên đến Thiên giai nữa!

Thanh Nguyên Trảm này, không ngờ lại lợi hại như vậy!

"Không ngờ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, vậy mà ngươi cũng có thể tìm được thứ này, thật đúng là tốt số.."

Tuyết U có chút chua lòm mở miệng.

Tuy rằng hắn không cần thứ này, nhưng thử hỏi thiên hạ này có bao nhiêu người có thể có được may mắn như vậy chứ?

"Vẫn là ta có mắt nhìn." Mộ Thanh Lan sửa lại.

Tuyết U hận không thể cho nàng một cái liếc mắt khinh bỉ.

"Ngươi cũng đừng quá vui mừng, Thanh Nguyên Trảm này tuy lợi hại, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết chắc chắn một điều, dựa vào một quyển không hoàn chỉnh hiện tại này của ngươi, vẫn không tính là Địa giai đâu."

Mộ Thanh Lan gật đầu đồng ý. Lúc trước khi nàng còn ở Đế đô, Tàng Kinh Các của Mộ tộc căn bản là tùy ý ra vào, pháp quyết Địa giai chân chính cũng đã từng thấy qua.

Thực lực đó, quả thực Thanh Nguyên Trảm hiện giờ không thể nào bằng được.

Tuy nhiên, điều này cũng đã mạnh hơn nhiều so với những gì đã nghĩ rồi.

Chờ nàng tu luyện xong cái quyển không hoàn chỉnh này, hơn nữa cộng thêm thực lực của bản thân, thì cũng có thể sẽ thi triển ra được chiêu thức có thể so sánh với một chiêu của Địa giai!

Giá như có thể tìm thấy những quyển không hoàn chỉnh khác thì tốt rồi..

Nhưng Tuyết U lại không khỏi dội một gáo nước lạnh: "Loại như ngọc quý dưới đáy biển này, ngươi có thể lấy được một quyển đã là may mắn lắm rồi, nếu muốn gom đủ chỉ sợ còn khó hơn lên trời."

Mộ Thanh Lan cười tươi rói.

"Lên trời thì có gì khó? Nếu mà ta muốn, thì tự nhiên có thể làm được!"

Tuyết U sửng sốt, chính là bị khí thế của nàng khi nói ra trò cười của thiên hạ này chấn trụ.

Mộ Thanh Lan chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên trở tay lấy ra một quả cầu cũ màu xám bạc.

Đó chính là Thiên Tinh Vẫn Trận đồ cấp ba đã đấu giá được trước đây!

Thứ này trước đây lần đầu tiên nàng có thể cảm nhận được rất dễ dàng, nhưng bây giờ nàng đã đột phá Ngự Thiên Cảnh, cho nên có thể thử xem rốt cuộc có thể thi triển ra uy lực như thế nào..

Nàng nhắm mắt lại, ngưng tụ thần thức, rồi sau đó lại tiến vào bên trong Thiên Tinh Vẫn Trận đồ.

Lần này, nàng đã nhanh chóng nhìn thấy những vì sao chói lọi trong không gian u ám.

Trong lòng nàng vừa động, thì ba ngôi sao vàng kia liền nhẹ bay vào trong lòng bàn tay của nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng thử cố gắng kích hoạt Tinh Trận Đồ này, nhưng trong lòng lại không lo lắng chút nào, mà ngược lại còn có một sự chờ mong không thể giải thích được.

Kỳ thật Tuyết U cũng chỉ là nói đại khái mà thôi, mọi thứ vẫn phải tự mình cảm nhận và cố gắng mới được.

Theo lý thuyết, thì chỉ cần đem thần thức cùng ánh sao này dung hợp, là đã có thể phát huy ra uy lực rồi.

Mộ Thanh Lan thao tác năng lực thần thức của mình, chậm rãi đem một ngôi sao bao bọc.

Mọi thứ đều im lặng, và xung đột trong dự đoán cũng đã không xuất hiện.

Trước đây Tuyết U đã nói, điều này đòi hỏi một năng lực rất mạnh của thần thức mới có thể thao tác một cách hoàn hảo được, người bình thường lần đầu tiên thử, thì ít nhiều gì cũng sẽ có một cảm giác miễn cưỡng.

Mộ Thanh Lan lại thử cố gắng tách một thần thức nữa ra, và lại đem một ngôi sao khác bao bọc tiếp.

Nó có vẻ hơi nặng, nhưng vẫn có thể chịu được.

"Nha đầu, thế nào?"

Tuyết U đợi một lúc, thấy Mộ Thanh Lan vẫn không có động tĩnh gì, không nhịn được liền dò hỏi.

Mộ Thanh Lan không nói chuyện, nhưng lại nhìn về phía ngôi sao vàng cuối cùng đang lặng lẽ trôi!

* * *

Ầm ầm ầm!

Một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng phát ngay lập tức!

Bên trong phòng, ánh sáng vàng chói chang chiếu rọi! Cơ hồ làm người ta không thể nào mở mắt được!

Mà năng lượng cuồng bạo đó cũng bị phân tán, di chuyển về mọi hướng!

Âm thanh của va chạm dữ dội liên tục phát ra!

Và một tầng kết giới trong suốt đó, cũng bắt đầu chấn động lên, nổi lên từng vòng gợn sóng!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến lúc Tuyết U phản ứng lại, thì những lực lượng đó đã lao thẳng vào kết giới rồi!

"Nha đầu! Ngươi điên rồi sao!"

Tuyết U vội vàng hô một tiếng, đồng thời tăng cường kết giới lên, lúc này mới làm cho năng lượng dao động kia suy yếu một ít.

Tuy nhiên, khi mọi thứ đã lắng xuống, thì căn phòng cũng đã trở nên lộn xộn!

Im phăng phắc.

Thật lâu sau.

Tuyết U nghiến răng: "Ngươi đã làm cái quái gì vậy?"

Mộ Thanh Lan mở to mắt, có chút vô tội lắc lắc Tinh Trận Đồ trong tay.

"Ta chỉ là.. thử nó một chút thôi mà.."

(Xong chương)

Tiên Nhi, Ngọc Xuân, Ayuxinh và 34 người khác thích bài này.

20 Tháng năm 2022Tặng xuThíchTrích dẫn

Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên

Bài viết:Tìm chủ đề595