Từ trước tới nay Chung Oánh Nhi chưa bao giờ tức giận như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa bùng lên, đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Lan, sự tức giận trong mắt như muốn thiêu chết nàng mới có thể bỏ qua.
Nhưng điều này đối Mộ Thanh Lan mà nói, chẳng là gì cả.
Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, thì nàng đã sớm chết hàng nghìn lần rồi.
"Mộ Lăng Hàn! Nếu ngươi có gì bất mãn với ta, thì có thể nói ra, đánh nhau một trận cũng không có vấn đề gì! Nhưng Oánh Nhi chỉ là một cô bé, ngươi lại đối xử với nàng như vậy, lòng dạ cũng thật là quá hẹp hòi rồi!"
Vương Sơ Vân đứng dậy, đem Chung Oánh Nhi chặn ở phía sau và nhìn Mộ Thanh Lan với ánh mắt nghiêm khắc, như thể nàng vừa làm một việc vô cùng tội lỗi.
Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt, nhìn về phía Tiêu Bắc Diệp.
"Bắc Diệp, ta nhớ, đó là thịt ta nướng thì phải?" Mộ Thanh Lan nhấc chân, đá lên miếng thịt nướng đã bị Chung Oáng Nhi ném xuống, nụ cười trên mặt dần biến mất, trong mắt có vẻ như có chút lạnh lẽo. "Ta muốn cho ai thì cho, không muốn cho ai, thì dù có vứt đi cũng không bao giờ cho. Chẵng lẽ cái này cũng sai sao?"
Vương Sơ Vân cứng họng.
"Vương thiếu gia, Chung tiểu thư, ta cũng không phải là nô bộc của nhà các ngươi, mà vạn sự đều phải theo ý của các ngươi!"
Hai người hoàn toàn không nói nên lời, nhưng trong lòng họ nghĩ những gì, thì cũng không hẳn.
Mộ Thanh Lan cũng không hy vọng họ sẽ tỉnh ngộ, tính cách này, sau này nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Đến lúc đó, để xem Vương gia cùng Chung gia, sẽ che chở bọn họ như thế nào đây cho biết?
Mộ Thanh Lan lạnh lùng cười một tiếng.
"Hơn nữa, ta chính là không thích nhìn thấy bản mặt của Vương Sơ Vân ngươi. Ngươi đứng ở đây khiến cho ta cảm thấy khó thở, nhìn nhiều một chút đều sợ bị cay đôi mắt, sao hả, hài lòng chưa?"
Vương Sơ Vân cũng tức giận đến phát run: "Mộ Lăng Hàn!"
Mộ Thanh Lan ngoáy ngoáy lỗ tai của mình: "Thính lực của bổn thiếu gia rất tốt, ngươi không cần phải xấu hổ hét lên như vậy. Hơn nữa, ngươi cũng đâu phải ngày đầu tiên biết ta ích kỷ hẹp hòi, cho nên lúc trước gặp mặt ta ngươi mới luôn luôn kẹp chặt cái đuôi, vậy tại sao hôm nay còn dám đối mặt vậy?"
Nhìn thấy sắc mặt của Vương Sơ Vân đã biến thành màu gan heo, gân xanh trên trán nhảy lên, Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng vui sướиɠ thở phào nhẹ nhõm, giống như chợt nhận ra:
"Ồ phải rồi, ta suýt nữa thì quên mất, ta bây giờ đã là" phế vật "rồi, mà thấy ngươi hình như rất muốn đánh nhau với ta thì phải? Chậc chậc, trước kia ta đã yêu cầu đánh nhau với ngươi, nhưng mà ngươi chính là không bao giờ chịu đánh.."
Vương Sơ Vân đã cảm giác mình đang trên bờ vực suy sụp!
Nếu như nói vừa rồi khi gặp Mộ Thanh Lan, hắn ta chỉ muốn báo cái thù lúc trước, thì hiện tại lại cộng thêm thù mới hận cũ chung với nhau, hận không thể xé nát người trước mặt!
"Tới đi! Nếu có bản lĩnh thì ra tay xem ai có thực lực!" Vương Sơ Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Bắc Diệp thở dài trong lòng, cũng cảm thấy hai người họ đối với Mộ Lăng Hàn cũng có chút quá đáng, vì vậy liếc nhìn Vương Sơ Vân một cái với vẻ không tán đồng, nhưng rốt cuộc vẫn là không muốn bị mất vui, vì vậy liền nói. "Hai người họ đã đắc tội nhiều rồi, Lăng Hàn, ngươi cũng đừng chấp nhất với bọn họ."
Nói xong, y nhìn về phía Vương Sơ Vân cùng Chung Oánh Nhi:
"Xin lỗi."
Vương Sơ Vân trừng lớn đôi mắt: "Bắc Diệp! Ngươi có lầm hay không! Rõ ràng là hắn sai, sao ngươi bắt chúng ta xin lỗi?"
Chung Oánh Nhi nước mắt cũng liên tiếp rơi xuống, nếu nói phía trước là cảm giác bị người nhục nhã mà tức giận, thì lúc này lại là ủy khuất.
Bắc Diệp ca ca hoàn toàn không đứng về phía mình sao? Y rõ ràng đã thấy Mộ Lăng Hàn đối xử với mình như thế nào, tại sao vẫn là như vậy?
"Ta không xin lỗi!"
Chung Oánh Nhi là người đầu tiên mở miệng nói một cách tức giận, lau nước mắt trên mặt và căm giận liếc nhìn Mộ Thanh Lan.
"Muốn ta xin lỗi phế vật như vậy, ta có chết cũng không làm!"
Còn không phải chỉ là một miếng thịt nướng sao? Có gì đặc biệt hơn người?
Hiện giờ hắn, cũng đã không còn là thiếu niên thiên tài cao cao tại thượng của Mộ gia ngày xưa nữa rồi!
Tiêu Bắc Diệp không ngờ hai người này lại có thái độ như vậy, khẽ nhíu mày.
Mộ Thanh Lan lại là xoay người sang chỗ khác, không chút nào để ý.
"Yên tâm, các ngươi hư tình giả ý xin lỗi, ta còn sợ nghe xong sẽ bẩn lỗ tai mất."
Tiêu Bắc Diệp có chút áy náy, y thật sự không muốn mọi người cứ căng thẳng như vậy, nhưng mà ngặt nỗi cả hai bên đều không chịu lùi bước.
Vương Sơ Vân hừ lạnh một tiếng.
"Oánh Nhi nói đúng, cho dù có xin lỗi bất kỳ ai thì cũng sẽ không hạ thấp thân phận đi xin lỗi cái kẻ phế vật này!"
Mộ Thanh Lan vờ như không nghe thấy, đi đến gốc cây bên cạnh đống lửa, tìm một vị trí thích hợp, liền nhảy lên một cái và nằm xuống trên cành cây.
Dáng vẻ hờ hững như vậy còn bực bội hơn!
"Oánh Nhi, đi thôi! Ở với loại người này, có lẽ một ngày nào đó sẽ vô cớ trở thành phế vật mất!"
Những lời này, chính là đang giễu cợt Mộ Thanh Lan một cách trắng trợn.
Tiêu Bắc Diệp quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy người thiếu niên mặc đồ đen đã gối tay lên sau đầu, nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với những điều đó đều như không nghe không thấy.
Mức độ chịu đựng của hai bên, liền hiện rõ sự cao thấp.
Vương Sơ Vân lôi kéo Chung Oánh Nhi liền rời đi.
"Thật đúng là mất dạy giống hệt muội muội khó ưa của hắn vậy!"
Vương Sơ Vân âm thầm mắng một câu, nhưng lại không hề để ý đến lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Tiêu Bắc Diệp đột nhiên trở nên khó coi.
Khuôn mặt vốn luôn ấm áp như ngọc, bỗng như được bao phủ bởi một tầng băng, toát ra hơi thở vô cùng lạnh lùng.
Hai người Vương Sơ Vân cũng không có để ý, nhưng mà mới vừa bước được một bước, lại đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng xé gió!
Không tốt!
Vương Sơ Vân giật mình, ngay lập tức đẩy Chung Oánh Nhi sang một bên, bản thân ở tại chỗ lăn trên mặt đất, và một cơn gió mạnh ập vào lưng hắn ta!
Một cơn đau nóng rát ập đến trong chốc lát!
Vương Sơ Vân nhanh chóng chạm vào lưng mình, và bàn tay liền nhớp nháp!
Lần này, e rằng da thịt đã bị nướng chín rồi!
Mặt Vương Sơ Vân tái đi vì đau đớn, cơn tức giận tích tụ trong lòng bộc phát ngay lập tức, hắn ta lập tức đứng dậy nhìn Mộ Thanh Lan: "Ngươi làm gì vậy!"
Mộ Thanh Lan thậm chí cũng không quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh nhưng lại có khí thế lạnh lẽo khiến lòng người run lên.
"Muội muội ta.. thứ như ngươi cũng có thể tùy tiện nói sao?"
Giọng nói của thiếu niên như tiếng suối chảy róc rách đầu xuân, nhưng thỉnh thoảng lại có những gờ băng sắc bén, có thể vô tình cắt trúng người ta.
Vương Sơ Vân đột nhiên rùng mình một cái, lời nói còn lại đều nghẹn ở cổ họng, nói không ra lời.
"Sơ Vân ca ca, huynh không sao chứ!"
Chung Oánh Nhi lúc này mới phản ứng lại, liền thấy vết thương đáng sợ trên lưng của Vương Sơ Vân, vội vàng chạy đến, nhìn mà đau lòng không thôi.
"Sơ Vân ca ca bất quá thuận miệng nói một câu, tại sao ngươi lại có thể hạ sát thủ như vậy chứ?" Chung Oánh Nhi nhìn về phía Mộ Thanh Lan. "Ngươi quả nhiên vẫn tàn nhẫn độc ác như vậy, trách không được Mộ gia đem ngươi đuổi.."
"Oánh Nhi!"
Tiêu Bắc Diệp hét lớn một tiếng, ngay lập tức làm cho Chung Oánh Nhi giật mình, ngơ ngác nhìn y.
Vương Sơ Vân cũng nhìn sang, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Tiêu Bắc Diệp vô cùng lạnh lùng.
Đó là dáng vẻ rất hiếm thấy, điều đó chứng tỏ lúc này y quả thực đang vô cùng tức giận!
Chẳng lẽ.. là vì tên Mộ Lăng Hàn này sao?
Vương Sơ Vân đang định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Bắc Diệp nhìn hắn ta một cách lạnh lùng.
"Kể từ bây giờ, cả hai người các ngươi đều tự nhìn lại những sai lầm của mình đi."
Vương Sơ Vân đang định phản bác, thì lại nghe Tiêu Bắc Diệp lạnh lùng nói ngắn gọn:
"Sơ Vân, chớ quên thân phận của mình."
Vương Sơ Vân thần sắc chấn động, rốt cuộc cũng đành ngậm miệng lại.
Ngay cả Chung Oánh Nhi cũng có chút sợ hãi, nàng ta chưa bao giờ thấy Tiêu Bắc Diệp nói với giọng điệu như vậy..
"Hạ sát thủ? Các ngươi cũng đánh giá quá cao bản thân mình đi?" Mộ Thanh Lan lại bỗng nhiên lười biếng mở miệng, cuối cùng bố thí một cái ánh mắt mà nhìn qua, trong mắt có chút giễu cợt. "Chỉ có một" trò đùa "như vậy mà còn không chịu được? Thì còn ra ngoài tung hoành làm cái gì?"
Vương Sơ Vân cau mày, đang định phản bác, nhưng bỗng nhiên hai mắt lại đứng hình, sau đó lại đột nhiên trợn tròn mắt!
Bởi vì giữa những ngón tay thon dài của Mộ Thanh Lan, lại kẹp một nhánh cây dày bằng ngón tay cái.
"Ngươi. Ngươi mới vừa rồi là dùng nhánh cây này ra tay sao?"
Vương Sơ Vân lắp bắp.
Mộ Thanh Lan nhếch lên khóe miệng: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Vương Sơ Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Dạy dỗ ngươi, cần gì dùng thứ lợi hại như vậy? Một chiếc lá - là đủ rồi!"
Vương Sơ Vân và Chung Oánh Nhi đều giật mình, theo bản năng quay đầu lại, và quả nhiên, họ nhìn thấy trên mặt đất cách đó không xa có một chiếc lá có vết máu đỏ rực, đang nằm yên lặng ở đó!
"Chuyện này, không thể nào!" Giọng nói của Vương Sơ Vân trở nên sắc bén.
Mộ Lăng Hàn đã là phế nhân không phải sao! Nhưng mà một
Kích đó mới vừa rồi, rõ ràng, rõ ràng..
Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt, đều nhắc nhở mọi thứ vừa rồi, đều thực sự đã xảy ra!
Tiêu Bắc Diệp cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tiến lên vài bước, hướng về phía Mộ Thanh Lan chắp tay.
"Lăng Hàn, rất khó có dịp được gặp nhau như ngày hôm nay, vốn muốn cùng ngươi ôn chuyện thật vui, nhưng có vẻ như không thích hợp cho lắm. Hai người họ đã đắc tội rất nhiều, ta cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì thay họ, cho nên chỉ có thể dẫn họ rời đi, để khỏi phải quấy rầy đến sự thanh tịnh của ngươi."
Mộ Thanh Lan đảo mắt, liền thấy vẻ mặt trịnh trọng của thiếu niên áo lam dưới ánh trăng, không hề che giấu sự áy náy, một thân áo lam đai ngọc, cũng tựa như hồ nước trong đêm lặng lẽ chảy xuôi, yên tĩnh trong sạch.
"Không sao." Mộ Thanh Lan mở miệng. "Người khác kính ta một thước, ta liền kính người một trượng, nếu phạm ta một phân.."
Nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc!
Hơn nữa, nàng xưa nay luôn ân oán rõ ràng, ân oán đối với hai người này thực sự không cần thiết phải liên lụy đến Tiểu Bắc Diệp.
Tiêu Bắc Diệp khom lưng, nghiêm túc hành lễ.
"Đa tạ."
Mộ Thanh Lan gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, như thể nàng sắp nghỉ ngơi.
Tiêu Bắc Diệp cũng không nói thêm nữa, bản thân tìm một khoảng đất trống và ngồi xuống.
Mặc dù Vương Sơ Vân và Chung Oánh Nhi không muốn đối mặt với Mộ Thanh Lan, nhưng họ cũng không thể để Tiêu Bắc Diệp một mình, vì vậy chỉ phải tìm một nơi bên cạnh y để cùng ngồi với nhau.
Trong khu vực cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Tiêu Bắc Diệp nhắm mắt lại, điều chỉnh lại Nguyên lực trong cơ thể, cuối cùng mở mắt ra, ánh mắt vô thức dừng ở một bên.
Thiếu niên áo đen gầy ốm dó, lẳng lặng nằm trên cây, tư thế nhàn hạ và lười biếng. Ánh trăng lặng lẽ chảy trên người hắn, phản chiếu khuôn mặt như ngọc đang nghiêng đó, làm ánh lên dung nhan thanh tuấn vô song.
Giống như trên đời này, không có thứ gì có thể khiến hắn quan tâm và khiến hắn phải hoảng sợ.
Tiêu Bắc Diệp nhìn về phía Vương Sơ Vân, trên mặt, bỗng nhiên có thêm vài phần uy thế không thể trái nghịch.
"Trong tương lai, đừng để ta nghe thấy những lời nói đó một lần nữa."
Lời nói đó?
Là lời nói nào?
Chung Oánh Nhi có chút khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi thêm, nhưng Vương Sơ Vân thì đã hiểu ra ngay lập tức.
Tại sao Tiêu Bắc Diệp lại bảo vệ Mộ Thanh Lan đã chết như vậy?
Mặc dù Mộ Thanh Lan từng có thân phận quý trọng, nhưng rốt cuộc cũng đã không còn nữa, hơn nữa ngay cả vị trí cũng đã bị An đại tiểu thư thay thế, thì tại sao lại cũng không được nói?
Mà hình như cũng không nghe nói, Tiêu Bắc Diệp và Mộ Thanh Lan có giao tình gì mà nhỉ?
(Xong chương)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/