"Sơ Vân!"
Tiêu Bắc Diệp đột nhiên nói một cách nghiêm khắc.
Vương Sơ Vân sững sờ một lúc, có chút khó hiểu nhìn Tiêu Bắc Diệp, nhưng lại nhìn thấy một tia tức giận trên khuôn mặt luôn ôn hòa của người phía sau.
Đây là.. Làm sao vậy?
Đừng nói là vì vừa rồi hắn ta nói Mộ Thanh Lan câu đó nha?
Dường như cũng nhận ra sự thất thố của mình, sắc mặt của Tiêu Bắc Diệp nhanh chóng khôi phục lại, khẽ đảo mắt.
".. Rốt cuộc thì người cũng đã chết rồi, lại còn nói như vậy, thật sự là có hơi quá đáng."
Vương Sơ Vân nhíu nhíu mày, muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn là im miệng.
Nhưng Chung Oánh Nhi ở một bên lại không chịu để ý: "Sơ Vân ca ca nói đúng. Nàng ta đúng là loại người như vậy! Chẳng lẽ còn không thể nói ra sự thật được sao?"
Ánh mắt Tiêu Bắc Diệp hơi lạnh lùng, nhưng y xưa nay luôn có một tính cách ôn nhã, cho nên cũng không tiện chỉ trích nặng nề với một cô bé còn nhỏ tuổi như Chung Oánh Nhi.
"Hơn nữa muội còn nghe nói, hôn ước của nàng ta và Bắc Đường ca ca, cũng chỉ là một câu nói đùa của các trưởng bối hồi đó, nào ngờ Mộ gia lại coi trọng chuyện đó, thật ra thì Bắc Đường ca ca chẳng thích nàng ta chút nào! Giờ thì nàng ta đã chết rồi, vừa hay cũng đỡ rất nhiều rắc rối."
"Oánh Nhi!"
Tiêu Bắc Diệp cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, lập tức cắt ngang lời của Chung Oánh Nhi, mặc dù giọng nói của y không lớn, nhưng có thể cảm nhận rất rõ y đang dằn lại cơn tức giận.
Điều này rất hiếm gặp đối với một người luôn luôn dịu dàng và tao nhã như Tiêu Bắc Diệp, có thể thấy rằng y đang thực sự tức giận.
"Còn nhỏ tuổi như vậy, tại sao có thể chỉ trích sau lưng người khác chứ! Người chết là lớn nhất, đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao!"
Chung Oánh Nhi chưa bao giờ thấy Tiêu Bắc Diệp nổi nóng như vậy, cho nên nhất thời sững sờ ở đó, nhưng sau đó một nỗi ủy khuất mạnh mẽ dâng lên trong l*иg ngực, một đôi mắt sáng ngời, ngay lập tức đầy nước mắt.
"Bắc Diệp ca ca.. Huynh vậy mà vì một nữ nhân đã chết không liên quan gì mà mắng muội?"
Tiêu Bắc Diệp nhắm mắt lại, giọng điệu bình tĩnh hơn một ít, nhưng lại lãnh đạm hơn nhiều so với trước đây.
"Mặc kệ liên quan hay không liên quan, cách làm của ngươi như vậy, là không đúng." Y xoay người, đi về phía trước. "Tự mình ngẫm lại đi."
Chung Oánh Nhi lập tức hoảng sợ -- Tiêu Bắc Diệp chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với nàng ta như vậy!
Cho dù ngay cả khi thỉnh thoảng nàng ta phạm sai lầm hoặc gây ra rắc rối nào đó, y vẫn luôn dịu dàng và tốt bụng, với đôi mắt sạch sẽ, sau đó giúp nàng ta giải quyết một loạt việc, nhưng hôm nay tại sao..
Vương Sơ Vân nhìn theo bóng lưng của Tiêu Bắc Diệp, sau đó nhìn vẻ mặt sắp khóc của Chung Oánh Nhi, bất đắc dĩ thở dài, vỗ vai Chung Oánh Nhi, nhỏ giọng nói:
"Mặc dù Bắc Diệp tính tình dịu dàng, nhưng cuối cùng lại là người rất chính trực công bằng, nếu muội không muốn hắn sau này không thèm để ý tới muội, thì đừng có trêu chọc hắn, biết chưa?"
Chung Oánh Nhi cắn cắn môi, gian nan gật gật đầu.
"Đi thôi. Hắn luôn đối xử với muội rất tốt, có lẽ cũng sẽ không thực sự giận muội đâu, hả?"
Vương Sơ Vân thấp giọng an ủi một lúc, Chung Oánh Nhi mới vơi bớt phần nào, lúng túng tiến lên vài bước, và đi theo sau Tiêu Bắc Diệp.
Tiêu Bắc Diệp cũng cảm nhận được động tác của hai người bọn họ, nhưng y cũng không nhìn lại, luôn thẳng người và đi về phía trước.
"Bắc Diệp ca ca.. Muội sai rồi.."
Chung Oánh Nhi nhỏ giọng mở miệng.
Nhưng Tiêu Bắc Diệp lại làm như không nghe được.
"Muội, muội thực sự sai rồi! Sau này muội sẽ không như thế nữa, được không? Bắc Diệp ca ca, muội thực sự không phải cố ý làm huynh tức giận.. Huynh tha thứ cho muội lần này đi.."
Chung Oánh Nhi thút thít cầu xin một lúc, Tiêu Bắc Diệp mới dừng lại, quay lại và lặng lẽ nhìn nàng ta.
Trong lòng của Chung Oáng Nhi nghĩ muốn kéo y lại, nhưng Tiêu Bắc Diệp lại không tiếng động tránh đi, vành mắt của Chung Oánh Nhi liền đỏ hoe, nhưng cũng phải cẩn thận thu tay về, sợ hãi nhìn y.
"Bắc Diệp ca ca, muội thật sự không dám.."
Tiêu Bắc Diệp nhìn nàng ta trong chốc lát, cũng cảm thấy những lời này của mình thật sự là có chút không thích hợp, mới nhàn nhạt nói:
"Đi thôi."
Chung Oánh Nhi lúc này mới nín khóc mỉm cười, vội vàng vui mừng gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn luôn mang theo một tia cẩn thận, sợ lại trêu chọc y.
Vương Sơ Vân ở phía sau quan sát, cũng không khỏi âm thầm thở dài.
Tiểu biểu muội này của hắn ta, vừa sinh ra đã là bảo bối của Chung gia, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, có bao giờ phải ép dạ cầu toàn như vậy đâu? Mà lại còn cẩn thận cầu xin sự tha thứ nữa chứ?
Có vẻ như tình cảm của nàng ta dành cho Tiêu Bắc Diệp sâu sắc hơn những gì đã tưởng tượng..
Vương Sơ Vân lắc lắc đầu, cũng đuổi theo.
* * *
Khi màn đêm buông xuống, rừng cây tươi tốt vào ban ngày liền biến thành một mảnh âm u, giống như con thú khổng lồ màu đen, chực chờ ăn tươi nuốt sống con người bất cứ lúc nào.
Mà ở một mảnh trong bóng tối, lại có một ánh lửa, đang cháy lặng lẽ.
Ngọn lửa chiếu sáng cảnh vật xung quanh, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt như ngọc của thiếu niên áo đen đang khoanh chân ngồi bên cạnh.
Mộ Thanh Lan nhặt một nhánh củi khô và thêm vào đó.
Đây là ngày thứ tư nàng ở trong Cửu Lộc Sơn Mạch.
Trong bốn ngày qua, nàng vẫn luôn tiến vào chỗ sâu bên trong, trên đường cũng gặp phải rất nhiều Nguyên thú.
Khi ở ngoại vi, hầu hết đều là Nguyên thú nhất phẩm hoặc là nhị phẩm, khi đi sâu hơn, thì bắt đầu gặp phải Nguyên thú tam phẩm.
Trong đó thậm chí còn có cả tam phẩm đỉnh.
Nhưng cũng đều không có ngoại lệ, những Nguyên thú đó, toàn bộ đều bị Mộ Thanh Lan chém gϊếŧ, lấy Nguyên Đan bỏ vào túi.
Bây giờ, trong Giới Tử Trạc của nàng đã có rất nhiều Nguyên Đan đủ loại cấp bậc.
Cho dù đem đi đấu giá, cũng có thể được rất nhiều tiền.
Nhưng Mộ Thanh Lan lại không có hứng thú, hiện tại nàng không thiếu tiền, mà thứ nàng muốn, cũng không phải đổi lấy tiền là có thể mua được.
Thỉnh thoảng, một hoặc hai âm thanh tanh tách phát ra từ ngọn lửa, trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, nghe đặc biệt rất rõ.
Mộ Thanh Lan nhìn vào nó, tinh thần bỗng nhiên có chút trôi đi.
Trong đầu, chợt hiện ra một cảnh tượng.
Cũng là khi màn đêm buông xuống như thế này, cũng là đống lửa như thế này, nhưng điểm khác biệt là, lúc đó dùng để đốt lửa, không phải là cành cây mà là.. một khúc xương trắng, đổ dầu mỡ lên, rồi đốt cháy.
Ngọn lửa đó, cũng nóng hơn ngọn lửa hiện tại một chút.
Mà nàng, cũng không phải lẻ loi một mình.
Mộ Thanh Lan khẽ ngước mắt lên, như thể có thể nghe thấy tiếng ca ca mình cao giọng nói vào mặt thiếu niên mặc đồ trắng ở phía đối diện:
"Này! Thịt của muội muội ta nướng chính là thượng hạng, ngươi thực sự không ăn sao?"
Thiếu niên dung sắc như tuyết kia, dường như không nghe thấy, sống lưng thẳng tắp, giống như một con suối bạc trong đêm tối phản chiếu ánh sáng sáng ngời, lộng lẫy mà thanh lãnh.
Trong tay hắn vẫn nắm chặt trường kiếm màu bạc, toàn thân tràn đầy cảnh giác, cho dù ban ngày bọn họ cùng nhau đánh bại một đối thủ rất mạnh, cho dù đứng cùng một chiến tuyến, nhưng người thiếu niên này hiển nhiên vẫn không thả lỏng sự cảnh giác.
Mà cũng không thể trách hắn, hắn đã ăn qua mệt của cặp huynh muội này rồi, tự nhiên sẽ không mắc phải sai lầm như vậy nữa.
Âm thanh xèo xèo vang lên, dầu bị nướng trên lửa nhỏ giọt xuống, và một hai tia lửa phụt ra.
Toàn bộ miếng thịt đều bóng và thơm.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, đem thịt nướng duỗi duỗi ra phía trước, nghiêng đầu nhìn thiếu niên áo trắng đó.
"Này! Ngươi thật sự không ăn sao?" Mi mắt của nàng cong cong, ánh mắt như sao, lung linh rực rỡ, thậm chí còn chói mắt hơn ánh lửa này. "Chính ta đích thân nướng đó nha!"
Thiếu niên áo trắng đó vẫn không có biểu hiện gì, trong tay nắm chặt trường kiếm, ánh trăng phản chiếu lên người hắn một tia sáng mờ ảo, tựa như một vị thần.
Ọt ọt--
Một âm thanh, bỗng nhiên đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi trong khu vực, Mộ Lăng Hàn và Mộ Thanh Lan nhìn nhau, rồi sau đó đột nhiên phản ứng dữ dội, hận không thể đấm mặt đất mà cười!
Người này đói đến nỗi bụng kêu gào, vậy mà còn bày đặt giả vờ lạnh lùng thanh cao, ha ha ha!
Đầu mũi của nam tử áo trắng đối diện nhanh chóng tràn đầy ửng đỏ, ánh mắt sắc bén như dao! Kiếm bạc trong lòng bàn tay động đậy, tựa hồ cũng sắp động thủ!
Mộ Thanh Lan bắt gặp ánh mắt của người nọ, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn, rồi sau đó, khi hắn chuẩn bị động thủ, đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên:
"Ngươi xem, bụng của ta đang kêu gào, nếu ngươi không ăn, ta liền tự mình ăn!"
Khí tức băng giá của thiếu niên đó, đột nhiên ngưng lại.
Ngước mắt nhìn lên, thì liền rơi vào đôi mắt sáng như sao ấy.
* * *
Khóe môi của Mộ Thanh Lan cong lên, cười thầm.
Ai có thể ngờ rằng, thiếu niên đói đến bụng kêu lên lúc đó, hiện giờ lại bị biến thành một tồn tại ngoài tầm với của mình?
Mà nàng, cũng không còn nghe thấy giọng nói của ca ca mình nữa.
Một tay nướng thịt này, cho dù có thơm đến đâu, cũng không có ai cùng nhau ăn.
Mộ Thanh Lan chậm rãi thở ra, nhận ra mùi vị của thịt nướng gần như được rồi, liền lật cổ tay, định thu lại.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhỏ đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, vẻ mặt của Mộ Thanh Lan trở nên ngưng trọng, liền nhanh chóng nhìn sang!
Đồng thời toàn thân cảnh giác, Nguyên lực cũng đã tụ lại trong lòng bàn tay!
Trong rừng cây tối tăm, một vài bóng người dần dần bước ra.
"Đây là nơi quái quỷ gì! Tại sao vẫn không thể đi ra ngoài?"
Một thiếu niên mặc áo tím bước ra trước, hất bỏ những cành lá ngổn ngang trên người, trông rất sốt ruột.
Phía sau hắn ta là một cô gái nhỏ xinh đẹp đang thì thầm: "Bắc Diệp ca ca, muội hơi sợ.."
Một giọng nói ấm áp của một thiếu niên từ phía sau vang lên.
"Đừng lo lắng, Sơ Vân và ta sẽ bảo vệ muội."
"Có gì đáng sợ, chẳng lẽ nơi này có thể có ma sao?" Thiếu niên áo tím cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Mộ Thanh Lan nghe thấy giọng nói, trong lòng đã có chút nghi ngờ, lúc này khi thiếu niên áo tím đó bước tới, dưới ánh lửa đang chiếu rọi, càng có thể nhìn rõ nét mặt của hắn ta.
Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn cười.
Vì thế, khóe môi nàng giật giật, rất có hứng thú nhìn mấy người đó.
Sau khi thiếu niên mặc áo tím đó vừa nhìn thấy nàng, thì đột nhiên sững sờ, lập tức mở to mắt như vừa nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng, và không thể tin hét lên:
".. Ma! Thực sự là gặp ma!"
Cả hai người phía sau đều sửng sốt, Tiêu Bắc Diệp nhanh chóng vỗ vai Chung Oánh Nhi, ý bảo nàng ta đừng hoảng sợ, đồng thời tiến lên một bước, hơi cau mày.
"Làm sao vậy? Cái gì gặp ma.."
Lúc này, y cũng nhìn thấy thiếu niên áo đen khẽ mỉm cười bên đống lửa.
Giọng nói của Tiêu Bắc Diệp đột nhiên dừng lại, cả người sững sờ.
Trong lúc nhất thời, y lại là có chút phân không rõ, lúc này đây, rốt cuộc là chính mình xuất hiện ảo giác, hay là vốn đang lâm vào bên trong ảo cảnh nào đó!
Nếu không, làm sao lại có thể nhìn thấy người đó?
"Mộ.. Mộ.."
Cổ họng của Tiêu Bắc Diệp thắt lại, hô lên một chữ, nhưng làm sao cũng không thể gọi ra tên của người đó.
Chung Oánh Nhi không nghe rõ, thấy hai người đều có chút khác thường, liền không khỏi tò mò nhìn về phía trước.
"Là ai? Sao vậy?"
Nhưng khi vừa thấy, mặt mũi Chung Oánh Nhi liền trắng bệch!
Người đó!
Người đó!
Nhìn đến bộ dáng ngây ra như phỗng của ba người, trong lòng Mộ Thanh Lan dâng lên một cảm giác vui thích chơi khăm không thể giải thích được.
Nàng lười biếng mở miệng, như thể đã gặp lại những người bạn cũ.
"Đã lâu không gặp, ba vị, có khỏe không?"
(Xong chương)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/