Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 79: Làm người phải học được cách khắc chế (canh bốn)

Bang!

Âm thanh của những thứ đổ vỡ liên tiếp từ trong phòng phát ra, hai người thị nữ lồm cồm chạy ra ngoài, ánh mắt đầy sợ hãi, như thể có một con quỷ đáng sợ nào đó bên trong.

"Đây là có chuyện gì?"

Diệp Phi Minh cau mày, nhìn hai thị nữ đó.

Cả hai nghe thấy tiếng nói, thì kinh hãi nhìn lên, thấy đó là gia chủ, thì vội quỳ lạy xin tha.

"Gia chủ tha mạng! Gia chủ tha mạng!"

Diệp Phi Minh nhíu nhíu mày khi nhìn khuôn mặt trầy xước của hai người họ.

"Đi xuống đi, đi tìm Tổng quản lấy thuốc."

"Đa tạ gia chủ!"

Hai thị nữ vội vàng dập đầu tạ ơn, cuống quít rời đi.

Diệp Phi Minh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt và thở dài.

Diệp Úc Nhu từ ngày đó trở về, thì vẫn luôn ở lì trong căn phòng này. Ngày đầu tiên còn hôn mê thì không sao, nhưng hôm sau tỉnh lại, thì việc đầu tiên chính là soi gương.

Vì vậy, trong mấy ngày nay, Diệp Úc Nhu mỗi ngày đều sẽ ở bên trong nổi giận đùng đùng, cảm xúc rất là bất ổn.

Những thị nữ được cử đến hầu hạ hàng ngày, đều sẽ bị nàng ta rạch lên mặt tới tấp.

Bọn hạ nhân vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thể không nghe theo mệnh lệnh, nhưng trong lén lút đã đồn thổi rất khó nghe.

Không phải Diệp Phi Minh không biết, nhưng cũng chỉ có thể ra lệnh không được phép nghị luận, nếu không sẽ bị xử tử.

Nhưng đây cũng không phải là cách.

Dường như đã cảm thấy được ông ta đến, nên tiếng đập phá đồ vật bên trong cũng ngừng lại.

Diệp Phi Minh đẩy cửa bước vào.

"Đừng vào!"

Diệp Úc Nhu hét lên, che mặt và quay lưng lại.

Diệp Phi Minh dừng lại bước chân, nhìn thấy mặt đất một mảnh hỗn độn, và bóng dáng đang run lên, thì đau lòng không thôi.

"Úc Nhu.. Là cha đây.."

Diệp Úc Nhu vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"

Nghĩ đến bộ dạng ma quỷ mà nàng ta nhìn thấy trong gương, nàng ta liền muốn phá hỏng mọi thứ!

Hiện giờ nàng ta, sớm đã bất chấp đi giả bộ cái dáng vẻ ôn nhu nhàn thục rồi.

Diệp Phi Minh nắm chặt nắm tay, và kiên nhẫn khuyên nhủ:

"Úc Nhu, con cứ luôn như vậy cũng không phải là cách, cha đã bắt đầu giúp con nghĩ cách, khẳng định có thể làm cho con khôi phục dung mạo, được không?"

Diệp Úc Nhu nghe được mấy chữ "Khôi phục dung mạo", rốt cuộc cũng thanh tỉnh một ít, ngay sau đó bật khóc lên.

".. Thật sao? Con còn có thể giống như trước sao? Tên Mộ Lăng Hàn đó, xuống tay tàn nhẫn như vậy.."

Lúc nhắc đến cái tên này, trong lòng cả hai đều mang theo hận ý không dứt!

"Con nhất định phải gϊếŧ hắn!"

Giọng của Diệp Úc Nhu đanh thép, kèm theo sự căm hận thấu xương.

"Không! Phải lột da rút gân, thiên đao vạn quả mới đúng!"

Diệp Phi Minh trầm giọng nói, khuôn mặt ấm áp thường ngày cũng nửa sáng nửa tối, lại vô cùng lạnh lùng.

"Đây là đương nhiên.. Hiện giờ mỗi một chi tiết, tương lai Diệp gia ta đều sẽ bắt hắn trả lại gấp trăm ngàn lần!"

Nghĩ đến đây, cuối cùng ông ta cũng định thần lại và nghĩ đến mục đích đến đây lần này.

"Úc Nhu, con đừng bao giờ tiếp tục thương tâm vì chuyện này nữa. Học viện Linh Hoàng sắp khai giảng rồi. Điều quan trọng nhất của con lúc này là dưỡng sức khỏe thật tốt rồi nhanh chóng đến Đế đô là được."

Diệp Úc Nhu sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười vừa lạnh lùng cũng vừa thê lương..

"Cha, bây giờ bộ dạng con như thế này, Học viện Linh Hoàng.. liệu họ có còn muốn con không?"

Nếu nàng ta đi, chẳng phải là sẽ bị người ta coi giống như quỷ sao?

Từ nhỏ nàng ta đã biết mình xinh đẹp, cũng biết tận dụng ưu điểm này, cũng biết thiên hạ đối xử khắc nghiệt với phụ nữ xấu xí như thế nào, nàng ta cũng đã từng bỏ qua, nhưng giờ nghĩ lại đều cảm thấy thật đáng sợ!

Nàng ta không muốn bị người cười nhạo! Bị người giẫm đạp!

Sắc mặt của Diệp Phi Minh trở nên hơi nghiêm túc.

"Úc Nhu, con đang nói cái gì vậy? Con là người giỏi nhất trong số những người xuất sắc nhất! Lúc đầu con có thể được chọn, thì bây giờ đương nhiên là con có thể đi! Thiên phú tu luyện của con là tốt nhất trong toàn bộ Diệp gia! Miễn là tương lai con trở nên mạnh mẽ hơn, thì toàn bộ Diệp gia đều phải dựa vào con, con sao có thể tự chuốc lấy khổ sở như vậy chứ?"

Ánh mắt Diệp Úc Nhu khẽ nhúc nhích, rồi lẩm bẩm.

"Nhưng Tô trưởng lão.."

Tô trưởng lão hai chân bị chặt đứt, ngày sau cũng thành phế nhân, làm sao còn có thể đáng tin?

Diệp Phi Minh hừ lạnh một tiếng.

"Chỉ là một tên Tô trưởng lão, phế đi một người, chẳng lẽ Học viện Linh Hoàng cũng sẽ phế đi sao?"

Diệp Úc Nhu sửng sốt.

"Tô trưởng lão là được lệnh tới đón con, nhưng lại bị Mộ Lăng Hàn phế đi cả hai chân, sau này khó tu luyện, kiếp này coi như tàn đời rồi. Vết thương trên mặt con còn có thể bình phục, nhưng đôi chân bị đứt lìa sẽ không bao giờ phục hồi được. Lúc này sợ rằng ông ta còn hận Lăng Hàn hơn bất kỳ ai! Mà một khi học viện Linh Hoàng biết được chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy mặt mũi bị tổn thương, nhất định sẽ không buông tha hắn. Đừng thấy hắn bây giờ kiêu ngạo đắc ý, hắn chỉ là một tên phế vật thấp kém bị đuổi ra khỏi chính tộc, làm sao có thể chống lại Linh Hoàng học viện to lớn được chứ?"

Cho nên, Mộ Lăng Hàn, chỉ có một con đường chết!

Diệp Úc Nhu nghe xong, cuối cùng cũng tỉnh lại, mấy ngày nay nàng ta chìm trong nỗi bi thương của chính mình, cho nên đã quên mất một chuyện này.

Đúng vậy!

Mộ Lăng Hàn đó cho dù lợi hại thì đã sao? Hắn đắc tội, chính là Học viện Linh Hoàng đứng đầu Đế quốc!

Nghĩ đến đây, Diệp Úc Nhu cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ hẳn lên.

Nàng ta nhìn chằm chằm về một hướng nào đó, như thất thần, trên tay cầm một thanh chủy thủ đẫm máu, chính là thứ vừa rồi nàng ta dùng để rạch mặt thị nữ.

Răng rắc!

Cổ tay nàng ta vừa chuyển, liền đem chủy thủ đó hung hăng đâm vào cái bàn bên cạnh!

"Mộ Lăng Hàn! Cuộc đời này không đem ngươi tra tấn đến chết, ta thề không làm người!"

Thấy nàng ta cuối cùng đã khôi phục tinh thần, Diệp Phi Minh mới hài lòng gật đầu.

"Không tồi! Đây mới là nữ nhi của Diệp Phi Minh tai! Khốn cảnh nhất thời này thì có là cái gì, có thể cười đến cuối cùng, mới là người thắng!"

"Hiện tại, việc quan trọng nhất trước tiên là phải chăm sóc thật tốt vết thương của mình, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, thì mới có thể báo thù!"

Diệp Úc Nhu đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, đôi mắt luôn dịu dàng như nước trước mặt người ngoài, nhưng lúc này lại như một con rắn độc đang ẩn náu ở nơi lạnh lẽo.

"Nữ nhi biết."

Mộ Lăng Hàn.. Ngươi chờ!

* * *

Trải qua mấy ngày biến động, trong Lạc Tây thành, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Nhưng trên thực tế, cũng đã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mộ gia, đã trở thành bá chủ duy nhất không thể tranh cãi trong thành!

Khi mỗi người nhìn về hướng Mộ gia, đều kèm theo vài phần kính sợ.

Trên dưới Mộ gia rốt cuộc cũng nhướng mày thở ra, toàn bộ Mộ phủ đều là một mảnh náo nhiệt.

"Gia chủ, cửa hàng của Khương gia và Diệp gia đều đã được sắp xếp xong."

Một vị trưởng lão đầy mặt tươi cười bẩm báo, có trời mới biết ông ta vui sướиɠ như thế nào khi nhìn đến bộ dáng rụt rè sợ hãi của những người đó!

Mộ phủ bọn họ, cũng rốt cuộc hoàn toàn kiên cường một lần!

Trên khuôn mặt luôn luôn ít khi nói cười của Mộ Nghiêm, cũng đều lộ ra một tia cười, vừa lòng gật gật đầu.

Đem hai nhà này lột một tầng da, đạp xuống dưới chân, so với chút tài phú đó, càng làm cho người Mộ gia hưng phấn.

"Gia chủ, Liễu trưởng lão từ nhà đấu giá Hạ Thương gửi quà chúc mừng, nói là.. cho Mộ thiếu gia."

Nghĩ đến điều gì, vị trưởng lão đó liền vội nói, trên mặt còn lộ ra vẻ nghi hoặc.

Mộ gia xoay người, những người trong thành bận rộn tìm cách lấy lòng Mộ gia là chuyện bình thường, nhưng Nhà đấu giá Hạ Thương vẫn luôn đứng đầu, trên thực tế cũng không cần như vậy.

Hơn nữa, tặng lễ còn chưa tính, lại vẫn nói rõ là đưa cho Mộ Lăng Hàn..

Vị trưởng lão này có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến thái độ của Mộ Nghiêm đối với Mộ Lăng Hàn so với trước kia cũng càng thêm kính trọng hơn, liền không dám giấu giếm, nên đặc biệt nêu ra.

Mộ Nghiêm trầm ngâm một lát, nhưng rồi lại mỉm cười.

Xem ra nhà đấu giá Hạ Thương này có thể phát triển đến ngày nay, cũng không phải không có lý do.

Vị trưởng lão đó, thật đúng là có một đôi mắt tinh tường..

"Thay ta cùng Lăng Hàn cảm ơn ông ấy, Mộ gia ta, chấp nhận tấm lòng này."

"Vâng."

Trưởng lão đó nhanh chóng đáp ứng, nhưng sau đó không khỏi hỏi:

"Gia chủ, chẳng lẽ hiện giờ những biến hóa đó, có công lao của Tam thiếu sao?"

Nếu không, làm thế nào để giải thích?

Mộ Nghiêm ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phòng của Mộ Lăng Hàn, sau một lúc, mới thở dài--

"Không chỉ là công lao của hắn.. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, chỗ dựa lớn nhất của Mộ phủ chúng ta sau này, chính là hắn!"

Vị trưởng lão đó rất kinh ngạc, không ngờ rằng Mộ Nghiêm lại coi trọng Mộ Lăng Hàn đến vậy.

Nhưng dù sao thì, Mộ Lăng Hàn cũng là một kẻ phế nhân bị trục xuất khỏi gia tộc chính, như vậy.. thực sự có tốt không?

Dường như nhìn thấu những gì ông ta đang nghĩ, Mộ Nghiêm khẽ hừ một tiếng, thấp giọng nói:

"Hoặc là, một ngày nào đó, chủ tộc lại mời hắn trở về, cũng có thể.."

Thậm chí, là "Cầu", cũng có khả năng!

Nhưng ông cũng không nói nửa câu sau ra miệng.

Vị trưởng lão đó sửng sốt, nhanh chóng cẩn thận gật đầu.

"Nhân tiện, hãy để ý Khương gia và Diệp gia, họ đã ăn mệt lớn như vậy, mà hai nhà đó cũng không phải hiền lành gì, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại."

Mộ Nghiêm giải thích, vị trưởng lão đó liền mỉm cười: "Gia chủ yên tâm!"

Họ không phản kháng mới thấy lạ đấy!

* * *

Đây đã là ngày thứ năm Mộ Thanh Lan bế quan.

Miếng ngọc bài lơ lửng trước mặt nàng gần như đã trở nên trong suốt, mà Nguyên lực màu trắng quanh người vẫn không ngừng rót vào trong cơ thể nàng.

Vào một thời khắc nào đó, Nguyên lực trong cơ thể nàng đột nhiên tăng tốc, giống như một làn sóng, điên cuồng tràn vào trong Khí Hải của nàng!

Mộ Thanh Lan có thể cảm nhận rõ ràng ngọc giản màu đen ở trong Khí Hải đó, giống như một lỗ đen, hấp thu tất cả những lực lượng đó, sau khi chuyển hóa, thì lại chảy trong Nguyên mạch lần nữa.

Nhìn thấy màu đen càng ngày càng đậm, trong lòng Mộ Thanh Lan khẽ động.

Kể từ khi trong thân thể nàng có thêm ngọc giản màu đen, Nguyên lục của nàng cũng trở nên đen kịt. Hơn nữa với sự tăng lên của cảnh giới, dường như màu đen cũng ngày càng đậm hơn.

Bởi vì tài năng và pháp quyết tu luyện có sự khác biệt, nên màu sắc Nguyên lực của mỗi một người tu luyện cũng khác nhau. Nhưng những màu phổ biến thường là màu đỏ, trắng, cam, vàng v. V.

Còn màu đen, Mộ Thanh Lan trước mắt chỉ mới thấy có một mình mình.

Nàng có thể chắc chắn rằng nó có mối liên hệ thật lớn với ngọc giản màu đen đó, nhưng nàng lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Bất kể có được lực lượng như thế nào, nếu xoay chuyển ở trong ngọc giản màu đen đó, thì cũng sẽ trở thành màu đen.

Hơn nữa nàng vẫn luôn cảm thấy, Nguyên lục màu đen này, dường như có một chút khác biệt..

Ý nghĩ này vừa xẹt qua, nàng nhanh chóng cảm thụ được trong Khí Hải, khẽ run lên.

Nàng nín thở ngưng thần, hội tụ toàn lực mà đánh sâu vào!

Bùm!

Một âm thanh nhẹ nhàng giòn vang, Nguyên lực quanh thân của nàng tăng lên rất nhiều!

Nàng đột ngột mở mắt ra, liền hiện lên một vầng sáng đen mạnh mẽ xẹt qua, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong giây lát!

Khi nàng vươn vai, liền có một âm thanh răng rắc phát ra

Mộ Thanh Lan thỏa mãn nheo mắt, cảm giác trở nên mạnh mẽ này, thật đúng là đã lâu rồi..

"Cô bé.. Ngươi có biết lão phu năm đó vì đột phá Ngự Thiên Cảnh, chính là tu luyện gần cả năm đấy!"

Giọng nói của Huyền Linh Vực Chủ run lên.

Còn người chỉ dùng năm ngày, liền từ Sơ Nguyên Cảnh biến thành Ngự Thiên Cảnh, còn muốn cho người ta sống hay không vậy!

Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt.

"Yên tâm, đột phá nhanh rất dễ dàng nhưng căn cơ sẽ không vững, thật sự ta đã rất khắc chế rồi."

Huyền Linh vực chủ: . Ngươi nói lại lần nữa cho lão phu! Ta bảo đảm không đánh chết ngươi!

* * *đề cử* * *

(Xong chương)

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/