"Mộ Lăng Hàn!"
Diệp Phi Minh rốt cuộc không kìm được hét lớn, trên mặt đầy tức giận, nhưng khi ông ta vừa định lao tới, thì Mộ Thanh Lan cũng đã hoàn thành xong hành động, liền lùi lại.
"Ta lại không gϊếŧ nàng, ngươi còn lo lắng cái gì?"
Mộ Thanh Lan nhẹ giọng nói, đồng thời tùy ý ném chủy thủ trong tay xuống, có vẻ rất ghét bỏ.
Mà lúc này, Diệp Phi Minh cũng không thèm quan tâm đến cái gì, lập tức nhìn về phía Diệp Úc Nhu, nhưng khi nhìn rõ mặt nàng ta, toàn thân đều sững sờ tại chỗ, tiếp theo là sự oán giận ngập trời và sự đau lòng vô tận!
Nhưng dù có căm hận thế nào đi chăng nữa, thì Tô trưởng lão đang ngất xỉu bên cạnh, vẫn luôn nhắc nhở ông ta về hậu quả của việc chọc giận Mộ Lăng Hàn.
Ông ta không thể gánh vác nổi, Diệp gia, cũng không thể gánh vác nổi!
Diệp Phi Minh vội vàng chạy tới, chôn sâu tất cả oán hận, chỉ biết đau lòng nhìn Diệp Úc Nhu.
Diệp Úc Nhu đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, run rẩy muốn chạm vào mặt của mình, nhưng khi sờ vào lại cảm thấy bàn tay nhớp nháp và da thịt bị cuộn lại.
Cả người nàng ta đều run rẩy lên, không thể tin tưởng nhìn Diệp Phi Minh, lẩm bẩm nói:
"Cha, con không bị hủy dung đúng không? Trên mặt con cũng không có gì, đúng không?"
Diệp Phi Minh vô cùng đau lòng, đứa con gái bảo bối này, tài năng xuất chúng, dung mạo hơn người, vẫn luôn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ông ta, là chỗ dựa lớn nhất của Diệp gia sau này.
Từ khi nàng ta được chọn vào học viện Linh Hoàng, ông ta đã hết sức vui mừng, nghĩ rằng trong tương lai Diệp gia chắc chắn sẽ hưng thịnh, mỗi khi nằm mơ ông ta đều sẽ bật cười.
Nhưng hôm nay, đều đã kết thúc rồi!
Một nửa khuôn mặt của Diệp Úc Nhu, đều đã máu thịt be bét!
Đó là do bị Mộ Lăng Hàn dùng chủy thủ rạch!
"Mộ tam thiếu! Cho dù Úc Nhu có sai, thì rốt cuộc nàng vẫn là một nữ tử yếu đuố, ngươi như vậy, như vậy.. Sau này nàng phải làm sao bây giờ?"
Cuối cùng Diệp Phi Minh cũng không kìm được nữa, đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn Mộ Thanh Lan!
Nếu không phải vì sợ hãi vị cường giả Vực Chủ thần bí đó, thì lúc này ông ta nhất định đã gϊếŧ chết Mộ Lăng Hàn rồi!
Diệp Úc Nhu nghe vậy, còn điều gì mà không biết nữa? Ánh mắt lập tức xám xịt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Mà những giọt nước mắt đã rơi xuống đó, nhanh chóng đọng lại trên vết thương, chỉ càng thêm đau đớn.
Diệp Úc Nhu bị dày vò, và chỉ cần một cái chạm vào vừa rồi, nàng ta đã có thể đoán được lúc này bản thân mình đang là dáng vẻ như thế nào!
Điều nàng ta tự hào nhất, ngoài tài năng, thì chính là gương mặt này! Nàng ta rất trân trọng dung mạo của mình, giờ lại bị hủy dung, thì làm sao mà chịu nổi!
Mộ Thanh Lan nhẹ nhàng nâng mắt, liếc nhìn Diệp Phi Minh một cái.
Ánh mắt đó vô cùng lạnh lùng, giống như cái ao cổ sâu nhất, ẩn chứa sự đáng sợ kinh người khó tả.
Sự tức giận của Diệp Phi Minh đột nhiên tan biến rất nhiều và biến thành nỗi sợ hãi.
"Ta nói, bất quá là muốn đòi lại một chút lãi thôi. Hay là.. Ngươi muốn ta trực tiếp lấy tánh mạng nàng?"
Diệp Phi Minh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, phản ứng lại đây.
Nhưng -- bộ dáng như vậy, cùng gϊếŧ nàng, có cái gì khác nhau!
Diệp Úc Nhu cũng cười lạnh một tiếng, khẽ động vết thương trên mặt, nhìn rất đáng sợ..
Nàng ta âm lãnh nhìn về phía Mộ Thanh Lan, ánh mắt giống như có độc.
Mộ Thanh Lan lại không hề quan tâm chút nào, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta, cười nói:
"Diệp nhị tiểu thư, ta nghe nói có một loại người, luôn xuất hiện trước người này màng bộ mặt này, trước người sau lại mang bộ mặt khác. Ngươi nói như vậy không phải rất mệt sao? Cho nên hôm nay, ta đã giúp ngươi việc này, tương lai người chỉ cần vừa xuất hiện, người khác sẽ có thể nhìn một khuôn mặt của ngươi, hai bộ mặt, ngươi cũng không cần phải chuyển đổi qua lại nữa, không phải là nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi sao?"
Cuối cùng Diệp Úc Nhu cũng ngất đi.
Mộ Thanh Lan nhìn về phía Diệp Phi Minh.
"Diệp gia chủ, còn không đi?"
Diệp Phi Minh lúc này cũng không thể quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ có thể cẩn thận nâng Diệp Úc Nhu lên, lại nhìn thấy Tô trưởng lão cũng ngất đi bên cạnh, trong lòng vừa giận vừa sợ, môi run lên, cuối cùng thì cũng không nói bất cứ điều gì, mang theo hai người cùng rời đi.
Cuối cùng, trong khu vực cũng chỉ còn lại Mộ Nghiêm, Khương Mặc và Mộ Thanh Lan.
"Gia chủ, còn muốn làm phiền ngài đem hắn mang về, người này có cổ quái, nhất định phải trông hắn thật tốt."
Mộ Thanh Lan nhỏ giọng giải thích, sau đó xoay người đi về phía ngọn núi đã biến thành phế tích.
Mộ Nghiêm rất tò mò, nhưng lại nhìn thấy Mộ Thanh Lan đã khuất sau một tảng đá lớn, khi đi ra một lần nữa, liền thấy có kèm theo một người.
"Liễu Nhi!"
Mộ Nghiêm lúc này mới phát giác, sự việc phía trước quá nhiều, cho nên ông đã quên Mộ Liễu Nhi cũng đang ở Mộng Trạch Sơn này.
Ông khóa chặt Khương Mặc lại, rồi lập tức hỏi:
"Liễu Nhi không sao chứ?"
Mộ Thanh Lan nhướng mày.
"Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da mà thôi, nha đầu này thật sự rất may mắn."
Khi nàng tìm thấy nàng ấy, nàng ấy đã hôn mê, ngoại trừ mấy vết thương nhỏ ra thì không sao cả, xem như trong cái rủi có cái may.
Mộ Nghiêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thấy Mộ Thanh Lan đỡ Mộ Liễu Nhi, trong lòng Mộ Nghiêm chợt lóe lên một tia sáng, đáy lòng hiện lên một ý tưởng.
Tính tình của Mộ Lăng Hàn là người quyết đoán và thẳng thắn, nhìn thấy lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng thật ra Mộ Nghiêm cũng đã biết, người này đối với kẻ thù sẽ không nương tay, nhưng đối với người trong nhà, cũng cực kỳ bảo vệ người của mình.
Hiện giờ, đang quan tâm đến Liễu Nhi như vậy.. Nên sẽ không..
Rốt cuộc, Liễu Nhi cũng có dung mạo bậc nhất..
Chẳng lẽ trong Mộng Trạch Sơn này, đã xảy ra cái gì sao?
Đang nghĩ ngợi tới, thì lại nghe được Mộ Liễu Nhi vô ý thức lẩm bẩm:
".. Lăng Hàn cẩn thận.."
Mộ Thanh Lan bất đắc dĩ cong cong khóe môi, đặt người vào tư thế thoải mái hơn.
Mộ Nghiêm: . Thật sự có cái gì à! Nhưng đó có vẻ là một điều tốt nhỉ! Một ông già như ông thực sự không thể chịu được sự phấn khích đâu nha!
Nhưng ánh mắt nhìn vào hai người, lại có chút nhẹ nhõm và ái muội.
Mộ Thanh Lan nhìn lướt qua, liền biết ông này đang nghĩ cái gì, nhưng mà nàng cũng lười giải thích.
Nàng và Mộ Liễu Nhi tuyệt đối không có khả năng, vẫn nên trở về nhanh chóng nói rõ ràng thì tốt hơn, để không làm người ta chậm trễ.
"Đi thôi."
* * *
Trong hai ngày qua, tất cả mọi người ở Lạc Tây thành đều lờ mờ nhận thức được - Lạc Tây thành, thời tiết thay đổi!
Kể từ sau khi tám người của ba gia tộc lớn bước vào trận chung kết Mộng Trạch Sơn, mọi thứ đã phát triển theo chiều hướng khó lường.
Mộng Trạch Sơn sụp xuống!
Thiên Nguyên triều bạo động!
Trong số tám người tiến vào Mông Trạch Sơn, chỉ có Diệp Úc Nhu, Mộ Lăng Hàn và Mộ Liễu Nhi là ra tới!
Và đến ngày hôm sau, Mộ gia liền tiếp quản gần hơn phân nửa thế lực trong thành thuộc về Diệp gia và Khương gia!
Mộ gia mấy năm trước vẫn luôn nén giận nuốt nước bọt ừng ực, lần này rốt cuộc cũng mạnh lên rồi!
Mà kỳ lạ nhất chính là thái độ của Khương gia và Diệp gia, giống như là họ ước gì trao tất cả những thứ đó cho Mộ gia vậy, thậm chí còn không nhìn thấy nỗi đau khi chỉ còn một lớp da.
Điều này thật.. quá kỳ lạ..
Nhưng bọn họ cũng hiểu, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện này, thì nhất định Mộ gia đã làm ra chuyện gì đó, nếu không thì Khương gia vốn luôn kiêu ngạo đó, sẽ giống như con rùa rụt đầu sao?
"Lạc Tây thành này, e rằng trong tương lai sẽ chỉ có hai chữ là Mộ gia thôi.."
Những ánh mắt nhìn về hướng Mộ gia, cũng trở nên kinh sợ.
Mộ Thanh Lan không biết gì về tất cả những điều này.
Trong khi Mộ gia đang bận rộn bành trướng thế lực, thì Môj Thanh Lan, người hùng lớn nhất lần này, lại lặng lẽ ở trong phòng và không ra ngoài suốt ba ngày liền.
Dưới mấy mệnh lệnh của Mộ Nghiêm, người trong Mộ gia rốt cuộc cũng hiểu được lần này Mộ gia làm được chuyện này, e rằng cũng là nhờ vào thiếu niên kia, ngay cả gia chủ cũng cung cung kính kính đối với hắn.
Tự nhiên, là không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mộ Thanh Lan mà không cần suy nghĩ.
Trong căn phòng yên tĩnh, Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, hai tay kết lại thành một cái ấn kỳ dị trước mặt, mơ hồ có thể thấy được Nguyên lực màu trắng uy nghiêm nhàn nhạt cuộn quanh thân thể.
Trước mặt nàng, cách một sải tay, có một tấm ngọc bài hình lục giác bóng loáng, đang lặng lẽ treo lơ lửng.
Lực lượng Nguyên lực hùng vĩ màu trắng kia, đúng là phun ra từ trong đó!
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy giữa một người và ngọc bà, mơ hồ hình thành một hoa văn kỳ lạ, dọc theo đường này, những lực lượng Nguyên lực đó liên tục tràn vào cơ thể Mộ Thanh Lan.
Nàng giống như một miếng bọt biển khô, hấp thụ tất cả những lực lượng đó!
"Cô bé nhà ngươi này.."
Mặc dù Huyền Linh Vực Chủ lúc trước đã từng bị đả kích, nhưng lúc này lại nhìn thấy lần nữa, cũng không khỏi lại kinh ngạc cảm thán
Mộ Thanh Lan trước đây chỉ hấp thụ một nửa lực lượng của ông, nhưng bây giờ, cũng đang hấp thụ một nửa còn lại, đồng thời chuyển đổi tất cả lực lượng này thành của mình.
Tuy rằng Mộ Thanh Lan có được lực lượng của ông, nhưng trong một thời gian, còn chưa thể hoàn toàn biến nó thành của mình, vì vậy tất cả đều tụ tập trong khí hải.
Trước đây, Huyền Linh Vực Chủ chính là dựa vào chút lực lượng còn lại, để dạy dỗ đám người của Tô trưởng lão.
Bây giờ, đây chính là bước cuối cùng.
"Hiện giờ, lão phu cũng coi như là có người kế nghiệp.."
Huyền Linh Vực Chủ thở dài một tiếng, nhưng thật ra trong lòng rất vui mừng.
Mặc dù không phải là Mộ Phong, nhưng con gái của hắn, lại còn mạnh hơn hắn vài phần..
Đặc biệt là, sau khi nhận ra có một lực lượng bí ẩn trong cơ thể Mộ Thanh Lan, nó đã quấn lấy và nuốt chửng toàn bộ lực lượng của mình, ông càng chắc chắn rằng, cô bé này, ngày sau sẽ có một tiền đồ không thể giới hạn.
Chỉ là chuyển hóa một phần lực lượng, mà Mộ Thanh Lan trước đó đã đột phá Sơ Nguyên Cảnh, nếu chờ nàng hấp thu hoàn toàn thì chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn.
Mộ Thanh Lan hai mắt nhắm chặt, Nguyên lực nồng đậm bao vây lấy nàng, mà trong cơ thể nàng, Nguyên lực dồi dào cũng sôi trào dọc theo Nguyên mạch.
Trải qua ba ngày rèn luyện này, các Nguyên mạch của nàng đã trở nên mạnh hơn và rộng hơn, các cơ xương cũng được tăng cường thêm một bước.
Đồng thời, cũng trong ba ngày, nàng cũng thành công đột phá Sơ Nguyên Cảnh trung kỳ.
Loại tốc độ tu luyện này, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị điên cuồng.
Ngọc bài đó cũng trở nên càng thêm trong suốt hơn.
Đây là dấu hiệu cho thấy lực lượng của Huyền Linh Vực Chủ sắp hao hết, và dấu hiệu của truyền thừa sắp kết thúc!
"Cô bé, lão phu đã truyền thụ cho ngươi hết toàn bộ sở học cả đời của ta cho ngươi. Nếu như sau này ngươi có thể nổi danh thiên hạ, cũng không uổng công lão phu chờ đợi nhiều năm như vậy!"
Huyền Linh Vực chủ cười nói, sau đó trên miếng ngọc bài, liền có một luồng ánh sáng chói mắt xẹt qua, hướng về giữa mày của Mộ Thanh Lan!
Ầm ầm!
Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng ầm ầm, có thứ gì đó mạnh mẽ tiến vào!
Nhưng cảm thấy được thứ đó không có địch ý, nên nàng cũng không ngăn trở.
Người mà cha nàng có thể tin tưởng, thì nàng cũng tin tưởng.
Chẳng bao lâu, nàng liền phát giác, có một quả cầu ánh sáng đang bay lơ lửng trong tâm trí nàng!
"Cô bé, lão phu vận số đã hết, có thể cho ngươi, cũng chỉ có thế."
Giọng của Huyền Linh trở nên yếu đi nhiều.
Dù cho ông không có hình dạng con người, nhưng Mộ Thanh Lan cũng có thể cảm giác được, thời gian của ông thực sự đang đến gần.
"Thực ra ta cũng chỉ là một Nguyên Thần Chi Ấn, có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, cũng đã mãn nguyện rồi.. Nhưng thật ra đa tạ ngươi rất nhiều.."
Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động, đột nhiên hỏi:
"Cường giả Vực Chủ lưu lại Nguyên Thần Chi Ấn, thật sự không có cách nào sống lại sao?"
Huyền Linh dường như không ngờ rằng nàng sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, dừng một chút, mới nói:
"Có lẽ là không có.. Lúc trước ta chưa bao giờ nghe những tin đồn như vậy.. Cô bé, ta biết ngươi tốt bụng, nhưng số mạng đã như vậy, cũng không thể làm gì được.."
Trong giọng nói của Huyền Linh có một chút tiếc nuối.
"Chỉ tiếc.. Mà thôi.."
Mộ Thanh Lan trầm mặc.
"Hừ, ngu ngốc!"
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tuyết U truyền đến, kèm theo một dấu vết khinh thường không hề che giấu.
"Thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có. Ngươi chưa từng nghe qua, bất quá là do kiến thức của ngươi thiển cận thôi!"
Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động!
Huyền Linh Vực Chủ cũng rất kinh hãi, tuy đoán trong cơ thể Mộ Thanh Lan có tồn tại kỳ lạ, nhưng không ngờ bên kia dường như còn cường đại hơn những gì ông tưởng tượng..
"Thật sự có thể sống lại sao?"
Mộ Thanh Lan tò mò hỏi.
"Tất nhiên. Tuy nhiên, với trình độ hiện tại của ngươi, đó chỉ là vấn đề để suy ngẫm thôi."
Tuyết U đả kích không lưu tình chút nào.
Nhưng Mộ Thanh Lan lại không hề để ý - vì nếu có thể, thì một ngày nào đó, nàng cũng sẽ làm được!
Huyền Linh cười khổ một tiếng. Ông hẳn là không hy vọng.
"Nha đầu, ngươi muốn làm cái gì?"
Tuy nhiên, Tuyết U lại nhận thấy sự dao động trong lòng của Mộ Thanh Lan, có chút nghi hoặc mở miệng.
Cho dù là hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao, cũng không thể nào làm được, nha đầu này đang suy nghĩ cái gì vậy?
Mộ Thanh Lan lại là không nói chuyện nữa, điên cuồng hấp thu những cái đó nguyên lực!
Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại ngừng nói, điên cuồng hấp thụ những Nguyên lực đó!
"Cô bé, ngươi điên rồ!"
Huyền Linh kinh hô một tiếng, hấp thu điên cuồng như vậy, không sợ tự bạo sao?
Tuy nhiên, điều khiến ông giật mình lại lần nữa phát sinh, thực lực của Mộ Thanh Lan lại tăng lên nhanh chóng lần nữa!
Huyền Linh một nghẹn -- cô bé tử trước cư nhiên còn để lại đường sống?
Nhưng mà, ngay lúc ông đang kinh ngạc, thì Nguyên lực xung quanh cơ thể của Mộ Thanh Lan đều tập trung lại! Thậm chí còn tạo thành một cơn lốc xoáy Nguyên lực nhỏ!
Phanh!
Một giọng nói lắp bắp liền truyền đến!
Mộ Thanh Lan đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đen láy như đêm đầy sao lập tức sáng rực rỡ!
Sơ Nguyên Cảnh -- đỉnh!
"Ngươi, ngươi.."
Huyền Linh không nói nên lời.
Ông vốn dĩ cho rằng, truyền thừa của ông, Mộ Thanh Lan phỏng chừng phải mất một năm mới có thể hấp thụ hoàn toàn.
Sau đó, ông lại cho rằng nàng có trình độ xuất sắc, ước tính mất chừng ba tháng là được
Nhưng bây giờ, ông mới biết được, cô bé này từ trước vốn đã không cố gắng hết toàn lực!
Cứ dựa theo tốc độ này, e rằng mười ngày cũng còn là chậm!
Tuy nhiên, ngay khi ông nghĩ rằng Mộ Thanh Lan sẽ dừng lại ở đó, thì lại thấy nàng nhắm mắt lại lần nữa--
Nguyên lực chung quanh, lại điên cuồng xoay tròn lên lần nữa!
Huyền Linh yếu ớt thốt lên:
"Ngươi, ngươi định đột phá Ngự Thiên Cảnh chỉ trong một lần?"
(Xong chương)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/