"Quên đi, bé con nhà ngươi đây, ta xem như ngươi là người chuyên môn tới đã kích tới đã kích lão già ta vậy. Nhưng mà, hiện tại cũng coi như đã xong.. Tuyệt chiêu cả đời của lão phu đều đã truyền hết cho ngươi. Vốn nghĩ ngươi bất quá chỉ là Sơ Nguyên Cảnh, trên thực tế cũng không thể nào lĩnh ngộ, nào ngờ ngươi nháy mắt đã đột phá Ngự Thiên Cảnh.."
Huyền Linh mỉm cười, giọng nói đã yếu đi rất nhiều, nhìn dáng vẻ dường như đã sắp tiêu tán hoàn toàn.
"Cô bé, thần thức nhìn vào trong!"
Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động, lập tức theo lời làm theo, trong Nguyên Thần, có một chùm ánh sáng đang lẳng lặng lơ lửng ở đó.
"Hiện giờ ngươi đã là Ngự Thiên Cảnh, cũng đã có thể nhập môn rồi."
Huyền Linh vừa nói xong, thì thần thức của Mộ Thanh Lan cũng đã dần dần tiếp cận vầng sáng, càng đến gần, lại càng cảm nhận được rõ ràng lực lượng nóng rực đó.
Khác với hơi thở nóng bỏng như lửa của Chu Tước, lực lượng tỏa ra từ nhóm ánh sáng này lại mang một cảm giác thuần khiết và ấm áp.
Nó giống như.. một mặt trời!
Mộ Thanh Lan càng thêm cẩn thận, sở học cả đời của một vị cường giả Vực Chủ, tuyệt đối không thể khinh thường!
Chẳng bao lâu, nàng cảm thấy một luồng hơi nóng trong Nguyên Thần của mình, như thể nó sắp nướng nàng lên vậy.
"Ha ha, cô bé, nơi này ẩn chứa lực lượng truyền thừa thuần túy nhất của lão phu, chính là lực lượng chí dương chí thuần nhất, ngươi có thể đến gần như vậy, đã là rất tốt.. Cái gì?"
Huyền Linh đang nói chuyện, lại đột nhiên cảm thấy thần thức của Mộ Thanh Lan lại tiến về phía trước sau một khoảng thời gian ngắn tạm dừng!
Sao có thể? Thần thức của nàng sẽ chịu không nổi!
Huyền Linh gấp gáp: "Đứa nhỏ này, không phải lúc trước ngươi nói phải biết khắc chế sao, sao bây giờ lại khẩn trương như vậy.."
Huyền Linh nói chưa nói xong, liền phải ngượng ngùng ngừng lại.
Bởi vì thần thức của Mộ Thanh Lan, hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương nào cả!
Mà nhìn kỹ, còn có thể thấy trong thần thức của Mộ Thanh Lan, có một ánh sáng màu đỏ thẫm đang mờ nhạt tỏa sáng!
"Đó là.."
Huyền Linh Vực chủ nhất thời cảm giác được, lập tức thất kinh!
Uy thế như vậy..
"Chà, xem ra ngươi cũng còn có chút công dụng."
Mộ Thanh Lan khẽ cười một tiếng, trong lời nói có chút trêu chọc.
Trong Khí Hải, một cụm lửa đỏ đang rực cháy như thiêu như đốt!
Đúng là Chu Tước!
Khi nó vung cánh, ngọn lửa đó liền bay giống như một tinh linh, và có một sự kiêu hãnh trong đôi mắt đen của nó.
"Đó là đương nhiên. Bà đây là Nguyên thú cửu phẩm, làm sao có thể so sánh với loại đồ vật này?"
Chu Tước ngẩng cao đầu, vẫn là cái vẻ kiêu ngạo như hồi đó, nhưng thái độ nói chuyện với Mộ Thanh Lan, lại có có một sự thay đổi nhỏ.
Nếu là trước kia, nó tự nhiên sẽ khinh thường nói chuyện với một kẻ Ngự Thiên Cảnh nhỏ bé như con kiến này, nhưng hiện tại, nó đã ở trong ngọc giản màu đen một thời gian, mặc dù có bị chút tra tấn, nhưng suy nghĩ của nó đã thay đổi rất nhiều.
Thái độ đối với Mộ Thanh Lan tự nhiên khác hẳn.
Tuyết U cười nhạo một tiếng.
Có vẻ như trong khoảng thời gian này, Chu Tước này ở bên trong đã được dạy cho một bài học và cũng có hưởng lợi nha.. Nếu không, thì tại sao lại chịu hạ thấp tư thái của mình như thế này chứ?
Chu Tước nghe thấy giọng của Tuyết U, đồng tử hơi co lại, như thể có chút sợ hãi.
Mộ Thanh Lan tinh ý nhận ra điều này, và thầm cười, nhưng lại không nói ra, và cũng không định hỏi bất cứ điều gì.
Nàng biết thân phận của Tuyết U cũng không đơn giản, nhưng nàng tin chắc rằng, nếu Tuyết U muốn nói thì sớm muộn gì cũng sẽ nói ra.
Vì vậy, nàng cũng không bao giờ chủ động hỏi han gì cả.
Nhưng đánh giá từ phản ứng của Chu Tước, thì Tuyết U có lẽ mạnh hơn những gì nàng nghĩ..
Vừa rồi nàng nhận thấy được sức mạnh rất thuần khiết và nóng bỏng, thì liền nghĩ ngay đến Chu Tước.
Sau đó, ngạc giản màu đen dường như cảm nhận được điều gì đó, nên đã thả Chu Tước ra.
Lúc này, Chu Tước mặc dù đang ở trong Khí Hải, nhưng vẫn có thể dùng một phần lực lượng để bảo vệ ý thức của Mộ Thanh Lan.
Tuy rằng một người một thú chưa từng ký kết khế ước, nhưng mà Chu Tước vẫn tự động hạ thấp tư thái, chủ động tương hộ, cho nên cũng sẽ không làm cho Mộ Thanh Lan bị bỏng.
Trên thực tế, thì nó hiện giờ không muốn và cũng không dám làm như vậy.
Bởi vậy, Mộ Thanh Lan mới có thể tới gần lực lượng kia như vậy.
Huyền Linh vực chủ cảm thấy rất mệt.
Ông là một ông già, đã đợi bao nhiêu năm rồi, mới có thể lại nhìn thấy ánh mặt trời, cũng cuối cùng có người kế thừa y bát, nhưng loạt đả kích này, quả thực là làm người rất đau lòng..
Cô bé này cư nhiên trong cơ thể còn cất giấu một con Chu Tước!
Ôi Chu Tước!
Huyền Linh Vực Chủ nghĩ đến cả đời mình cũng chưa từng gặp qua Nguyên thú thất phẩm trở lên, cũng chưa từng nghĩ ngay lúc sắp chết hoàn toàn, lại là gặp được một con Nguyên thú cửu phẩm Chu Tước trong lời đồn.. mà lại còn gần như vậy!
Huyền Linh Vực Chủ tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Mộ Thanh Lan càng lại gần, cuối cùng nhìn thấy rõ, đó không phải là một ngọn lửa, mà là một.. một bông sen toàn thân phát ra những tia sáng vàng thì phải?
Mộ Thanh Lan ngẩn người.
Bông sen vàng đó có kích thước tương tự như bông sen bình thường, nhưng vì ánh sáng nó phát ra quá chói nên trông có vẻ to hơn.
Nếu quan sát kỹ, toàn bộ bông sen có một màu vàng rực rỡ, ngay cả những đường vân trên cánh hoa cũng đặc biệt rõ ràng và chân thực, nhị hoa bên trong cũng rõ ràng và đung đưa.
Loại màu vàng này sẽ không khiến người ta cảm thấy vướng víu, mà sẽ cảm nhận được một bầu không khí tinh khiết và sạch sẽ, thậm chí còn có chút linh thiêng nhàn nhạt.
Mộ Thanh Lan nhìn nó, thần sắc không tự chủ được trở nên trịnh trọng lên.
Đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm đóa sen, trong con ngươi đen phản chiếu hai tia sáng vàng nhỏ.
Giống như một vì sao, sáng chói vô cùng.
Nàng nghiêng người lại gần hơn, và hai lực lượng rực lửa cuối cùng đã đối đầu nhau!
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là, cuộc đánh nhau như dự đoán đã không xảy ra, sau khi cảm thấy được lực lượng của Chu Tước, nhóm ánh sáng rực rỡ và chói lọi đột nhiên giảm bớt một chút, và sau đó, nó giống như là nước chảy dần dần dung hợp với lực lượng của Chu Tước!
Một màu đỏ và một màu vàng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn vào nhau, rồi hoàn toàn giao hòa cùng nhau!
Thần thức của Mộ Thanh Lan, cứ như vậy thuận lợi chạm vào những cánh hoa sen đó.
Với một cái lắc nhẹ, vàng đổ ra.
Đóa hoa sen vốn chỉ hé nở, lại bỗng nhiên vươn mình nở rộ nhiệt tình!
Trong tâm trí của Mộ Thanh Lan, một vài ký tự lớn bằng vàng đột nhiên xuất hiện--
Phật Âm Liên!
Trong phút chốc, một thanh âm từ thời xa xưa, bỗng nhiên từ phương xa truyền đến! Vang vọng trong óc!
Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, cả người rơi vào cảm giác kỳ quái.
Giọng nói từ xa truyền đến, nhìn đóa sen vàng nở rộ trước mặt, Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mọi âm thanh, hình ảnh đều tan biến hết.
Chỉ còn lại tiếng vo ve ấy, đọng lại ở trong tâm trí!
Mà đóa hoa sen phản chiếu trong đáy mắt ấy, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, cánh hoa khẽ đung đưa, ánh sáng rực rỡ.
Nó lặng lẽ lơ lửng trong Nguyên Thần của Mộ Thanh Lan, và khi giọng nói tiếp tục vang lên, nó cũng dần dần xoay tròn.
Mộ Thanh Lan giống như thất thần, cả người vẫn không nhúc nhích.
"Bé con! Bé con ngươi tỉnh lại đi nào!"
Thấy vậy, Huyền Linh Vực Chủ thầm nghĩ không ổn, uy lực của Phật Âm Liên này quá mạnh, mặc dù Mộ Thanh Lan dựa vào lực lượng của Chu Tước để tiếp cận, nhưng thực lực của bản thân lại yếu ớt, vốn không thể chịu nổi!
Một đòn bất ngờ như vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!
Huyền Linh lúc này thực sự rất vội, mặc dù hơi thở đã gần như biến mất, nhưng ông vẫn đang cố gắng hết sức để đánh thức Mộ Thanh Lan!
"Mau tỉnh lại!"
Lúc này Huyền Linh Vực Chủ cũng vô lực, ông sắp biến mất, bản thân gần như không còn chút lực lượng nào, mà bản thân Phật Âm Liên uy lực quá lớn, hiện tại ông, cũng đã không còn khống chế được nữa!
"Này! Mau giúp nàng với!"
Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng Huyền Linh Vực Chủ cũng nghĩ tới người bí ẩn trong cơ thể Mộ Thanh Lan, vội vàng kêu lên.
Nếu Mộ Thanh Lan chết, người này cũng sẽ bị ảnh hưởng!
Giọng nói của Tuyết U lười biếng và hờ hững: "Hét lên làm gì, người lại không chết được."
Huyền Linh vội vàng nói: "Phật Âm Liên này có lực lượng mê hoặc lòng người rất mạnh, nếu cô bé này không làm được, thì sẽ gặp nạn.."
"Đối với nàng mà nói, thứ này không là gì cả."
Tuyết U nhàn nhạt nói.
Hồi đó ở bí cảnh Trung Nguyên, nha đầu này gặp thần thì gϊếŧ thần, gặp phật thì gϊếŧ phật, suýt nữa thì đảo lộn cả nơi đó, cho nên lúc này làm sao có thể bị mắc kẹt trên Phật Âm Liên nho nhỏ này được?
Cho dù vô dụng thì vẫn còn có ngọc giản màu đen đó mà..
Đâu còn chỗ nào để người khác lo lắng nữa chứ?
Huyền Linh cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy mấy lời của Tuyết U nói, trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng không thể nói gì nữa, đành phải yên lặng chờ đợi.
Cũng không còn bao lâu nữa, thì ông sẽ hoàn toàn tan biến..
Huyền Linh Vực Chủ cười khổ một tiếng.
Ngọc bàu trước mặt Mộ Thanh Lan đã gần như trong suốt, và ánh sáng rực rỡ trên đó, cũng gần như hoàn toàn tiêu tan.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ thân tâm của Mộ Thanh Lan đều tập trung vào Phật Âm Liên đó.
Bông sen vàng càng lúc càng quay nhanh hơn. Giọng nói đó, cũng càng ngày càng gần!
Chỉ có một tiếng thôi, nhưng mà cứ như là gọi đến ngàn lần, cứ vang vọng mãi trong tâm trí!
Mộ Thanh Lan đôi mắt nhắm chặt, nhưng lại đang liều mạng tìm kiếm mấu chốt trong đó.
Đây chính là tuyệt học cả đời của Huyền Linh Vực Chủ, hẳn là ông cũng không nghĩ tới Mộ Thanh Lan lại có thể trực tiếp tiếp xúc học tập.
Mặc dù chỉ mất năm ngày để nàng chuyển từ Sơ Nguyên Cảnh sang Ngự Thiên Cảnh, nhưng trong mắt Huyền Linh, cấp bậc này muốn khống chế Phật Âm Liên thì vẫn có phần khó khăn.
Ầm ầm!
Đôi tai của Mộ Thanh Lan luôn tràn ngập giọng nói hùng vĩ không dứt này!
Và khi tốc độ quay của hoa sen vàng đạt đến cực điểm, tinh thần của Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng bị chấn động, rồi thần thức đột nhiên xuất hiện!
Một ánh sáng vàng bay ra ngay lập tức!
Một lúc sau, một đóa hoa sen lặng lẽ bị treo ở đó!
"Phật Âm Liên -- yên lặng!"
Khi Mộ Thanh Lan đang mạnh mẽ tháo xuống một mảnh đó, thì đồng thời một giọng nói dày đặc cũng vang lên trong tâm trí!
"Tĩnh giả, nhưng an tâm, nhưng ngưng thần, nhưng định hình!" (Những người trầm lặng có thể cảm thấy thoải mái, tập trung sẽ lấy lại vóc dáng)
Một thông điệp như vậy chợt hiện lên trong lòng Mộ Thanh Lan, và ngay sau đó đã đột nhiên bừng tỉnh!
Nàng đột nhiên mở to mắt, không ngờ Phật Âm Liên này, lại thực sự có uy lực như vậy?
"Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên thật sự có thể bằng vào cảnh giới Ngự Thiên Cảnh, mà thành công lĩnh ngộ Phật Âm Liên đệ nhất trọng.."
Giọng nói của Huyền Linh Vực Chủ giống như tơ nhện, nhưng lại kèm theo sự than thở và vui mừng không chút nào che giấu.
"Khi chiến đấu, chỉ cần sử dụng chiêu thức này, đệ nhất trọng, nhẹ thì có thể làm cho đối thủ thất thần, nặng thì có thể làm cho động tác của đối thủ chậm chạp. Nếu tu luyện về phía sau.. tự nhiên càng là.."
Huyền Linh nói, đột nhiên bật cười--
"Phật Âm Liên này, nếu ngươi có thể học được, nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ! Cuộc đời này của lão phu cũng không uổng phí! Ha ha ha ha ha!"
Mộ Thanh Lan rốt cuộc cũng chậm rãi mở to mắt.
Lạch cạch.
Ngọc bài nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tiếng cười nhỏ dần, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được không khí hào hùng bay bổng.
Mộhanh Lan chậm rãi phun ra một hơi, rồi cất ngọc bài đó vào.
(Xong chương)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/